Tống Linh Thông hoàn toàn tuyệt vọng, vốn anh ta còn có một tia hy vọng, cho rằng Tân Trạm chỉ nói không lên lửa mình thôi.
Nhưng nhìn dấu vết này thì biết Tân Trạm thực sự cho mình kịch độc.
“Bây giờ có thể thả tôi đi chưa” Tống Linh Thông cắn răng nói.
“Đương nhiên là có thể, nhưng dù tôi thả anh đi, nhưng có lẽ vẫn còn có người muốn ôn chuyện với anh”
Tân Trạm cười, trong biển lửa, một bóng người từ từ bước tới trong ánh lửa mà Tân Trạm bao lại.
Liễu Mộng tháo mặt nạ xuống, ánh mắt lạnh lùng nhìn Tống Linh Thông.
Tống Linh Thông lập tức trợn tròn mắt.
“Liễu Mộng, sao cô lại ở đây, cô, bọn cô là đồng bọn”
Tống Linh Thông nhìn thấy Liễu Mộng, trong đầu lập tức ầm một tiếng.
Cô gái đơn thuần đến ngớ ngẩn mà mình gặp lần đầu đi trải nghiệm lại cùng một giuộc với Tân Trạm, hơn nữa lúc này mình lại trở thành tù nhân trong tay đối phương.
“Tống Linh Thông, nếu anh còn nhớ tôi là ai thì cũng biết tôi tìm anh có chuyện gì chứ.”
Liễu Mộng lạnh lùng cười bước tới, đấm thẳng vào mặt Tống Linh Thông khiến người phía sau ngã ra đất.
Ngay sau đó, Liễu Mộng cũng liên tục đấm đá Tống Linh Thông.
Xả tức xong mới ngừng tay lại.
Tống Linh Thông chật vật không chịu nổi, đầu óc hơi hỗn loạn.
Anh ta ta là thế hệ sau của Đông Hoàng, bình thường sống an nhàn sung sướng, người dám đắc tội với anh ta ta không nhiều, kết quả hôm nay còn bị đánh đến hai lần.
Hơn nữa mình bị đánh không còn mặt mũi, không dám đánh trả, quả thực là vô cùng nhục nhã.
“Mau đưa Cửu Phương Linh Lung Tháp của bà đây ra” Một tay túm chặt lấy Tống Linh Thông, Liễu Mộng trừng mắt nói.
Trước đó Liễu Mộng coi Tống Linh Thông là bạn bè, không ngờ đối phương lại có suy nghĩ muốn lừa cô, sau này mình thất bại khi thâm nhập vào nhà họ Tống, còn bị bọn họ phái người đuổi giết, điều này khiến cô luôn nghẹn một bụng tức.
May mà Tân Trạm tóm được anh ta ta mới cho mình một cơ hội báo thù.
“Liễu Mộng, chuyện đó là tôi không đúng, tôi thừa nhận, nhưng cô cũng không cần phải tức giận như thế” Tống Linh Thông bất đắc dĩ nói.
“Anh lừa tôi như thế sao tôi không tức giận được?” Liễu Mộng nghe mà không khỏi cười khẩy. . Chuyên trang đọc truyện — TR ÙMTRUYỆN.V И —
“Đúng là như thế”
Tống Linh Thông lau vết máu bên môi, đẩy Liễu Mộng ra, dứt khoát ngồi trên đất, lạnh lùng nói: “Cô có thể đi từng bước đến đây, chắc cũng hiểu được nhiều chuyện, trong tu chân giới vốn là mạnh được yếu thua, lần đầu tôi gặp cô, cô có pháp bảo đó mà không có năng lực tương xứng, dù tôi có không cướp đi thì sớm muộn gì người khác cũng sẽ đến cướp”
“Hơn nữa cô nghĩ lại kỹ xem, dù tôi chẳng là gì nhưng tôi có giết cô không? Tôi đã có cơ hội này nhưng tôi chỉ cầm bảo vật của cô đi, nếu là người khác thì chắc chắn cô bị giết rồi”
“Điều này nói rõ ra là ít nhất tôi không coi cô là kẻ thù, chỉ là lần trước cảm thấy cô không xứng có được vật này mà thôi” Tống Linh Thông đảo mắt nói.
Tống Linh Thông ngụy biện khiến Liễu Mộng hơi chau mày, hơi cảm thấy lời Tống Linh Thông nói không đúng như dường như lại rất thực tế.