Văn Ân cố ý hô to, nhằm thu hút sự chú ý của thị vệ gần đó.
“Tên khốn kiếp, rồi tao sẽ làm thịt mày”
Anh vừa bay lên không lâu thì đã nhìn thấy vài vệt sáng trong không trung đang bay về phía mình, anh híp mắt, thân mình tăng tốc hóa thành một vệt sáng, nháy mắt đã đáp xuống rìa hoàng cung.
“Anh Tân, đừng lo cho em, anh mau chạy đi” Vũ Ánh Nguyệt vẻ mặt tiều tụy, gương mặt nhòe lệ, cho thấy khi bị bắt đến đây đã chịu tra tấn không ít. Nhìn Tân Trạm đặt mình xuống, cô không nhìn được nói.
“Em không có tu vi, chỉ làm liên lụy đến anh và ba thôi, thực ra em đã nghĩ kĩ rồi, nếu thực sự bị bọn chúng ức hiếp thì em sẽ tự sát”
Nhìn trận pháp giăng đầy trời, Vũ Ánh Nguyệt dù không có kiến thức nhưng cũng biết lần này lớn chuyện rồi, Tân Trạm chỉ là con người, nếu bây giờ không thoát ra ngoài, chỉ e sẽ không còn cơ hội thoát khỏi nơi tràn ngập tu sĩ của yêu tộc này.
“Hai ta sẽ không sao đâu, em yên tâm đi, lát nữa khi anh mở trận pháp, em cứ rời đi, anh đã truyền âm cho ba em rồi, ông ấy sẽ đón em ở ngoài”
“Còn anh thì sao?” Vũ Ánh Nguyệt căng thẳng nằm lấy cổ tay anh.
“Lát nữa anh sẽ ra ngoài tìm em”
Tân Trạm cười thoải mái, đi đến rìa trận pháp, lập tức vận chuyển nguyên khí của đất trời.
Lần thứ hai gõ chuông Thiên Kiêu, anh còn thu được nhiều nguyên khí hơn lần đầu, nhưng vật này quý giá không gì sánh băng, anh bình thường ít khi sử dụng.
Nhưng lần này, đối mặt với trận pháp do ‘Yêu Hoàng lập ra, thời gian gấp rút, anh buộc phải dùng.
Dưới sự hỗ trợ của luồng nguyên khí này, anh đã tăng nhanh tốc độ nhận biết trận pháp.
Rất nhanh, anh giơ một ngón tay, chỉ vào trận pháp.
Giống như ném một viên đá xuống mặt hồ phẳng lặng, tạo nên tầng tầng lớp lớp gợn sóng, cái chỉ tay của anh khiến trận pháp rung động, một lỗ hổng hình tròn được mở ra, rồi mở rộng không ngừng.
“Mau đi ra” Anh nói.
Vũ Ánh Nguyệt nghiến răng, nhìn những bảo bệ đang giăng kín đầy trời càng ngày càng áp sát, dù không nỡ nhưng cô cũng biết để mở được trận pháp không hề dễ dàng, bản thân không nên làm vướng chân anh.
Sau khi cô ra ngoài, sau lưng anh, có một bóng hình đột nhiên đáp xuống, anh thầm than một tiếng, thu tay lại khiến trận pháp cũng theo đó đóng lại “Nếu tôi nói tôi không hề hứng thú với việc xông vào hoàng cung mà bị đồng bọn của mấy người hãm hại nên mới vào, mấy người tin không?” Anh bất đắc dĩ nói.
“Tu sĩ nhân loại, tự ý xông vào hoàng cung, tội đáng muôn chết, dù vì bất cứ lí do gì, bây giờ tự phế tu vi, bọn tao sẽ không giết mày và để cho mày cơ hội gặp Yêu Hoàng để giải thích” Tên cầm đầu giọng nói uy nghiêm.
“Tự phế tu vi, xin lỗi nhưng tôi không làm được” Tần Trạm lắc đầu.
“Kẻ không tuân lệnh, chết!”
Ba tên thị vệ mắt lạnh như băng, không thèm nghe anh giải thích nữa, đột nhiên xông đến.
Anh khẽ lắc đầu, xem ra không tránh khỏi trận chiến này rồi.
Cùng lúc, tại thư phòng bên cạnh chính điện của hoàng cung.
Một người đàn ông trung niên khoác áo choàng màu vàng kim đang thảo luận với một ông lão.
“Yêu Hoàng bệ hạ, thời gian diễn ra Minh hội đã ấn định rồi, ngay đầu tháng sau, mấy đại gia tộc sống ẩn cư kia, có mấy nhà phất lên trông thấy, Minh hội lần này, chỉ sợ bọn họ sẽ làm khó dễ để tranh giành lợi ích lớn hơn”
Ông lão mày bạc phơ dài chạm tóc mai, chứng tỏ tuổi tác đã cao, vẻ mặt lo lắng không thôi “Tu sĩ của yêu tộc so với tu sĩ con người, thì chúng ta đang ở thế yếu, nếu còn nhượng bộ, chỉ sợ càng thêm nguy hiểm”
“Thật hổ thẹn.” Người đàn ông trung niên thở dài nói: “Năm đó Lăng Nhật Yêu Hoàng dù ở trong thế bí nhưng vẫn dẫn dắt con dân yêu tộc khai phá núi đồi làm nơi an cư lạc nghiệt nhưng đến đời con cháu chúng ta càng ngày càng lụn bại”
“Nam Du, nghe nói gia chủ nhà họ Đổng đã nối gót ba vị tông chủ tiến vào cảnh giới Phân Thần rồi”
“Nửa năm trước nhà họ Đổng có biến, chỉ e là vậy” Ông lão lo lắng nói: “Tôi còn nghe nói, gần đây mấy gia tộc sống ấn cư vẫn đang truy tìm cách kích động dòng máu viễn cổ, một khi họ thành công thì yêu tộc chúng ta e rằng sẽ càng thêm yếu thế”
“Cả việc so tài giữa thiên tài của hai tộc lần này, cả Trương Quốc Tuấn và Đổng Thiên Thành đều không phải kẻ tầm thường, còn có Phong Ngân Quang và Nghiêm Trác Văn đều là thiên tài cả, bên ta trừ Thạch Chấn ra, người có thể ra ứng chiến không nhiều”
Tuyệt Nhật Yêu Hoàng trầm ngâm.
“Hừ, lũ tu sĩ con người phiền phức thật sự, dám đến khiêu khích, đúng là chán sống”
Nam Du lạnh lùng hừ một tiếng.
“Lần này khác, tu vi khá cao” Tuyệt Nhật ‘Yêu Hoàng tỏ ra khá ngạc nhiên, ông ta vẫy tay. Lập tức trong không trung bị chấn động nhẹ, hiện lên một hình ảnh phản chiếu.
Cảnh tượng bên rìa hoàng cung, chợt hiện lên trước mắt hai người.
Ngay lúc Nam Du nhìn vào thì thấy ba tên hộ pháp bị Tân Trạm đánh bay ra ngoài.
“Đây”
Hiện tại có rất nhiều trang lấy nội dung của bên mình về đăng. Các bạn cố gắng vào trang nguồn trên hình đọc để chúng mình có động lực ra chương mới. Chúng mình luôn mong nhận được sự ủng hộ của các bạn. Chúc các bạn luôn vui vẻ!
Nam Du trợn tròn hai mắt, tỏ ra không thể tin nổi, hộ pháp hoàng cung, tu vi ít nhất cũng đến tâng bảy của Xuất Khiếu cảnh, hơn nữa đều là những yêu tu kinh nghiệm phong phú, năng lực chiến đấu mạnh mẽ, vậy mà lại dễ dàng bị đánh bại bởi một tu sĩ nhân loại trẻ tuổi.
“Mọi người thường nói tu sĩ nhân loại lớp sau mạnh hơn lớp trước, nhưng trường hợp này cũng quá mạnh rồi, kẻ này là Trương Quốc Tuấn hay Đổng Thiên Thành?” Nam Du lẩm bẩm.
“Đều không phải, trên người hắn ta không có khí tức của thế giới ẩn” Lời nói của Tuyệt Nhật Yêu Hoàng khiến ông ta rất kinh ngạc.
“Bệ hạ, có cần khởi động trận pháp giết chết hẳn không?” Nam Du nói “Không vội, cứ xem đã” Tuyệt Nhật Yêu Hoàng cười nói: “Vừa hay kiểm tra lực chiến đấu của yêu tộc ta”
“Xin đắc tội” Tân Trạm lắc đầu, khóa tu vi của ba tên hộ pháp.
Vừa làm xong, thì đẳng xa lại xuất hiện hơn mười vệt sáng đỏ đang bay tới Mà mặt đất bốn phía chấn động nhẹ, hơn trăm tên hộ pháp hoàng cung đang bay đến bên này.
“Không còn đường thoát rồi”
Anh đau đầu vô cùng, thân mình bay lên, vọt về một hướng.
“Chạy đâu cho thoát.”
“Chỉ là con người mà dám tự ý xông vào hoàng cung, tất phải chết”
Một đám hộ pháp gào thét sau lưng anh.
Anh bay ở phía trước, những luồng sáng xé gió đâm tới, những tên hộ pháp liên tục áp sát ngăn cản anh.
“Cái lũ dai như đỉa này, đành dùng chiêu này vậy”
“Bằng!”
Đang bay, anh đột nhiên quay đầu, tung ra hơn mười miếng bùa đá.
Những mảnh đá quý này tỏa ra ánh sáng chói lọi trong không trung, sau đó nổ tung biến thành một màn sương mù nông đậm “Thứ gì vậy, ta không thể nhận biết tên nhãi này đang ở đâu nữa”
“Mau thổi bay đám sương mù đi, tên †u sĩ nhân tộc này muốn lợi dụng sương mù để thoát thân”
Đám hộ pháp đã tạo ra một trận gió lớn thổi bay đám sương trắng trong nháy mắt.
Nhưng khi mọi thứ về trạng thái bình thường, họ mới kinh ngạc phát hiện, Tân Trạm đã biến mất.