Mục lục
Truyền Kỳ Chiến Thần - Tần Trạm - (Truyện full) - Tác giả Dũng
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Ba người yêu thủ đầu bò nghĩ lại mà phát sợ gật gật đầu.

"Các người đừng quên, người tới lần tiếp theo, sẽ đến phiên của phòng giam chúng tôi." Tù nhân của phòng giam kế bên hưng phần nói.

Tù nhân như bọn họ bị giam cầm nhiều năm, sớm đã mất đi hy vọng được tự do lần nữa, nên chỉ trông cậy vào việc trêu đùa với những người thỉnh thoảng tới đây hiếu kỳ để trải nghiệm một chút niềm vui. "Hy vọng người mà mấy người gặp, không phải thắng quý nhỏ khó chơi này." Ông lão da đen im lặng, nhìn theo bóng lưng biến mất của Tân Trạm, thở một hơi thật dài.

Sau cánh cửa đỏ thẫm, Tần Trạm đã nhìn thấy người mà anh muốn gặp nhất trong chuyến đi này.

Trong căn phòng giam, chỉ giam giữ một mình ông ta. Tay chân của người đàn ông này đều bị xích bởi vô số sợi xích khổng lồ, so với xiềng xích trên người ông lão da đen và những người khác, không những số lượng mà cả kích thước đều không thể bì được. Điều đó chứng tỏ, người đàn ông này nguy hiểm hơn so với ông lão da đen và những người khác, hoặc là người đàn ông này quan trọng với Vẫn Tông hơn.

Tóc tại người đàn ông này rối bời, đầu thì cúi thấp, lưng dựa vào tường, thân thể không hề nhúc nhích. Nếu như không phải cảm nhận được hơi thở, thì ông ta giống như một người chết vậy.

Nhưng đến cả hơi thở, cũng có lúc hung bạo, có lúc lại yên tĩnh, giống như đại dương sâu thẳm không thể lường trước được.

"Hơi thở của ông ta rất hỗn loạn, chuyện gì đã xảy ra?"

Tần Trạm cau mày, tiến lên vài


bước.

Người đàn ông kia bỗng nhiên ngẩng đầu, dưới ánh sáng yếu ớt, lộ ra đôi mắt đỏ ngầu đăng sau mái tóc.

"Máu, máu!"

Ông ta nhìn Tần Trạm, điên cuồng

hét lớn.

Tần Trạm cau mày thật sâu

Khuôn mặt đó giống y như lời dặn dò của Tổng Đức Ngọc, thế nên anh không hề tìm sai người, nhưng trạng thái bây giờ của người này lại khác biệt rất lớn so với tưởng tượng. Rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra với người này trong ba năm qua?

"Cho tôi máu"

Nhìn người đàn ông vẫn đang gào thét, Tân Trạm lấy ra một ít máu yêu thú từ trong không gian chứa vật, ngưng tụ thành một quả cầu, ném cho người đàn ông kia.

"Hừ! Ông đây muốn máu của mày!"

Nào biết được người đàn ông này lại gạt máu sang một bên, cánh tay của ông ta lay động, làm xiềng xích trên đó rung lên ầm ầm.

"Anh à, gã này chắc là điên rồi, hay là chúng ta đi thôi." Liễu Nhật Hạ có chút bất an nhìn người đàn ông, lên tiếng nói.

"Không sao, anh ra ngoài trước đợi tôi." Tần Trạm lắc đầu.

Người đàn ông trước mặt chắc chắn không đơn giản là một kẻ điên. Ba năm trước, chỉ bằng cách quan sát hơi thở của Tổng Đức Ngọc, ông ta đã có thể đoán ra được công pháp mà anh ta đã tu luyện và đưa ra phương pháp thích hợp.

Lúc đó ông ta vẫn rất tỉnh táo, nhưng trong một thời gian ngắn, đã rối loạn tinh thần như vậy.

Có lẽ do sư phụ của Tổng Đức Ngọc trả thủ, hoặc có lẽ do kinh khí của người này quá lớn, ngay cả Vấn Tông cũng cảm thấy khiếp sợ nên mới khiến ông ta loạn trí.

Liễu Nhật Hạ gật đầu, từ từ lui ra ngoài.

Tần Trạm do dự một lúc, trực tiếp rút ra thanh kiếm đồng, cửa vào ngón tay, nặn ra vài giọt máu dùng linh khí bao quanh, rồi ném cho người đàn ông kia.

Người đàn ông kia lần này bắt lấy máu, sau đó ngửa đầu nuốt nó vào trong miệng.

Đôi mắt ông ta mở lớn, vẻ mặt liên tục thay đổi, rồi lẩm bẩm một mình: "Không phải nhà họ Lưu, không phải nhà họ Đổng, không phải nhà họ Phong

Ông ta nói rất nhanh, liên tục nói ra mười mấy cái tên của các dòng họ lớn có thể lực ở thế giới ẩn, nhưng vừa nói lại vừa lắc đầu.

"Mày không phải là người của các dòng họ lớn trong thế giới ẩn, mày là ai?" Người đàn ông đột nhiên ngẩng đầu, nhìn vào Tân Trạm.

"Tôi đến từ thế giới bên ngoài." Tần Trạm chậm rãi nói.

“Thế giới bên ngoài? Đây là nơi trọng yếu của Vấn Tông, một thắng nhóc ở thế giới bên ngoài như mày mà lại có thể chạy được tới đây! Tao không tin. Người đàn ông cười lớn, bắt đầu nói những lời điên khùng, hoàn toàn quên mất Tần Trạm đang ở bên cạnh.

"Người đàn ông này có lẽ bị điện thật rồi." Phù ma lúc này mở miệng nói.

"Nhưng sao ông ta lại đoán ra được thân phận của tôi, chỉ bằng một giọt máu." Tần Trạm cau mày nói.

Nếu như phán đoán bằng hơi thở của huyết mạch có trong máu, lẽ nào người này đã uống máu của tất cả dòng họ trong thế giới ẩn sao?

"Phù ma, xem ra là trận pháp An Hòn." Tân Trạm đột nhiên nói.

"Cậu phải dùng trận pháp ngược lại, tách hồn phách của người này ra." Phù ma có chút ngạc nhiên nói: "Cậu cảm thấy, bên trong người này có hai linh hồn?"

"ít nhất linh hồn biểu hiện ngay lúc này chắc chắn không phải là linh hồn chính." Tần Trạm nói.

"Nhưng một khi cậu đoán sai, người này có khả năng sẽ chết. Hành động này nhất định sẽ kinh động đến trận pháp, đến lúc đó Vấn Tông bao vây lấy nơi này, cậu rất khó mà chạy thoát"

Phù ma vô cùng lo lắng nói: "Tần Trạm, cậu đừng kích động."

"Tôi không phải người thích liệu

mạng, nhưng ông đừng quên, tôi đã từng tiếp xúc với rất nhiều người có hai linh hồn trong cơ thể, trực giác này không thể sai được." Tần Trạm lắc đầu nói.

Ý anh đã quyết, Phù ma cũng không khuyên tiếp nữa.

Dưới ánh mắt căng thẳng của Phù ma, Tần Trạm khắc lên mặt đất một loạt văn trận.

Tu vi của người đàn ông này cao hơn nhiều so với vợ của Liễu Nhật Hạ, vì thế Tần Trạm cũng khắc họa chăm chú, cẩn thận hơn. Cũng may là tuy người đàn ông này bị điện nhưng không hề lộn xộn, không gây ảnh hưởng đến tiến độ của Tân Trạm

"Xong rồi."

Gần nửa canh giờ, cuối cùng cũng khắc xong trận pháp Nghịch Hồn. Tần Trạm lau đi mồ hôi trên trần, điều chỉnh hơi thở trong chốc lát, sau đó vận khí chảy vào bên trong trận pháp.

Vù!

Văn trận rung lên, từng đạo ảnh sáng không ngừng sáng lên, cuối cùng nối thành một vòng, bao lấy người đàn ông điên cuồng ở bên trong. "Ảnh sáng, có ánh sáng." Người đàn ông thấy ánh sáng bạch kim chiếu vào người mình, thì ngơ ngơ ngác ngác đưa tay ra chụp.

"Xuất hồn!"

Tân Trạm nhìn chăm chăm vào đối phương, khẽ quát một tiếng. Hơi thở của trận pháp đột nhiên thay đổi, trở nên âm u lạnh lẽo, một luồng hơi thở dường như tuôn ra từ âm tào địa phủ đột nhiên bộc phát.

Người đàn ông kia lập tức gào lên thảm thiết, trong cơ thể dường như có thứ gì đó đang bị tróc ra bên ngoài.

Âm thanh phát ra khá lớn, cho dù cách một cánh cửa lớn dày cộm cũng bị một vài tù nhân bên ngoài nghe thấy.

Ông lão da đen rùng mình một cái, nghĩ lại vẫn khiếp sợ nhìn về hướng đó.

"Trời ơi, thằng nhóc đó rốt cuộc đang làm gì với tên điên đó vậy?"

"Lão da đen, ban nãy các người không phải cũng bị cậu ta tra tấn như vậy chứ?" Trong phòng giam bên cạnh, một tên tù nhân sợ hãi nói.

"Tra tấn cái đầu mày! Ông đây ở cái trình nào, mà bị cậu ta tra tấn" Sắc mặt lão da đen sầm lại, không nhịn được mà mắng chửi "Xóa đoạn kỷ ức này đi chưa?" Người bên cạnh nhỏ giọng hỏi.

"Xóa? Điên à? Có thể khiến cho tên điên kia thống khổ như vậy, thắng nhóc diêm vương đó thật sự không dễ chọc vào đầu." Ông lão da đen nuốt một ngụm nước bọt, may mắn lúc đó bản thân không đùa giỡn, bằng không chỉ sợ ông ta cũng thảm giống như tên điên kia rồi.

Trong cánh cửa màu đỏ.

Nhìn một đám hồn phách mờ tối lơ lửng trong không trung, giống một hồn phách của ác quỷ hợp nhất lại, Phù ma không khỏi thở hổn hển.


"Tân Trạm, cậu nói đúng rồi, trong cơ thể tên này thật sự có tàn hồn. Hơn nữa xem ra đã có người ép nó vào, cổ ý làm cho làm cho ông ta loạn trí


Lúc Phù ma đang nói, người đàn ông kia đã không còn phát điên, ông ta ngồi xếp bằng, từ từ mở mắt ra.


Đó là một đôi mắt cực kỳ sáng ngời, mặc dù ông ta ở trong lồng giam, toàn thân bị xiềng xích trói buộc, thân thể lại bẩn thỉu lộn xộn, nhưng từ khoảnh khắc đôi mắt này mở ra, mọi thứ đều nhỏ bé không đáng kể tới.


Tân Trạm cảm thấy, lúc này mình giống như thần dân, đang được để

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK