Cảnh tượng này thật sự là vô cùng châm biếm.
Lúc trước bọn họ còn hùng hổ thề muốn giết chết Tân Trạm nhưng chỉ trong một thời gian ngắn tình hình đã hoàn toàn thay đổi, người điên cuồng chạy trối chết trở thành hai người.
“Khí tinh thần này quả thật rất mạnh, nó chẳng những có thể biến đổi theo ý nghĩ mà còn có thể khiến linh khí phát huy ra năng lực trước kia của tôi”
Nhìn thấy hai người kia liều mạng chạy trốn, Tân Trạm cũng không sốt ruột đuổi theo.
Anh cảm thấy được sức mạnh Tỉnh Thần này nên có phần hài lòng nhưng cũng có phần tiếc nuối “Đáng tiếc loại sức mạnh này hình như chỉ có thể sử dụng thí luyện mà thôi, nếu có thể mang nó ra ngoài thì với độ tinh khiết của hơi thở này cũng đủ để lấy một địch trăm”
Hơn nữa Khí tình thần cũng là người ngoài lấy tên cho nó, tên thật của nó có lẽ cũng không phải vậy.
Trong khi Tân Trạm đang suy nghĩ thì thấy hai người Phong Ngân Quang đã chạy ra xa, cơ thể anh hơi động giống như ánh sáng vụt qua không khí xung quanh nhanh chóng đuổi theo.
“Tên đó đuổi đến rồi”
Tào Phá Kiệt nhìn thấy tốc độ nhanh kinh người của Tần Trạm đang không ngừng kéo gần lại khoảng cách với bọn họ, không kiềm được mà kêu lên sợ hãi.
“Mau khiến con chim hỗn tạp này tăng tốc đi” Tào Phá Kiệt kêu lên với Phong Ngân Quang.
“Tăng tốc cái quái gì, tốc độ của con chim ưng khổng lồ này đã đến cực hạn rồi. Nếu không anh đi xuống thu hút sự chú ý của cậu †a đợi sau khi tôi chữa thương cho con đại bang khổng lồ này xong thì chắc chắn có thể nhanh hơn một chút” Phong Ngân Quang đảo mắt nói “Đừng có mà ra vẻ này, tôi thấy anh lại muốn bán đứng tôi một lần nữa đấy”
Tào Phá Kiệt nghe vậy giận dữ nói: “Lần trước ở Thanh Vân Tông, ông đây suýt chút nữa bị anh hại chết “Anh nhắc lại chuyện ngày trước làm gì, nói nữa thì tôi cũng không bồi thường anh đâu còn nhắc lại làm cái gì chứ”
Phong Ngân Quang có phần khó chịu, hai người cãi nhau vài câu đến khi quay đầu lại một lần nữa thì không thấy bóng dáng của Tân Trạm đâu.
“Người này không đuổi theo nữa à?”
Phong Ngân Quang thoáng ngây người.
Nhưng khi anh ta thấy Tào Phá Kiệt hoảng sợ nhìn mình thì trong lòng bỗng nhiên nhảy lên nghĩ đến gì đó, cổ anh ta có phần cứng ngắc quay lại.
Ừng ực.
Phong Ngân Quang khó khăn nuốt nước bọt, lúc này vẻ mặt Tần Trạm tươi cười đứng ở đỉnh đầu con chim ưng khổng ồ cách hai người chỉ có chưa đến một mét.
“Tiêu ri Trái tim hai người Phong Ngân Quang đập.
nhanh như gõ mỡ, toàn thân dường như bị hóa đá cứng ngäc.
“Không phải các anh muốn giết chết tôi sao? Làm sao còn ngây người ra không động đậy thế?”
Tân Trạm cười tủm tỉm đi đến vỗ bả vai Phong Ngân Quang, Phong Ngân Quang biến sắc, anh ta chỉ cảm thấy có một sức nặng to như núi đè trên đầu vai mình. Khuôn mặt anh ta lập tức vặn vẹo, đau đớn kêu lên một tiếng rồi bùm một tiếng té ngã trên mặt đất.
“Tần, Tân Trạm, có chuyện gì từ từ nói đừng động tay động chân”
‘Vẻ mặt Tào Phá Kiệt cũng sợ hãi, thấy ánh mắt Tân Trạm chuyển về phía mình liền lập tức liên tục xua tay không ngừng lùi ra đẳng Sau.
Tân Trạm lắc đầu, tay giơ lên nằm lấy cổ áo của Tào Phá Kiệt nhấc lên rồi đánh văng anh ta xuống đất Tân Trạm vừa tay đấm chân đá một trận để phát tiết lửa giận bị hai người đuổi giết lúc trước, hai người đó giống như con chó dại không ngừng kêu rên.
“Ai da, đừng đánh, đừng đánh nữa”
Vì vậy mắt thấy họ đánh không lại nên hai người đành phải cầu xin tha thứ, dù sao tính mạng mới là quan trọng nhất.
“Hả? Hai người bị Nghê Phùng lừa gạt sao?” Tân Trạm suy nghĩ nói “Đúng vậy, đều tại tên súc sinh đó hãm hại nếu không chúng tôi làm sao dám ra tay với cậu chứ” Tào Phá Kiệt cười gượng nói Chát, chát Tân Trạm cũng không khách sáo tiến lên cho hai người mỗi người một cái tát.
“Nhưng khi tôi vừa mới vào đây thì đã bị hai người đuổi giết rồi, đó là do bị Bồ Tùng Nhân dụ dỗ đúng không?”
Hai người Phong Ngân Quang đều ngấn ngơ thầm mảng bản thân hồ đồ, làm sao lại quên mất chuyện này chứ.
“Tân Trạm, việc hai chúng tôi làm sai thì chúng tôi đồng ý bồi thường, cậu tha chúng tôi một mạng được không?” Phong Ngân Quang cắn răng nói.
“Bồi thường à, anh định làm gì?”
Tần Trạm nhíu mày, với thực lực của hai người trước mặt anh này thì không hề có chút uy hiếp nào đến anh. Nếu bọn họ có thể thể hiện ra hết tấm lòng của mình, lấy ra thứ có thể khiến anh suy nghĩ thì Tân Trạm cũng không để ý mà tha mạng cho bọn họ.
“Cậu muốn đi vào khu vực trung tâm tất nhiên là định tranh đấu vào hàng đầu ở ngày đầu tiên đúng không? Nếu như thế, cấp bậc của Khí tinh thần cũng rất quan trọng” Phong Ngân Quang nói: “Hai chúng tôi có thể tặng cậu một nửa Khí tinh thần, như vậy cậu có thể u Lam Sơn gần hơn một chút”
“Nếu tôi giết hai người thì Khí tinh thần tất nhiên cũng là của tôi thôi” Tân Trạm nói.
“Cái đó không giống nhau, cậu giết chúng tôi thì chúng tôi chắc chẩn sẽ sử dụng Khí tỉnh thần để ngăn cản. Tuy cuối cùng chúng tôi vẫn bị cậu giết nhưng Khí tinh thần tiêu hao thì cậu còn có thể lấy được bao nhiêu?”
Tào Phá Kiệt liên tục lắc đầu nói.
Tân Trạm nhướng mày, nói như hai người này thật đúng là có phần hợp lý.
Hai người này một người bốn sao, một người năm sao, nếu mình dùng thành quả khi săn bắn huyễn thú cũng tốn thời gian rất lâu.
Mà nếu mình lấy được Khí tinh thần của hai người này có thể tiết kiệm rất nhiều thời gian, hơn nữa thứ Tân Trạm thiếu nhất chính là thời gian.
“Một nửa không đủ, hai người phải đưa hết Khí tỉnh thần cho tôi” Tân Trạm nói.
“Tân Trạm, cậu đừng quá đáng” Phong Ngân Quang có phần tức giận: “Nếu chúng tôi đưa hết Khí tinh thần cho cậu thì sẽ không giết được đủ huyễn thú, chúng tôi sẽ không vào được khu vực trung tâm”
“Làm sao? Hai người còn muốn đi vào khu vực trung tâm tiếp tục đối đầu với tôi Tân Trạm cười lạnh một tiếng, nói: “Đều đã đến tình trạng như này mà vẫn còn muốn cò kè mặc cả với tôi, hai người nên hiểu là hoặc giao tất cả ra đây hoặc lập tức chết”
Sắc mặt hai người Phong Ngân Quang xanh mét, trong lòng vô cùng đau đớn nhưng người đứng dưới mái hiên không thể không cúi đầu.
Vì giữ gìn tính mạng của mình, hai người đành ngoan ngoãn đưa hết Khí tinh thần.
Mà không có sự khống chế của loại sức mạnh này, con đại bang khổng lồ dưới chân bọn họ lập tức có xu hướng tiêu tan.
“Thì ra còn có thứ để cưỡi ở đây” Ánh mắt Tân Trạm chăm chú, từ cơ thể con chim ưng khổng lồ đang tiêu tan xuất hiện một vết máu màu đỏ đậm ở trái tim của nó.
Đôi mắt Tân Trạm hiện lên sự tò mò, anh giơ tay túm lấy vết máu này trong tay, hơi thở của con chim ưng khổng lồ này lập tức tràn ngập xung quanh.
Lam Sơn có thể có được ra anh ta lấy được một giọt thần thú Kỳ Lân, máu của Kỳ Lân”
Trong lòng Tân Trạm hiểu ra, lại một lần nữa đưa Khí tinh thần vào bên trong máu.
Vết máu này vặn vẹo một hồi, lại một lần nữa phồng lên biến thành dáng vẻ một con đại bang khổng lồ.
Một tiếng kêu trong trẻo vang lên, con chim ưng khổng lồ giương cánh bay lượn về phía chân trời.
Nhưng vì lần này bị Tân Trạm kích hoạt nên chủ nhân của con chim ưng khổng lồ trở thành Tân Trạm, con chim ưng không ngừng bay xung quanh anh, bên trong đôi mắt tràn ngập vẻ lấy lòng.
“Tân Trạm, hai chúng tôi có thể đi rồi chứ?” Phong Ngân Quang cố gắng nở một nụ cười, hai người từ từ lùi về phía sau sợ Tân Trạm trở mặt.