Tân Trạm nhìn Hồ Phong thật kĩ rồi rời khỏi phủ đệ.
“Tân Trạm, lão gia hỏa này nhìn không đáng tin, giống như một kẻ lừa đảo vậy” Phù Ma tới giờ mới nhịn không được mà mở miệng nói.
“Nhưng hiện tại cũng không còn biện pháp khác, nếu như không đưa cho ông ta toàn bộ Quả Lôi Nguyên, ông ta có thể sẽ từ chối” Tân Trạm nhíu mày lắc đầu nói.
“Hơn nữa tôi không chỉ dựa vào sự chính trực của ông ta mà hành động như vậy.”
Sau khi Tân Trạm đi ra, rất nhiều người vẫn còn ở lại, lúc này nghe được động tĩnh, đều nhìn Tân Trạm với ánh mắt phức tạp.
“Tân Trạm, nói chuyện thế nào rồi?” Du Tuyết Nghiên hỏi.
“Cũng được, chúng ta đi trước đi.”
Tân Trạm gật gật đầu, ánh mắt đảo qua tất cả mọi người một cái, lôi kéo Du Tuyết Nghiên bước nhanh hơn rời đi.
“Ý của anh là sao?”
Lúc đi ra Du Tuyết Nghiên hỏi thầm.
“Tức là coi như thành công, cái này còn may nhờ có cô và tiền bối Du” Tân Trạm nói.
“Anh thế mà thật sự mắc mưu lão lừa đảo kia” Du Tuyết Nghiên có chút kinh ngạc.
Cô còn muốn nói gì đó lại thôi, ánh mắt Tân Trạm chợt lóe lên nhưng cô không để ý.
“Đúng rồi, tôi còn có việc, không cùng cô trở về hội Dược sư được, tự cô đi đi, tạm biệt”
Tân Trạm nói xong rồi tách ra với Du Tuyết Nghiên, đi về phía bên kia.
“Cái tên này, thật sự không biết phép tắc chút nào” Du Tuyết Nghiên sửng sốt, sau đó tức giận dậm chân.
Du Tuyết Nghiên rất tức giận, mình có lòng tốt dẫn anh ta tới, thế mà giờ ngay cả đưa cũng không đưa mình đi.
Tân Trạm cũng không để ý tới tiếng kêu giận dữ của Du Tuyết Nghiên, anh một đường bước nhanh, đi qua mấy con đường, cuối cùng rẽ vào trong một con hẻm nhỏ.
“Đi ra đi, còn định theo tôi đến khi nào?”
Sau khi tiến vào ngõ nhỏ, Tân Trạm đột nhiên đứng lại quay đầu, nhìn về phía chỗ trống rỗng phía sau.
“Ha ha, không nghĩ tới mày lại là tu vi cảnh giới Xuất Khiếu, thần thức rất nhạy bén”
Một bóng dáng chậm rãi xuất hiện trong không trung, hắn ta nhếch miệng cười, lộ ra một hàm răng trắng toát.
Chính là người đàn ông to cao ở bên ngoài phủ đệ Hồ Phong.
“Anh và tôi vốn không quen biết nhau, vì sao lại đi theo tôi?” Tân Trạm nói.
“Đúng là chúng ta chưa từng quen biết, cũng không có ân oán, nhưng có một câu gọi là vô tình đắc tội, mày tự hiểu đi.” Người đàn ông †o cao ha ha nói.
“Nhóc con, ở trước phủ đệ, dù tao đưa ra hơn trăm triệu linh tệ mày cũng không muốn nói ra biện pháp thuyết phục được Hồ Phong, hiện tại tao đang bị ép đến hết cách, đành phải chặn đường ép bức.”
“Tôi không muốn nói, anh liền dùng cách ép bức này?”
Tân Trạm cười: “Anh không phải bị ép đến hết cách, mà vì thấy tu vi của tôi thấp hơn anh, dễ bắt nạt. “
“Tuy rằng Hồ Phong có tính cách cổ quái, nhưng cũng đã đáp ứng yêu cầu của không ít người, anh tìm tôi, đương nhiên là bởi vì cảm thấy anh có thể thắng tôi, tôi nói có đúng không”
“Mày nói không sai, nếu muốn trách thì trách mình quá yếu, để cho †ao nảy sinh ý đồ” Tên đàn ông lực lưỡng cũng không giấu diếm, trực tiếp nói.
“Trước khi động thủ, tôi có một vấn đề”