Mục lục
Truyền Kỳ Chiến Thần - Tần Trạm - (Truyện full) - Tác giả Dũng
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tân Trạm bất lực chỉ có thể dùng chiêu này mà thôi.

Có điều uy lực của thánh nhân chi quyền rõ ràng không đủ để đối phó với Hách Tác Kì, Hách Tác Kì phá vỡ mọi mọi ảo ảnh từ Thánh nhân chi quyền, anh ta chỉ dùng một đấm thôi đã giáng trúng người Tân Trạm rồi.

Tân Trạm lùi tít về sau, bên ngoài cơ thể lại có bốn lá bùa Huyền Vũ vỡ vụn.

“Tôi xem cậu có thể dùng bao nhiêu lá bùa”


Hách Tác Kì hét lớn, lại đánh ra một quyền nữa.

Hai người thi đấu với nhau không phải là không hề có quy định hạn chế có thể đem bao nhiêu vật phẩm vào sàn đấu, nếu không mỗi người cầm cả hơn trăm triệu lá bùa thì làm sao có thể phân được thắng bại.

Hai tộc giao chiến quy định chỉ có thể đem theo nhiều nhất mười lá bùa vào sàn đấu.

Một đấm này của Hách Tác Kì giáng xuống, hơi thở trực tiếp phong tỏa hư ảo xung quanh, Tân Trạm có muốn thi triển Càn Khôn Di Chuyển e rằng cũng không kịp.

Anh ta vừa ra một đòn, Tân Trạm cũng bay ngược lên, hai lá bùa còn lại cháy thành tro bụi.

Khóe miệng của Tân Trạm chảy máu, dù cho cơ thể của bản thân có vượt xa tu sĩ bình thường đi chăng nữa thì gặp phải cách đánh phi lý của Hách Tác Kì khiến anh cũng có chút không chống đỡ nổi.

Trên cơ thể của anh, Thần Lực Vương Giáp dần dần xuất hiện những đường nứt vỡ, ban nãy chỉ còn có hai lá bùa để dùng, nếu như không phải có bộ áo giáp ngưng tụ của luyện thể sĩ này, e rằng bản thân anh đã bị thương nặng rồi.

Khi Hách Tác Kì một lần nữa đánh úp, Tân Trạm không cần nghĩ ngợi gì lập tức thi triển Càn Khôn Di Chuyển quyết.

Trên lôi đài, hai người bọn họ một người tấn công một người phòng thủ, không ngừng thay đổi vị trí.

Trong số những người khán giả, có người thì cảm thấy hào hứng, cũng có người cảm thấy không đủ kích thích.

Chỉ có bóng dáng của một người ở khu vực khách quý, lại âm thầm lo lắng cho Tân Trạm.

Lương Nhược Mỹ suy nghĩ rất lâu, vẫn không nhịn được mà đi cùng Lương Trạm Hưng xuống đây.

Kể từ bữa tiệc tối, sau khi Tân Trạm nghiêm túc nói với cô †a bản thân mình đã người trong mộng, Lương Nhược Mỹ đã thất vọng rất lâu.

Cô ta vốn dĩ muốn quên đi Tân Trạm, nhưng nghe nói hôm nay có buổi thi đấu, vẫn không nhịn được mà chạy tới đây.

“Hai”

Nhìn thấy bộ dạng này của con gái, Lương Trạm Hưng cũng hơi bất lực. Nhưng với tư cách là một người cha, ông ta cũng chẳng thể làm được gì.

Nếu như Tân Trạm chỉ là một vị hoàng tử bình thường, bản thân còn có thể mặt dày đến gặp Tân Hoàng đề cập đến hôn sự của con gái.

Nhưng từ khi thông tin Tân Trạm cực kỳ có thiên phú truyền ra ngoài, thì ý niệm của ông ta về chuyện tình duyên sau này cũng hoàn toàn bị chặt đứt.

“Ba, thuật pháp không gian này của Tân Trạm đáng lẽ có thể dịch chuyển xa hơn, tại sao vẫn luôn ở xung quanh lôi đài”

Lương Nhược Mỹ có chút lo lắng nói.

“Tân Trạm có ý nghĩ của riêng mình, lát nữa con sẽ hiểu thôi”

Lương Trạm Hưng nheo mắt lại, nhìn ra một vài môn đạo.


Trên lôi đài, vẻ mặt của Hách Tác Kì rất bình tĩnh, không ngừng cấp tốc truy đuổi.


Cùng lúc đó, anh ta cũng đang không ngừng phán đoán hướng đi của Tân Trạm.


Man tộc mặc dù giỏi về ngốc.


Trên thực tế nếu như là một tên ngốc, cũng không thể nào có được cấp tu vi thế này cơ thể, nhưng cũng không phải kẻ “Bắt được rồi”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK