“Sau đó ông ấy được gia nhập vào Vấn Tông như đúng ý nguyện, từ đó thăng chức nhanh chóng, cuối cùng nằm giữ vị trí trưởng lão quyền cao chức trọng.” Triệu Tân Đông xúc động nói: “Anh hiểu ý của tôi chứ?”
“Tôi không hiểu cho lắm, anh có thể nói thắng.” Tần Trạm lắc đầu cười
nói. Triệu Tân Đông chỉ vào tòa tháp cao bên ngoài, cách chỗ Tiên cung một chút, cười lạnh nói: “Anh có tu vi khá tốt, thiên phủ cũng đầy đủ, tôi rất tán thưởng anh, nhưng hôm nay anh lại mang theo đám người ngoài thấp hèn bất kính với tôi, khiến tôi rất khó chịu.”
“Vì thế tôi định cho anh một cơ hội, chỉ cần anh giết hết những võ giả kia, tôi sẽ lập tức cho anh vào Vấn Tông, anh cũng sẽ giống như trưởng lão Tuân, nằm giữ tương lai rực rỡ.”
Triệu Tân Đông quay đầu lại, dùng ánh mắt sáng ngời nhìn Tần
Tram. “Muốn tôi giết hết vĩ giả, thậm chí cả bạn bè của tôi để gia nhập vào Vấn Tông?” Tần Trạm nhịn không được bật cười.
“Tân Trạm, đây là cơ hội trời cho, anh không biết để được gia nhập vào Vấn Tông có bao nhiêu khó khăn à hơn nữa đã có Thánh Tử dẫn đường, tương lai phía trước anh không cần phải lo.” Hùng Tuyền nói.
Triệu Tân Đông cũng nhìn Tần Trạm, chờ đợi sự lựa chọn của anh.
“Tôi muốn hỏi, nếu anh là trưởng lão Tuân kia thì anh sẽ làm thế nào?” Tần Trạm hỏi ngược lại.
“Tôi không phải người ngoài ” Triệu Tân Đông cười lạnh nói.
“Người ngoài, mấy người cho rằng tất cả người ngoài đều sẽ vì tương lai mà không từ thủ đoạn nào sao?” Tân Trạm cười gần một tiếng, lắc đầu nói: “Tôi sẽ không hy sinh người khác để đạt thành mục đích của mình.”
Triệu Tân Đông thở dài lắc đầu: “Anh quá ngây thơ, anh cho rằng mình không động tay thì những người kia sẽ không chết? Anh đã từng nghe qua thú triều ở khu bí mật chưa?”
Tần Trạm sững sờ, bước chân anh dừng lại, nhìn sang Triệu Tân Đông. “Thủ triều ở khu bí mật, mỗi lần xảy ra sẽ có hàng trăm nghìn quái thú xuất hiện, chúng nó lao ra nhanh như gió, tấn công nhà ở, nuốt chứng tất cả đồ ăn. Anh nói xem, nếu như đám quái thú kia xuất hiện ở đây thì sẽ xảy ra chuyện gì?” Triệu Tân Đông cười nói.
Tần Trạm nhìn theo hướng ngón tay của Triệu Tân Đông, nhất thời mặt anh biến sắc.
Đứng trên Quan Tinh Các, nhìn thấy rõ ràng bốn phía, anh nhìn thấy Tiên cung, nhìn thấy những võ giả đang tập trung lại một chỗ, ra vào chậm rãi. “Anh muốn mượn thủ triều giết người.” Tần Trạm giận dữ quát lên.
“Đừng nói bậy, tôi chỉ suy đoán mà thôi, dù sao thì thủ triều đã nhiều năm không xuất hiện, tình cờ bạo phát một trận nhỏ thì cũng là chuyện bình thường.” Triệu Tân Đông bày ra vẻ mặt vô tình.
Tần Trạm thả thần thức của mình ra, anh đột nhiên cảm nhận được ở một vị trí cực xa ở trong mạch núi đang có từng luồng hơi thở cực mạnh tập trung lại.
Sắc mặt của anh đột ngột thay đối, nói: “Anh đúng là không biết xấu hổ.” “Cảm ơn đã khen.” Triệu Tân Đông cười lạnh nói: “Còn phải cảm ơn Hùng Tuyền, đây đều là công lao của cậu ta.”
Hùng Tuyền cũng bày ra vẻ mặt đắc ý, không chút e ngại nhìn Tần Tram.
“Ác giả ác báo, tôi cảm thấy hai người cách giờ chết không xa đâu.” Tần Trạm lắc đầu, trực tiếp nhảy xuống từ Quan Tinh Các.
“Cậu chủ, cứ thả hắn đi như vậy à?” Chấp sự Từ đi tới, có phần không rõ.
“Để hắn đi cứu người đi, chỉ như vậy tôi mới có thể tận mắt nhìn thấy hãn giãy giua thế nào, sau đó chiết trong thú triều thế nào.” Triệu Tân Đông cười lớn một tiếng.
Chiều này của Hùng Tuyến đúng là ác độc, không chỉ có thể khiến cho Tân Trạm chết, hơn nữa còn có thể khiến cho hắn nhìn từng người bạn của mình chết đi, vô cùng đau thương.
Mấy người nhìn theo bóng dáng của Tần Trạm không ngừng xa dần, cứ như đang nhìn một người đã chết.
“Người này thật ngây thơ, cho rằng thú triều dễ đối phó đến vậy à, chúc mừng cậu Triệu sớm bảo được thù.” Hùng Tuyền cũng nhếch miệng cười nói.
“Mấy người đến đây làm gì?”
Tốc độ của Tần Trạm giống như ảo ảnh, anh đi đến ngoài Tiên cùng cũng vừa lúc mấy người Râu Quai Nón và Diệp Thành vừa ra khỏi Tiên Cung.
“Tần Trạm, anh cũng được mời à?” Diệp Thành bất ngờ khi nhìn thấy Tân Trạm, anh ta nói: “Vừa nãy có đệ tử của Vấn Tông đến, nói rằng trưởng lão của Vấn Tông muốn gặp chúng tôi.”
“Mấy người bị lừa rồi, làm gì có
trưởng lão nào.” Tân Trạm hít sâu một hơi, âm thầm lắc đầu, không ngờ mấy người Triệu Tân Đông và Hùng Tuyền lại ác độc như thế, lừa gạt anh ra ngoài, sau đó lại lừa gạt mọi người.
“Không có? Đã xảy ra chuyện gì
the?”
Thấy sắc mặt của Tân Trạm khó coi, mọi người cũng vô cùng bối rối, trong lòng dâng lên sự bất an.
Ngay sau đó họ cảm nhận được mặt đất run lên, giống như có một sức mạnh đáng sợ nào đó đang tràn đến gần bọn họ.
“Xảy ra chuyện gì thế?” “Tôi nghe thấy sâu trong mạch núi có âm thanh ”
“Thủ triều sắp đến.” Lời nói của Tân Trạm khiến cho sắc mặt của mọi người đều biến đổi.
“Cậu Tân, anh đừng đùa như thế.”
Có người run rẩy lên tiếng, thú triều không phải chuyện đùa, dưới sự tấn công của quái thủ, cho dù là võ giả cấp Hóa Cảnh cũng khó có thể sống nổi.
“Mau chạy ngược lại, Tiên cung có pháp trận bảo vệ.” Có người kêu to lên.
Mọi người vừa muốn quay đầu lại thì thấy một màn ảnh sáng dựng lên ngoài Tiên cung, ngăn cách họ bên ngoài.
“Mau cho chúng tôi vào!” Có người hét lớn lên,
“Các vị, thật không tiện, thủ triều đến rồi, chúng tôi cần phải bảo vệ Tiên cung, thì thể không thể không đóng pháp trận.
Đệ tử Vấn Tông đứng cách một màn ảnh sáng lạnh lùng nhìn họ.
“Khốn nạn, bây giờ cho chúng tôi và thì có liên quan gì.”
“Đúng vậy, mau mở pháp trận ra
Mọi người hét lên, những đệ tử kia vẻ mặt hiện lên sự chế nhạo, không chút lung lay nào.
“Một đám đáng chết, muốn mượn thủ triều giết chết chúng ta.”
Mọi người phản ứng lại, sau đó không khỏi tuyệt vọng.
“Mẹ nó, thú triều sắp đến rồi, hơn quy mô vô cùng lớn. Tân Trạm, nữa làm sao đây?”
Diệp Thành điều khiển kiếm bay lên cao, nhìn thấy hơn một trăm kilomet bên ngoài mạch núi sương trắng đầy trời, những cây cổ thụ mấy trăm năm tuổi cũng nghiêng ngã mà biến sắc, lớn tiếng kêu lên. Tất cả mọi người đều nhìn Tần Trạm, nếu bây giờ có người có thể cứu được bọn họ, thì đó chính là Tân Tram.
“Tất cả đi theo tôi.”
Tần Trạm liếc mắt nhìn bốn phương, sau đó chỉ vào một sườn núi nói.
Khi đi đến đây anh đã quan sát kỹ, chỉ có khu vực này dễ thủ khó công.
Tần Trạm xông lên trước, những võ giả đang vô cùng lo lắng cũng
theo sát phía sau.
Mà lúc này, mặt đất càng rung động mạnh mẽ hơn, tất nhiên quái thủ đang không ngừng đến gần.
Một ít người tu vi cao thâm sắc mặt đã trắng bệch, bọn họ đã cảm nhận được hơi thở ngút trời của những quái thủ kia.
Nếu bị một đảm quái thủ xông đến trước mặt, chắc chắn bọn họ phải chết.
“Trong mọi người có ai là pháp sư trận pháp không.” Sau khi đến mảnh đất trống, Tần Trạm mở miệng quát lên.
“Tôi là pháp sư trận pháp.”
“Tôi cũng biết một chút.” Đây là bước ngoặt sinh tử, sẽ không có ai vì lợi ích riêng, liên tiếp vào người lên tiếng.
Điều khiển Tân Trạm có hơi bất ngờ là người đàn ông cao lớn tên Tiết Đại Tráng trước đó cũng biết pháp trận.
“Nhưng bây giờ bày trận không kịp, quái thú sẽ đến đây ngay thôi, hơn nữa sức mạnh pháp trận của chúng ta không đủ.” Tiết Đại Tráng lo lăng nói.
“Không cần bày trận cao thâm gì, bày trận pháp sương mù là được rồi.” Tân Trạm nói.
Trận pháp sương mù là trận pháp cơ bản nhất, sau khi Tân Trạm nói xong, mấy pháp sư trận pháp đều gặt đâu.
“Nhưng mà trận pháp này chỉ có thể tạo ra được sương mù dày đặc, không thể che giấu được hơi thở, cũng không có khả năng phòng thủ. Có người không hiểu hỏi lại.
“Mọi người cứ nghe tôi là được, dùng sương mù che toàn bộ khu vực này lại. Những người khác dùng bột lưu huỳnh rắc bốn phía xung quanh, trong khi đó, những dược sư cũng chuẩn bị đan dược chữa trị vết thương.”
Biểu hiện tự tin của Tần Trạm khiến cho mọi người thoảng yên tâm lại, bắt đầu bố trí mọi thứ theo lời dặn dò của anh.