Mục lục
Truyền Kỳ Chiến Thần - Tần Trạm - (Truyện full) - Tác giả Dũng
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Thư viện yêu tộc vốn dĩ xây dựng bên canh hoàng cung, vì thế khoảng cách giữa hai nơi cũng không quá xa.

Trên đường đi, bước chân của Vũ Thiên ‘Yết vội vàng, dường như đang cực kỳ sốt ruột.

Tân Trạm thấy vẻ khác thường ngày càng dày hơn, anh đột nhiên mở miệng nói: “Vũ Lão, bệnh tình của con gái ông bình phục đến đâu rồi?”

Nghe nhäc đến con gái, thân thể Vũ Thiên ‘Yết cứng đờ, sau đó ông ấy cười nói: “Nhờ có cậu Tân, con bé Ánh Nguyệt nó đã khỏe hơn nhiều rồi, chỉ có điều trước đây nằm trên giường bệnh lâu quá nên cơ thể có hơi yếu hơn so với những người cùng tuổi khác”

“Này cũng không sao, lát nữa tôi qua đó xem một chút, luyện cho cô ấy một lò đan dược là được:’ Tân Trạm gật đầu nói.

“Vậy thì làm phiền cậu Tân rồi.” Nụ cười của Vũ Thiên Yết có chút cứng đờ, chắp tay nói Dọc trên đường đi, Tân Trạm chốc chốc lại trò chuyện với Vũ Thiên Yết, nhưng dường như Vũ Thiên Yết mang tâm sự nặng nề, hồn vía lên mấy, chỉ qua nói mấy câu cho có, nhưng bước chân của ông ấy ngày một chậm dần, dường như cực kỳ nặng nề.

Mắt thất sắp ra khỏi rừng trúc, Vũ Thiên ‘Yết đột nhiên dừng bước lại.


Trên mặt toát lên vẻ giấy dụa vô cùng nặng nề, lúc thì nhìn về phía Tân Trạm, lúc lại nhìn về phía hoàng cung.

“Làm sao thế?” Tân Trạm thấy vậy hỏi.

“Không, không có gì” Vũ Thiên Yết vô cùng bối rối.

“Bọn họ đã bắt Ánh Nguyệt, ép buộc tôi phải lừa cậu vào hoàng cung nếu không sẽ giết chết con gái tôi, cậu biết đó, con gái là người thân duy nhất của tôi, tôi đã hứa với người vợ đã mất là sẽ chăm sóc con bé, tôi không thể không cứu Ánh Nguyệt.”

“Nhưng lừa cậu thì lương tâm của tôi lại không yên, cậu nói tôi phải làm gì đây?” Thân thể Vũ Thiên Yết mềm nhũn, ngã xuống mặt đất, nét mặt tràn đầy đau đớn.

“Là ai làm?” Giọng nói của Tân Trạm có hơi lạnh xuống.

“Hừ, tôi đã nói gì nào, cái ông già Vũ Thiên ‘Yết này chẳng thể nào tin tưởng được đâu.”

Nhưng đúng vào lúc này, phía trước rừng trúc bỗng nhiên có mấy người xuất hiện, đi đến bao vây người Tân Trạm.

“Lịch Ám Tây, là anh” Đôi mắt Tân Trạm lạnh lùng.

“Tân Trạm, chúng ta lại gặp nhau” Lịch Ám Tây nghênh ngang xuất hiện trước mặt Tân Trạm, cũng không còn dáng vẻ sợ sệt nhát cấy lúc trước nữa, mà khá là vênh váo tự đắc.

“Tôi đã từng nói rồi, khi gặp lại anh sẽ thật sự cho anh nếm trải mùi vị của ngọn lửa kia.”

Tần Trạm lạnh lùng nói.

Sắc mặt Lịch Ám Tây hơi tái đi, lập tức cười lạnh nói: “Tân Trạm, mày đừng ở đây ra làm trò ra vẻ, bọn tao đã bắt được con gái của tên Vũ Thiên Yết này rồi, nếu mày không muốn cô ta chết vì mày thì tốt nhất là ngoan ngoấn một chút.”

“Lịch Vương tử, cầu xin cậu hãy thả con gái tôi ra.”

Vũ Thiên Yết quỳ rạp xuống bên cạnh Lịch Ám Tây, túm chân anh ta khổ sở nài xin.

“Hừ, thẳng già vô dụng, nửa đường đổi ý, suýt chút nữa làm hỏng chuyện lớn của ông đây!” Lịch Ám Tây cười lạnh một tiếng nói: “Một lát nữa tôi sẽ nói với anh Hùng, kêu bọn họ rạch lên mặt con gái ông mười mấy vết dao, mặt mũi của con gái ông cũng xem như là ngon nghẻ, để tôi xem thử sau khi bị hủy dung thì còn xinh đẹp như thế nữa không”

“Thằng súc vật này, tao liều mạng với mày”

Vũ Thiên Yết nghe thế tức giận, ông ấy nhào về phía của Lịch Ám Tây nhưng lại bị Lịch Ám Tây giơ chân đá vào ngực, trực tiếp bay ngược ra ngoài, phun ra một ngụm máu tươi.

“Ông già ông còn dám phản kháng nữa à, một lát nữa không chỉ hủy dung mà bọn tôi còn làm chuyện quá đáng hơn cho ông xem.”

Lịch Ám Tây âm hiểm cười nói.

“Mục đích của các người đơn giản là muốn bắt tôi, hà tất phải liên lụy đến người vô tội” Tân Trạm đỡ Vũ Thiên Yết lên, nhàn nhạt lên tiếng nói: ‘Không phải muốn lừa tôi đến ‘Yêu Hoàng cung à, tôi theo các người đến đó là được rồi.”

“Ha ha, bây giờ còn do mày quyết định nữa à? Nói cho mày biết, gã Vũ Thiên Yết này dám đổi ý, con nhỏ kia bọn tao phải thịt nó rồi, mày cũng muốn chết à?” Lịch Ám Tây cười to nói: “Lên cho tao, bắt thẳng khốn này lại”

Anh ta ra lệnh một tiếng, mấy tên thị vệ ở xung quanh lập tức rút đao dài ra, hơi thở tu vi của bọn họ bùng nổ, tất cả đều hóa cảnh từ Lục phẩm trở lên.

Bọn họ đồng thời ập về phía Tân Trạm, hiển nhiên muốn chế ngự vây bắt anh.

“Có con gái của của Vũ Thiên Yết làm con tin, tao xem mày còn gì dám trốn không?” Lịch Ám Tây cười gãn.

Nhưng nụ cười của anh ta còn chưa kịp dứt, trong chớp mắt đã lập tức cứng đờ.

Bởi vì trong phút chốc Tân Trạm đã đánh toàn bộ những người có tu vi cao cường kia nằm rạp xuống mặt đất.

Khi bảo đao của một tên thị vệ cuối cùng bị vỡ nát, bị Tân Trạm một quyền đánh bay, người ở hiện trường chỉ còn lại có một mình Lịch Ám Tây.

“Mày, mày!”

Lịch Ám Tây trợn mất ngoác mồm, lúc này anh ta mới phát hiện ra trước đây bản thân mình thật sự không hiểu biết chút gì về Tân Trạm rồi, thực lực của đối phương đã hoàn toàn vượt ra khỏi sự tưởng tượng của anh ta.

“Anh cho rẵng khi rơi xuống yêu cốc kia, bọn tôi dựa vào cái gì để sống qua đêm hôm đó?

Tân Trạm cười lạnh một tiếng, bước ra một bước, Lịch Ám Tây vừa định chạy trốn đã bị Tân Trạm xông đến näm cổ nhấc lên.

Đôi chân của Lịch Ám Tây vô lực ngọ nguậy, mặt của anh ta đỏ lên, cảm thấy Tân Trạm không ngừng dùng sức, cổ anh ta sắp bị bóp nát “Mày không thể giết tao, nếu như tao chết thì con gái của Vũ Thiên Yết cũng sẽ chết”

Lịch Ám Tây giấy dụa kêu lên: “Nếu không do mày thì con gái của Vũ Thiên Yết cũng sẽ không bị tóm, mày muốn thấy cô ta chết vì mày sao?”

Đôi mắt của Tân Trạm toát ra ánh sáng lạnh, vứt Lịch Ám Tây ra ngoài, Lịch Ám Tây trực tiếp bị nện vào rừng cây, rất nhiều cây cối lung lay.

Lịch Ám Tây vừa mới lôm cồm bò dậy thì Tân Trạm lại đi tới, một cái tát mạnh mẽ đánh vào mặt anh ta.

“Tân Trạm, mày thật sự muốn cô ta chết đúng không!”

Lịch Ám Tây bị văng ra ngoài mấy chục mét, anh ta máu me đầy mặt bò dậy khỏi mặt đất, lấy ra một miếng ngọc bài, cần răng nghiến lợi nói: “Đây là ngọc bài truyền âm, chỉ cần tao bóp nát thì bên kia sẽ biết được tao đã xảy ra chuyện, vậy Vũ Ánh Nguyệt sẽ chết ngay lập tức”

Bước chân của Tân Trạm hơi khựng lại một chút.

“Cậu Tân, đừng quan tâm đến tôi, lũ người đó đều là súc sinh, xem như cậu đi thì chưa chắc gì Ánh Nguyệt có thể sống được, tất cả những thứ này đều là do số nó không tốt, cậu hãy mau đi đi” Vũ Thiên Yết lau nước mắt nhưng miễn cưỡng nặn ra nụ cười nói.

“Không, bọn tôi chỉ bắt cô ta để uy hiếp Tân Trạm, chỉ cần hẳn đi theo tôi thì bọn tôi sẽ không đụng tới con gái ông” Lịch Ám Tây vội vàng nói.

“Mày truyền âm sang trước đã, tôi muốn xác định con gái của ông ấy an toàn.” Tân Trạm đi đến, túm Lịch Ám Tây nói.

Lịch Ám Tây có hơi đau đớn, vốn dĩ tưởng đâu mình là bên chiếm ưu thế, bây giờ lại bị Tân Trạm áp chế ngược lại.

Không còn cách nào, anh ta chỉ có thể thúc giục ngọc bài truyền âm.

“Lịch Ám Tây, sao rồi, đã làm xong chưa?”

Bên kia vang lên tiếng của Hùng Văn Ân.


“Anh Hùng, em bị Tân Trạm bắt rồi, bây giờ hẳn muốn nghe giọng nói của Vũ Ánh Nguyệt”


Âm thanh ở đầu bên kia đột nhiên cất đứt trong chốc lát, lúc giọng nói của Hùng Văn Ân vang lên lần nữa, anh ta cười lạnh nói: “Lịch Ám Tây, cậu cũng vô dụng thật đấy, nhiều đàn em như thế mà lại bị một tên loài người dạy dỗ, Tân Trạm mày nghe đi, đây là giọng nói của Vũ Ánh Nguyệt”


Sau đó Vũ Thiên Yết nói chuyện với Vũ Ánh Nguyệt, xác nhận con gái còn sống.


“Hùng Văn Ân, mày thật sự là thăng tồi, dám lấy một cô gái vô tội để uy hiếp tao, quả thật chẳng bãng súc sinh” Tân Trạm nói.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK