Mục lục
Truyền Kỳ Chiến Thần - Tần Trạm - (Truyện full) - Tác giả Dũng
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Các người định làm gì vậy?” Diệp Tĩnh Thuận lo lắng hỏi.

“Nhóc con, tôi thay đổi ý định rồi, nội đan kia cũng là của chúng tôi, mau giao ra đây” Người đàn ông cầm đầu cười lạnh nói.

Trước anh ta cho là Tân Tráng ở gần đây cho nên không muốn làm cho to chuyện, nhưng bây giờ suy nghĩ đầu đuôi xong, tất nhiên ngay cả mặt mũi cũng không cần nữa rồi.

Trên người yêu thú, thứ đáng tiền nhất chính là nội đan, hiện tại trong số hai người đối diện thì Diệp Tĩnh Thuận vẫn còn là một đứa trẻ con.

Mà nhìn Tân Trạm sắc mặt trắng nhợt nhạt, dáng vẻ như có bệnh trong người, năng lực chiến đấu chỉ sợ là cũng chẳng ra gÌ.


Còn con chó sói yêu kia làm sao mà chết, chắc là do bọn họ đánh lén đi, nếu là có một chút đầu óc thêm vào số mệnh may mắn thì giết một con chó sói yêu cũng không phải là chuyện quá khó khăn.

“Các người thật quá đáng, chúng ta không cần chó sói yêu nữa, anh Tân Trạm, chúng ta đi thị iệp Tĩnh Thuận cắn răng nhịn xuống tức giận kéo Tân Trạm đi.

Nhưng chưa đi được vài bước đã bị bọn họ xúm lại, quây ở bên trong.

“Nhóc con đừng có không biết điều, để các người đi đã là cho các người mặt mũi rồi” Người đàn ông cầm đầu nheo mắt nhìn về phía Tân Trạm.

“Cướp chó sói yêu của bọn ta, lại còn muốn cướp cả nội đan, vậy mà vẫn bảo là cho chúng ta mặt mũi ư?” Tân Trạm nghiền ngẫm nói.

“Đương nhiên rồi, hai người các người dám chạy tới nơi này, nếu như nói là bị yêu thú ăn thịt thì cũng không có ai nghi ngờ gì”

Người đàn ông cầm đầu cười lạnh, rút dao ra, lưỡi dao sáng bóng khiến khuôn mặt nhỏ nhắn của Diệp Tĩnh Thuận trắng bệch ra.

Đây quả thật là một sự uy hiếp trắng trợn, nếu Tân Trạm và Diệp Tĩnh Thuận còn dám nói tiếp, vậy bọn họ cũng dám giết người.

“Kiên nhẫn của tôi có giới hạn, giao nộp nội đan ra đây, nếu không đừng trách tôi không khách sáo”

“Anh Tân, hay là đưa bọn họ đi, họ có quá nhiều người.” Diệp Tĩnh Thuận sợ hãi bám lấy Tân Trạm.

“Các người cảm thấy mình đông người nên khí thế mạnh hơn, quả đấm lớn hơn thì có thể cướp đồ của bọn tôi hay sao?” Tân Trạm lắc đầu đi tới.

“Đương nhiên, đây chính là thực tế” Người đàn ông kia đắc ý ngẩng đầu nói.

“Xem ra chuyện như thế này các người làm không ít lần rồi nhỉ?”

“Chuyện này không cần anh quan tâm” Tân Trạm cười, đưa tay ra phía trước, mấy người kia còn chưa kịp phản ứng thì mấy mũi tên trên người con chó sói yêu đã xuất hiện trong tay Tân Trạm rồi.

“Vậy nếu như quả đấm của tôi lớn hơn, có phải có thể cướp của các người không”

“Tên nhóc thối, muốn đùa bỡn lừa đảo bọn tôi sao” Sắc mặt người đàn ông kia tối lại.

“Thượng, dạy dỗ hắn chút đi” Anh ta muốn làm cái gì.

Đột nhiên cánh tay Tân Trạm hất lên.

Trong chớp mắt mũi tên này bay ra, vèo một phát hướng về phía đầu của người đàn ông.

Người đàn ông này cực kỳ hoảng sợ, chỉ kịp thoáng cúi đầu, mũi tên lướt qua da đầu anh ta, mang theo cái mũ trên đầu ghim thẳng lên cây to đằng sau.

Mũi tên này hoàn toàn cảm sâu vào thân cây, chỉ nhìn thấy một đuôi mũi tên và cái mũ vẫn đang run rẩy trong không trung.

Người đàn ông sờ đỉnh đầu, hoảng sợ phát hiện máu tươi dính trên tay anh ta.

Hoá ra mũi tên mang theo khí tức mạnh mẽ sượt qua đầu anh ta thật.

“Người lại dám chủ động tự tìm đường chết, giết hắn cho tôi” Trong nháy mắt những người khác thấy vậy cũng nóng giận, rút dao ra lao tới.

Tân Trạm chỉ có một người đối mặt với mười mấy người bọn họ, còn dám chủ động tấn công, nhất định phải dạy dỗ nghiêm khắc anh ta.

Lúc này, gương mặt Tân Trạm lạnh lùng, anh nhẹ nhàng bẻ mũi tên trong tay ra, đưa tay hất lên đem mũi tên làm ám khí ném ra, nhìn giống như tiên nữ đang tung hoa.

Chỉ nghe thấy những tiếng kêu thảm thiết, mười mấy người đàn ông đều bị mũi tên cắm vào ở ngay vị trí trái tim, liên tục co giật mạnh mẽ từng người ngã xuống đất.

Diệp Tĩnh Thuận mở to hai mắt khiếp sợ không tin nổi.


Anh Tân vừa vung tay lên, những người đàn ông to cao lực lưỡng này đều ngã xuống.


“Tôi khuyên các người nên hiểu rõ ràng tình thế hiện tại” Tân Trạm quay đầu, lạnh lùng rút dao ra một nửa nhìn người đàn ông cầm đầu.


Đôi mắt mang sát ý làm người hoảng sợ, mắt người đàn ông co rút lại, cả người mềm nhũn, sợ hãi vứt thanh kiếm xuống đất.


“Người anh em này, đều là hiểu lầm, đây chỉ là hiểu lầm thôi” Anh ta nói lắp bắp, trán túa ra mồ hôi lạnh.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK