Mục lục
Truyền Kỳ Chiến Thần - Tần Trạm - (Truyện full) - Tác giả Dũng
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Âm ầm!

Một luồng linh khí rung động tản ra khắp bốn phía xung quanh.

Và một luồng hơi thở lạnh lẽo, kéo theo những ngón tay to lớn này, dần dần bị nhấc ra khỏi cơ thể.

“Lần này thành công rồi Thấy vậy, Đổng Tương Hàn cũng yên tâm, cảm nhận được sức mạnh của trận pháp và mức độ phản kháng của hồn phách, lần này chắc chắn không thất bại nữa.


Sau đó, bốn người lại một lần nữa đánh ra một lượng lớn linh quyết, bàn tay to hư ảo tiếp tục dùng lực, không ngừng kéo theo khói bụi.

Một hồn phách của linh thú tước điểu mờ ảo dần dần xuất hiện trước mặt mọi người.

“Thật sự là linh thú thất phẩm” Ba vị trưởng lão thái thượng nhìn thấy thần hồn của linh thú mờ ảo, trong lòng có chút hưng phấn.

“Đây có vẻ là một con linh tước cánh vàng thất phẩm”

“Linh điểu thất phẩm, xem ra anh bạn này rất may mắn nha: Thực sự rất hiếm khi thấy được loại linh thú này ở thời Nguyên Anh.

Mà thất phẩm là khái niệm gì, giống như Huyền Thú Cốc, Ngân Đề Linh Tê được Tân Trạm cứu trước đây, và Thánh Hổ Huyền Lôi của nước Bình Thạch trước đây, đều thuộc cảnh giới thất phẩm.

Loại linh thú này một khi đã bồi dưỡng, phần lớn có thể đạt tới đỉnh phong Cảnh Hợp Thể, thậm chí giống như Thánh Hổ Huyền Lôi được quốc chủ Bình Thạch chăm sóc tỉ mỉ, không ngại tốn nhiều tiền nuôi.

Thậm chí còn có cơ hội đạt đến Độ Kiếp Cảnh.

“Chỉ có thất phẩm sao?”

Nghe thấy lời của mấy người, Tân Trạm không vui lắm, ngược lại có chút tiếc nuối.

Linh thú thất phẩm tuy rằng cũng tốt, thế nhưng quả thực còn thấp hơn so với nhận thức của mình.

Phải biết rằng nếu như Chu Lam cao nhất chỉ có thể đạt tới Cảnh Hợp Thể, thì sau này khi mình phá bỏ được Độ Kiếp Cảnh, cách biệt bản thân sẽ càng ngày càng lớn, sợ rằng không có cách nào mạo hiểm cùng mình.

“Chúng tôi cùng nhau nỗ lực, bộc lộ hết thần hồn của tước điểu này, ngồi sau linh tước cánh vàng, vừa hay đúng bệnh hốt thuốc” Lão Bà nói.

“Đúng vậy, mấy người các ông đừng giấu diếm, tôi cảm thấy chỉ một mình tôi đang dùng lực, các người đều không ra sức” Ông lão bên cạnh cũng nói.

“Lão Lý, đừng nói nhảm nữa, tôi đã cố hết sức rồi. Tôi thấy chính là ông đang giở trò mánh khóe” Ông lão tóc trắng không vui nói.

Ông cũng cảm thấy hồn phách vô cùng nặng nề, giống như có thứ gì đó đang đè ép hồn phách, cho dù bản thân có hoạt động linh khí như thế nào cũng không thể nâng lên hoàn toàn.

“Ba vị trưởng lão thái thượng”

Đổng Tương Hàn cười khổ: “Các ông đang đùa giốn với tôi sao? Tôi là tu sĩ Độ Kiếp Cảnh, rõ ràng là tôi đã dùng lực lớn nhất, các ông mới không dùng lực chút nào”

“Các ông chờ chút, ý của ba người là chúng ta đều dùng sức, thế nhưng thần hồn này không nâng lên được?”

Lão Bà nói chuyện đầu tiên trừng mắt và chợt nhận ra điều gì đó.

Đổng Tương Hàn cũng sửng sốt.

Không phải chứ, ông ta nghĩ đến một khả năng.


“Ba vị trưởng lão thái thượng, lần này chúng ta hãy thật sự nghiêm túc, dốc hết sức lực, thử lại lần nữa xem sao?” Đông Chí Thú nghiêm nghị nói.


“Được” Ba người đều gật đầu.


Sau đó, bốn người Huyền Thú Cốc trở nên nghiêm túc, không ngừng dốc ra linh khí.


Bàn tay to hư ảo đó càng ngày càng dày đặc, sức lực không ngừng kéo tới khói xám, có lẽ bởi vì đều nghiêm túc nên toàn bộ trận pháp bắt đầu run lên.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK