“Tiền bối, còn tôi thì sao? Cuối cùng nhà họ Diệp là như thế nào?” Diệp Thành bối rối nói.
“Nhà họ Diệp là một dòng họ rất lớn ở lãnh thổ phương Bắc, cậu mang dòng máu chính gốc của nhà họ Diệp, loại thân phận này chắc chắn không có nhiều trong nhà họ Diệp, anh nên cố gắng hết sức để bảo vệ nó mới đúng”
“Tôi không biết chuyện gì đã xảy ra, khi còn bé cậu đã chịu nhiều cực khổ, nhưng nếu muốn thăng tiến, tốt hơn cậu nên trở về nhà họ Diệp để nhận ra tổ tiên của mình, hoặc là tìm bí mật của nhà họ Diệp, như thế mới để không lãng phí tài năng của mình”
“Cậu phải biết rằng tu sĩ như chúng ta không có nhiều cơ hội tìm kiếm cội nguồn qua thiên địa, đây là cơ hội dễ dàng nhất để thoát khỏi thân phận không được chú ý, nếu không nắm chắc cơ hội lần này, nhất định sẽ hối hận” Thường Phi Dương nhắc nhở.
Vẻ mặt của Diệp Thành có chút phức tạp, lời nói của Thường Phi Dương không giúp anh ta bớt hoang mang thay mà càng khiến anh ta có cảm giác mờ mịt.
Tại sao mình lại chạy đến Lam Tỉnh, nhà họ Diệp đã xảy ra chuyện gì vậy?
“Cậu không cần quá căng thẳng, theo tôi được biết, mấy chục năm trước ở nhà họ Diệp xảy ra biến cố lớn, nhưng đã lắng xuống, lão gia chủ lại lần nữa nắm quyền kiểm soát toàn bộ cục diện, cho nên cậu không nên quá lo lắng.”
Thường Phi Dương nhìn Diệp Thành lắc đầu, ông ta ở Bắc Vực chưa được bao lâu, nên cũng không biết cụ thể mọi chuyện.
“Các cậu muốn biết điều gì nữa, những gì cần nói tôi đã nói cả rồi, cáo từ”
Thường Phi Dương đưa tay võ vai Râu quai nón, mắt hướng về phía xa.
“Cho dù cậu có lựa chọn thế nào thì tôi cũng sẽ ủng hộ cậu” Tân Trạm võ vai Diệp Thành nói.
Tâm trạng của Tân Trạm cũng có chút hỗn loạn, anh không ngờ trong những người đó, Râu quai nón lại là cháu của Triệu Hạo Thiên, Diệp Thành cũng có bí mật, còn bản thân mình thì sao?
Bây giờ nhìn lại, cha của anh ta lẽ ra phải đến Lam Tinh hai mươi ba năm trước.
Trở lại thung lũng, Liễu Mộng không thấy Râu quai nón quay lại, cô ấy cũng không quá ngạc nhiên.
Cô cũng thấy rằng Thường Phi Dương không có ác ý, trong lúc mấy người đó đang nói chuyện với nhau.
“Tôi vẫn chưa muốn bộc phá” Diệp Thành nói với suy nghĩ nghiêm túc.
Mặc dù anh ta đã rưng rưng nước mắt, có thể bộc phát †âm trạng bất cứ lúc nào, nhưng lời nói của Thường Phi Dương rõ ràng khiến anh ta cảm động.
“Vậy thì tôi không khách sáo nữa”
Cổ Nguyệt Linh mỉm cười, cô ấy bay tới và hấp thụ linh dịch.
Tân Trạm cũng trở lại vị trí của mình, một lần nữa tiến vào tình hình phía trước.
Mọi thứ dường như đã trở lại như cũ, nhưng Tần Trạm và Diệp Thành lại cảm thấy xúc động hơn một chút.
“Anh thật sự là người nhà họ Diệp sao?”
Liễu Mộng thấy Diệp Thànhg bước sang một bên, tò mò đi tới.
“Tôi không biết, có thể là thế, dù sao người đó cũng nói được lời hứa” Diệp Thành có chút thất vọng nói.
“Dựa vào dáng vẻ hồn bay phách lạc của anh ta. Nhà họ Diệp cũng là gia tộc lớn ở Lãnh thổ phương Bắc. Ngay cả nhà họ Thẩm của tôi cũng…”
Nói đến đây, Liễu Mộng lại ngừng lời, võ vỗ vai Diệp Thành nói: “Ngay cả gia đình anh còn không biết, bởi ngày nhỏ đã bị thất lạc, thật đáng thương. Tôi có cách, có thể đợi sau khi rời khỏi Thánh Cảnh, tôi có thể giúp anh liên lạc với nhà học Diệp”
“Thật không? Tôi đang lo lắng chuyện đó.” Diệp Thành xúc động nói, nhưng cũng có chút bất an.
“Tóm lại là hãy vui lên, chúng ta hãy vượt qua giai đoạn hiện tại trước đã” Liễu Mộng cổ vũ.
“Thánh Tuyền kết nạp lâu như vậy, Tân Trạm còn muốn đột phá, thung lũng này nhất định phải canh giữ thật tốt”