Mục lục
Truyền Kỳ Chiến Thần - Tần Trạm - (Truyện full) - Tác giả Dũng
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đây cũng là một lý do lớn khiến lúc đầu, cả bốn người đều bị chấn động và vội vã lên đường.

“Cho dù là ma tu hay người tu tiên thì tốt nhất bây giờ đã chết dưới tay Tân Trạm, nếu không đợi đến lúc chúng ta đến, kẻ đó còn phải chết thảm hơn nữa” Tân Bách Vinh nói với vẻ mặt u ám.

Tuy ông ta không thích Tân Trạm nhưng hiển nhiên, những kẻ ra tay với Tân Trạm thật sự đã đụng chạm đến lợi ích của nhà họ Tân. Trong chuyện này, ông ta tuyệt đối sẽ không nể nang ai hết.

Ngay vào lúc bốn người đang bay xuyên qua dãy núi Ma Vực.


Ở một nơi nào đó thuộc Nam Vực, một ông già ăn mặc lôi tha lôi thôi, người nồng nặc mùi rượu đang hốt hoảng bay về phía trước.

Ông ta đóan rằng cho dù Tân Trạm nói ra thân phận của mình thì đối phương cũng không hề cảm thấy nao núng.

Dựa trên kết quả được bọn họ suy luận từ Thiên Cơ, thì Tân Trạm đã đi đến khu vực cánh đồng tuyết rồi.

Đây cũng là một lý do lớn khiến lúc đầu, cả bốn người đều bị chấn động và vội vã lên đường.

“Cho dù là ma tu hay người tu tiên thì tốt nhất bây giờ đã chết dưới tay Tân Trạm, nếu không đợi đến lúc chúng ta đến, kẻ đó còn phải chết thảm hơn nữa” Tân Bách Vinh nói với vẻ mặt u ám.

Tuy ông ta không thích Tân Trạm nhưng hiển nhiên, những kẻ ra tay với Tân Trạm thật sự đã đụng chạm đến lợi ích của nhà họ Tân. Trong chuyện này, ông ta tuyệt đối sẽ không nể nang ai hết.

Ngay vào lúc bốn người đang bay xuyên qua dãy núi Ma Vực.

Ở một nơi nào đó thuộc Nam Vực, một ông già ăn mặc lôi tha lôi thôi, người nồng nặc mùi rượu đang hốt hoảng bay về phía trước.

Tuy khí tức mà ông già này tỏa ra vô cùng điên cuồng, những chỗ hư không mà ông ta bay qua đều bị xé nát, tốc độ của ông ta càng nhanh như đã đạt đến tốc độ bay tối đa, nhưng ông ta vẫn đang trốn chạy và liên tục quay đầu lại, vẻ mặt hoảng hốt nhìn phía sau.

Ông già này chính là ông lão kì quặc từng trộm rượu ở hoàng cung ngày trước, rồi sau đó còn cảm thấy hứng thú với Tân Trạm, muốn nhận anh làm đồ đệ.

“Chết tiết, đáng chết thật”

Ông già vừa chạy vừa tự nhắc đi nhắc lại, vẻ mặt bố “Đen thật đấy, lại gặp phải bà già điên khùng này nữa rồi.

Trộm của bà ta có một vò rượu thuốc định bụng cho hậu bối thiên tài uống thôi mà bà ta đuổi giết ông đây một tháng trước rồi còn chưa đủ à. Lần này gặp phải, bà ta lại đuổi đánh ông đây gần ba ngày rồi đấy. Rượu thuốc đó uống có ngon nghẻ gì đâu, bà ta toan tính mưu mô gì nữa không biết”

Ông già nhác thấy không có ai rồi nhẹ nhàng thở ra, thu bớt khí tức, chuẩn bị tìm một nơi hạ xuống.

Vốn định chạy về Bắc Vực với tốc độ nhanh nhất để gặp thăng nhóc thú vị kia, cuối cùng lại bị bà điên cản đường, làm ông ta trì hoãn mấy ngày liền.

“Lão già ăn mày thối tha kia, đứng lại đấy cho tôi”

Thế nhưng ông già còn chưa kịp dừng lại để uống ngụm rượu thì bất thình lình nghe thấy tiếng quát mắng căm tức vang lên sau lưng.

Một luồng sáng đỏ bay xẹt qua bầu trời xanh, thoạt trông giống như sao băng, điên cuồng đuổi theo ông già nọ.

“Bà già thối, bà đừng có mà khinh người quá đáng”

Bị bà cụ kia dọa đến ật nảy mình, tay ông già hơi run lên, ngụm rượu còn chưa uống vào miệng lập tức đổ xuống đất.


Mắt thấy rượu quý rơi vãi đầy đất, ông già cũng tức giận, nghiến răng kèn kẹt.


Song ông ta cũng chỉ mắng ngoài miệng một câu, chân lập tức vào việc: co cảng chạy.


Ông ta đành chịu thôi, vì đuối lý là một, mà quan trọng hơn cả chính là ông ta đánh không lại bà cụ kia.


Sau đó, hai người lại tiếp tục bay xẹt qua không trung.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK