Trừ ông lão ra, tu vi của đôi thanh niên nam nữ cũng rõ ràng không thua kém bao nhiêu, chỉ trong chớp mắt mà đám ma thú đã bị tiêu diệt gần hết.
“Nghiên cứu của ông già này đối với thuật không gian ngày càng thâm sâu hơn rồi” Thiết Lang nhìn ông lão, cũng phải than thở một tiếng.
“Là thuật không gian ư?” Tân Trạm cũng thầm giật mình Xem ra người bạn Yêu Tộc này của Thiết Lang không đơn giản.
Nhưng nhìn người bạn Yêu Tộc này của Thiết Lang tiêu diệt yêu thú, Tân Trạm ít nhiều cũng cảm thấy kì lạ Bản thân anh giết yêu thú thì không cần phải sợ sệt gì, nhưng Yêu Tộc lại ra tay với yêu thú, cứ có cảm giác tự tàn sát lẫn nhau.
“Ha ha, thế là cậu Tân không hiểu Yêu Tộc rồi Nghe xong khúc mắc của Tân Trạm, Thiết Lang cười nói: “Giống như vượn người là tổ tiên của loài người, nhưng nếu vượn người tấn công chúng ta, chúng ta giết chúng thì cũng Sẽ có gánh nặng tâm lý ư?”
“Vậy nên bọn họ không xem những yêu thú khác tộc là đồng loại sao?” Tân Trạm ngờ vực nói.
“Vậy nên yêu thú chỉ là một danh từ chung mà tu sĩ con người chúng ta dùng để gọi những sinh linh khác. Bọn họ tự xưng là Yêu Tộc, nhưng không bao gồm cả thú vật, một lát cậu phải chú ý một tí, gọi họ yêu thú có thể sẽ làm họ giận đấy”
Tiếp đến, Thiết Lang lại nói thêm một vài kiến thức thông dụng về Yêu Tộc. Ví dụ như kẻ tu luyện trong Yêu Tộc sẽ tự xưng là yêu tu, tu luyện đến một cảnh giới nào đó rồi và Yêu Tộc có thể biến thành hình dáng con người thì cũng sẽ đặt tên như con người.
“Ha ha, này ông già kia, ông không được rồi nhé, chúng tôi đến bảo vệ ông còn gặp phải yêu thú, kết quả là ông chỉ nhìn mà không thèm giúp đỡ gì”
Dưới vách núi bỗng vang lên một giọng nói hào sảng, ông lão Yêu Tộc kia giết xong con yêu thú cuối cùng rồi dắt theo đôi nam nữ đi về phía hai người.
“Gớm, ông đây có cần ông bảo vệ à?” Thiết Lang trợn mắt, dữ tợn đáp: “Tôi chưa phàn nàn ông đấy, giải quyết vài con yêu thú nhỏ thôi mà tốn sức vậy, đúng là càng ngày càng tệ.”
“Được voi đòi tiên à? Cái vóc dáng bé tí của ông, tôi đấm một phát là ngả ngửa ngay, xem chiêu!”
Ông lão tuy tuổi già nhưng trông không khác gì thanh niên, hơi béo nhưng tính khí không nhường nhịn ai, vừa trừng mắt xong đã thấy ông ấy xông về phía Thiết Lang.
Trên bảo y của ông lão, lấp lánh chói loá, lại thi triển thủ đoạn không gian một lần nữa, lần này hướng về phía Thiết Lang.
Tân Trạm dở khóc dở cười, không phải Thiết Lang và ông lão này là bạn nhiều năm à, sao vừa gặp đã đánh nhau thế, đúng là già không nên nết.
Nhưng nhìn dáng vẻ của Chung Trác Linh và Phan Việt Minh thì có lẽ việc này là chuyện thường ngày.
“Ông nằm mơ đi!” Thiết Lang cũng không phải hạng vừa, huơ tay một cái, một mặt đồng hồ trong suốt bỗng xuất hiện lơ lửng xung quanh, mặc cho ông lão kia tấn công thế nào thì trên mặt đồng hồ đó vẫn băn tia lửa khắp quanh, ngăn chặn hết mọi đòn đánh.
“Con rùa già ông bao năm rồi vẫn chỉ dựa vào cái mai rùa này, không thấy chán à?” Ông lão lùi lại mấy bước, thu tay về, thấp giọng nói.
“Ông già gian xảo như ông cũng không phải chỉ biết mỗi thủ đoạn không gian này thôi sao, cũng chả đổi cái gì mới mẻ” Thiết Lang cũng thu hồi lại đồng hồ trong suốt, mỉa mai lại.
Sau đó hai người cười lớn hai tiếng rồi ôm nhau, xem như hoàn thành nghi thức gặp mặt, sau đó lần lượt giới thiệu Tân Trạm với từng người.
Lúc này Tân Trạm mới biết ông lão này họ Hồ, còn chàng trai kia là con trai của một vị yêu vương trong Yêu Tộc, tên Lịch Ám Tây, người con gái là con của ông ta, tên Hồ Bạch Linh.
Điều làm Tân Trạm bất ngờ là anh cảm thấy cô gái này rất quen mặt.
Khoảng cách lúc nấy hơi xa, Tân Trạm cũng lo tán chuyện với ông Thiết nên không để ý, bây giờ mới nhận ra cô gái này chính là cô gái xinh đẹp quyến rũ ở thịnh hội Thiên Kiêu Cô gái này đã để lại cho Tân Trạm ấn tượng rất sâu sắc lúc ở trên sàn đấu. Một ánh mắt của cô ta đủ để làm đổi thủ mê đắm, sau đó sẽ tự động xuống khỏi sàn đấu rồi nhận thua.
Ở nơi thí luyện, cuối cùng cô ta đạt được vị trí thứ mười, tuy nhiên sau đó lại biến mất.
Không ngờ Hồ Bạch Linh là Yêu Tộc, không biết Vấn Tông có biết chuyện này không.
“Đây là trân pháp sư mà ông mời tới đó sao, đúng là anh hùng xuất thiếu niên” Hồ Lão nhìn Tân Trạm, cười gật đầu.
“Chào bác Hồ, cháu họ Trình”
Thấy Hồ Bạch Linh, Tân Trạm nghĩ một lát rồi quyết định không để lộ danh tính thật cả mình.
Chung Trác Linh hơi bất ngờ, nhìn sang Tân Trạm một cái.
Thiết Lang cười cười, cũng không vạch trần.
“Ba, bây giờ đủ người rồi, có thể cho con biết ba và bác Hồ muốn chế tạo bảo vật gì không?” Chung Trác Linh đợi mọi người giới thiệu xong, vội hỏi.
“Bảo vật gì mà cần ba và bác Hồ cùng chế luyện vậy?”
Câu hỏi này cũng làm những người còn lại tò mò.
Thật ra ngoài Thiết Lang và Hồ Lão ra, mọi người đều không biết hai người họ muốn tìm những gì “Chuyện này có rất nhiều người nghe ngóng, vì vậy lúc trước không nói cho mọi người biết nhưng bây giờ thì có thể nói Thiết Lang cười: “Lão Hồ, chuyện này do ông làm chủ, vẫn là ông nói đi.”
“Cũng không có gì đặc biệt, chúng tôi chỉ muốn chế tạo pháp bảo thuyền bay mà thôi.”
Hồ Lão nói bằng giọng điệu nhẹ nhàng, nhưng lại khiến Chung Trác Linh lập tức trừng to hai mắt.
“Pháp bảo thuyền bay, phương pháp chế tạo không phải đã thất truyền từ lâu rồi sao, ba và bác Hồ có thể tìm thấy hả?”
Tân Trạm cũng hơi ngạc nhiên. Pháp bảo thuyền bay là sản vật từ thời thượng cổ, đến hôm nay vẫn chưa có ai có thể tái hiện lại bảo vật này, hơn nữa thuyền bay mà các tu sĩ hiện tại có thể khống chế chẳng qua chỉ là một bảo vật biết bay phổ thông mà thôi, khác xa so với những ghi chép trong sách cổ.
Nếu như hai người có thể chế tạo được thì không có gì để nghỉ ngờ, điều này sẽ làm chấn động cả giới tu luyện.
“Con nhóc này, thất truyền rồi nhưng có thể làm nó xuất hiện trở lại, chẳng phải sẽ thể hiện được sự quý báu hay sao?” Thiết Lang hừ một tiếng: “Thật ra ba và lão Hồ đã nghiên cứu việc này mấy mươi năm rồi.”
“Đi, vừa đi vừa nói cho các con nghe” Hồ Lão cười nói.
Thế là trên đường đi, hai người nói rõ tiến triển của họ với mọi người Lúc này Tân Trạm mới biết hai người Thiết Lang chỉ còn một bước nữa để đạt đến bước tái hiện pháp bảo thuyền bay.
Điều quan trọng nhất của pháp bảo thuyền bay khó để chế tạo chính là vật này là sự kết hợp của nhiều loại kĩ thuật luyện vũ khí.
Ví dụ như phù không thạch, thuật không gian, còn có một việc quan trọng là bảo hộ thuyền bay.
Đồng hồ trong suốt của Thiết Lang giống như một màn chản, bảo y của Hồ Lão làm nhiệm vụ thi triển thuật không gian, bây giờ chỉ thiếu duy nhất một thứ chính là phù không thạch.
“Lão Hồ, lần này ông kêu tôi tới, bảo rằng có thể lấy được phù không thạch, đừng có mà lừa tôi.” Thiết Lang nói.
“Khi nào thì ông đây gạt ông rồi? Tôi vừa chế tạo ra một bảo vật có thể tìm được Vẫn Yêu Cốc.”
“Thật không vậy” Thiết Lang nghe xong bèn hít sâu một hơi: “Nếu có thể tìm được Vẫn Yêu Cốc thì chuyện phù không thạch quả thật có thể giải quyết, nhưng nghe nói bên ngoài sơn cốc có một chỗ đặc biệt, sẽ làm người khác mất phương hướng, sao mà ông tìm được.”
“Ha ha, báu vật trong Vẫn Yêu Cốc đã từng làm nhiều người trong Yêu Tộc mất mạng. Sau đó cả cái sơn cốc cũng mất tăm mất tích, đến cả Yêu Hoàng cũng khó mà phát hiện. Nhưng nhiều năm nay tôi khổ công nghiên cứu, cuối cùng cũng tìm ra một cơ hội để vào Vẫn Yêu Cốc: “Tóm lại, đến lúc đó là ông sẽ biết ngay”
Hồ Lão còn cố ý úp úp mở mở.
Ở một góc khác, Hồ Bạch Linh và Chung Trác Linh cũng bắt đầu hàn huyên.