Không ít người hít vào một ngụm khí lạnh, tưởng rằng Khương Thời Miễn sẽ chết ở bên trong khe nứt.
Thân thể Khương Thời Miễn đột nhiên biến mất không còn †ăm tích, lần thứ hai xuất hiện đã muốn tiến một bước vào trong con đường.
Xoet!
Con đường không gian đối với đám người Lão quái Hoàng giống như chỗ chết lại không hề ngăn cản Khương Thời Miễn đi qua.
“Tên nhóc này đúng là có chút bản lĩnh, không hổ là Ngữ Tử Ma Môn”
Lão quái Hoàng nhìn thấy một màn này cũng gật gật đầu.
“Chiến trường Tiên Ma ngàn vạn năm chưa từng mở ra, bên trong nhất định có không ít đồ tốt, Khương Thời Miễn đi vào rồi, chúng ta cũng xông lên đi!”
Đại đa số tầng lớp tu sĩ ở bên trong đã bắt đầu rục rịch, không ít người đều giống như Khương Thời Miễn, đi về phía con đường không gian.
Vết nứt không gian lại một lần nữa xuất hiện, rất nhiều tu sĩ đều không có cái loại bản lĩnh giống như Khương Thời Miễn, sau khi xông vào bên dưới, thương vong rất nhanh đã xuất hiện.
Một ít tu sĩ trực tiếp bị chém đứt tay đứt chân, mà xui xẻo hơn thì bị cắt thẳng thành trăm ngàn mảnh nhỏ, ngay cả nguyên thần đều không thể trốn thoát.
Nhưng mà cuối cùng, vẫn có mấy chục tu sĩ bay được vào bên trong.
Không gian con đường theo thời gian trôi qua, càng ngày càng trở nên ổn định hơn.
“Anh sao rồi?” Lúc này Ngô Bình Nhi cũng có chút hăng hái.
“Tôi dự định bây giờ sế đi vào, có điều dù sao anh cũng chỉ là Cảnh thần Phó phân, nếu như trì hoãn thêm một chút rồi mới đi vào thì sẽ an toàn hơn”
“Không sao cả đâu, cùng nhau đi đi”
Tân Trạm thản nhiên mở miệng, ba người hầu như cùng nhau lướt đi, tiến về phía con đường Hải Vân.
Tới gần con đường, khe nứt không ngừng xuất hiện, gió lạnh từng đợt quét qua.
Ngô Bình Nhi và Cung Doãn đều thi triển ra thủ đoạn, hoặc là né tránh, hoặc là đánh nát khe hở.
Xoẹt, xoẹt, xoet!
Ngay lúc Tân Trạm tiếp cận, bốn phía xung quanh giáp ranh anh cũng tràn ngập vết nứt sắc bén.
Sắc mặt anh bình tĩnh, thi triển ra Càn Khôn Di Chuyển Quyết, từng bước xẹt qua khe hở này.
“Ồ, một tu sĩ Cảnh thần Phó phân vậy mà cũng có can đảm đi vào chỗ này sao?”
Cách đó không xa, một ma tu mặt dài đã chú ý tới nơi này, đầu tiên là giật mình, sau đó hẳn ta lập tức cười lạnh một tiếng.
Mà ngay lúc Tân Trạm dự định vượt qua khe hở này ở lần tiếp theo, đột nhiên, anh cảm giác hư không đẳng trước bất thình lình đông đặc, thế mà lại không thể xuyên thủng.
“Chỉ là Cảnh thần Phó phân cũng muốn đi đoạt đồ vật này nọ với ông đây à? Mày vẫn là đi chết đi!”
Tên ma tu kia đột nhiên cười to, bàn tay chụp một cái.
Hư không phía trước Tân Trạm hoàn toàn nổ tung, khe nứt không gian ngày càng xuất hiện nhiều hơn.
“Muốn làm gì?”
Ngô Bình Nhi và Cung Doãn nhìn thấy một màn này cũng phải lắp bắp kinh hãi.
Không ngờ ma tu này không có lợi gì vẫn đi hại người, lúc này mà còn ra tay hãm hại người khác nữa chứ.
Nhưng cho dù bọn họ có muốn giúp đỡ thì cũng không còn kịp rồi, mắt thấy Tân Trạm sắp xông không qua những mảnh vỡ này, thân thể sắp bị khe nứt thôn phệ.
Lúc này ở trong tay anh, một sợi trường tiên màu đen bay ra, quất về phía tu sĩ kia.