Đến thăm nhà người chết mà lại tặng hoành phi chúc mừng Đồng Thiên Cửu quả thực là khinh người quá đáng.
“Con mẹ nó mày nói cái gì?” Hứa Bắc Xuyên chỉ vào người đàn ông mập mạp tức giận nói.
“A không có gì, chỉ là cậu chủ cảm thấy thật đáng mừng nên phải tôi tới tặng quà Người đàn ông mập mạp nói toạc ra: “Hơn nữa cậu Thiên Cửu bảo tôi chuyển lời tới mọi người, sau này việc vui của mọi người ở trong Tần Môn sẽ càng ngày càng nhiều cho nên hãy nói với chủ của Tân Môn là tốt nhất nhanh chóng cút ra đây nhận cái chết “
“A, vậy anh quen tôi sao?” Tần Trạm rất hứng thú nhìn người tới “Anh là ai! Anh xứng để cho tôi phải biết sao.”
Người đàn ông vểnh mũi lên trời cười giễu nói.
Tần Trạm đưa tay chộp người đàn ông mập mạp lập tức bị Tần Trạm xách ở trong tay.
“Tôi chính là Tân Trạm.
“Anh chính là Tần Trạm, anh đã xuất hiện rồi sao.
Tân Trạm làm cho sắc mặt của người đàn ông mập mạp kia lập tức thay đổi.
Sau đó anh ta cảm giác không khí chung quanh nổ đùng, cơ thể không ngừng bị nén lại, xương cốt phát ra từng tiếng vang.
“Cậu Thiên Cửu nhà anh không nói với anh rằng gặp tôi thì sẽ như thế nào phải không. Tân Trạm cười giếu.
“Anh không thể giết tôi, hai quân đánh nhau chứ không chém Người đàn ông mập mạp đau đớn nên không còn vẻ hung hăng cần quấy nữa.
“Con mẹ nó đừng giết Tần Trạm khịt mũi bàn tay trực tiếp bóp chết.
Bich.
Cơ thể của người đàn ông nay đột nhiên hóa thành một vũng máu.
Hai nam giúp việc ngã bịch trên mặt đất. “Trở về nói với Đổng Thiên Cửu bảo gã ta tắm rửa sạch sẽ chở tôi tới giết chết.”
Tần Trạm vung tay lên, hai nam giúp việc và tấm hoành phi có chữ chúc mừng tất cả đều lăn xuống dưới núi.
Biệt phủ ở trong thủ đô.
Biệt phủ chiếm diện tích rất lớn được xây dựng sang trọng rất có nét cổ kính.
Nơi này vốn dĩ là chỗ ở của Gia Cát Hưng nhưng lúc này bảng hiệu đổi lại thanh Biệt phủ nhà họ Đống Hôm nay là ngày chúc mừng dọn đến nhà mới của nhà họ Đổng.
Có rất nhiều khách khứa tập trung ở bên trong và bên ngoài biệt phủ nhà họ Đổng.
Gần đây Đổng Thiên Cửu huệnh hoang không ai bằng, có rất nhiều gia tộc môn phải trong giới võ đạo đều tới ăn mừng.
Mà lúc đám người đang vui mừng cạn ly chúc mừng.
“Đổng Thiên Cửu, cút ra đây cho tao.”
Một giọng nói đột nhiên vang lên, giọng nói giống như sấm sét vang vọng bốn phía.
Đám người ông ông ù tai, họ hoảng sợ đứng dậy đi ra bên ngoài cửa.
Ai vậy? Ai lại dám tới cửa khiêu khích vào ngày Đổng Thiên Cửu chúc mừng dọn đến nhà mới chứ.
Vốn dĩ vẻ mặt Đổng Thiên Cửu còn đang tươi cười lúc này lại nhíu mày.
Khóe miệng của anh ta khẽ nở nụ cười giễu khi cảm nhận được hơi thở quen thuộc kia.
“Tân Trạm, tạo chờ mày đã lâu, rốt cuộc thì mày cũng xuất hiện rồi.”
Đổng Thiên Cửu đi ra cửa chính nhìn thấy Tần Trạm đang chậm rãi đi tới từ phía đối diện.
Khóe miệng của gã ta khẽ nở nụ cười giếu, khuôn mặt tràn đầy vẻ trào phúng “Biệt phủ nhà họ Đổng. Thân Trạm ngửa đầu nhìn bảng hiệu ở trên cửa.
“Mày xứng sao.
Nói rồi Tân Trạm giơ cánh tay lên, một luồng linh khí đột nhiên bay thẳng đến hai chữ Biệt phủ nhà họ Đổng Đổng Thiên Cửu cười giễu, khí tức ở trên người căng phồng lập tức hóa thành một bức tường che chở.
Nhưng linh khí mà Tần Trạm phát ra bằng nhiên lại rẽ ngoặt ở trên bầu trời.
Sau khi vòng qua bức tường che chắn linh khí nện ở trên tấm bảng tạo nên tiếng ầm vang.
Tiếng nổ vang lên, bảng hiệu màu vàng vừa mới được treo lên bỗng nhiên nổ tung hóa thành vô số mảnh vỡ rồi bay khắp nơi.
“Mày đã đạt tới hóa cảnh “
Sắc mặt Đổng Thiên Cửu trở nên u ám gắt gao nhìn chăm chăm Tần Trạm.
Nhưng sau đó gã ta lại nở nụ cười.
“Cũng tốt, nếu như mày vẫn là Đại Võ Tông vậy thì tao đánh nhau với mày sẽ không còn thú vị nữa.”
Nói rồi gã ta vỗ tay một cái.
“Hôm nay là ngày vui chúc mừng dọn đến nhà mới của tạo nên tao không muốn phá hỏng bầu không khí này. Người đầu tặng quà cho cậu Tân Trạm.
Chẳng mấy chốc một số người giúp việc đẩy một cái lồng sắt ra ngoài.
Tần Trạm nhìn thấy thì con người bỗng nhiên co rụt lại.
Trong lồng giam giữ một người, người đó bị trói bằng xích chó giống như một con chó bị trói ở bên trong lồng sắt.
Sắc mặt của anh ta trắng bệch, vẻ mặt tiều tụy.
Người đó chính là Gia Cát Hưng.
“Anh Trạm.” Gia Cát Hưng nhìn thấy Tân Trạm thì rơi nước mắt nhục nhã.
Tần Trạm siết chặt nằm đấm.
Gia Cát Hưng chỉ là một người bình thường, Đổng Thiên Cửu bắt được anh ta sau đó chiếm đoạt tài sản của anh ta rồi lại còn muốn ngược đãi anh ta, quả thực đúng là súc sinh. “Tần Trạm, xem ra mày biết thủ cưng mà tao vừa mới nuôi?”
Đổng Thiên Cửu vung sợi dây xích ở trên cổ Gia Cát Hưng cười giễu.
“Những ngày này tạo chờ mày đến nỗi rất khổ nhưng thắng nhóc này lại còn không biết điều, vốn dĩ tao muốn bắt ông cụ Tô để bức ép mày xuất hiện. Đáng tiếc thắng nhóc này đã chuyển ông ta đi từ lâu rồi, hơn nữa còn không chịu nói là đưa đi đâu.” “Mày nói xem thú cưng này trung thành biết bao.
Gia Cát Hưng bị Đổng Thiên Cửu điên cuồng lôi kéo xiêng xích gần như không thể thở nổi.
Anh ta phát ra tiếng ô ô nhìn có vẻ vô cùng đau đớn.
Đôi mắt của Tần Trạm rực lửa, anh đưa tay ra chộp cái lồng sắt trong nháy mắt bay đến bên cạnh anh.
Sau đó Tần Trạm vỗ một cái lên trên lồng sắt.
Chiếc lồng sắt nứt toác rồi bản tung tóe, Tần Trạm cứu Gia Cát Hưng ra ngoài sau đó giao cho Hứa Bắc Xuyên ở phía sau.
“Tần Trạm, bố mày trả con chó này lại cho mày, đánh với tạo một trận!” Đổng Thiên Cửu quát to: “Để tao dùng máu tươi của mày rửa sạch sỉ nhục lần trước.”
“Tao sẽ tiếp tới cùng.”
Tân Trạm ngẩng đầu, đôi mắt của hai bên dường như muốn trào ra tia lửa.
“Ba ngày sau tao với mày sẽ quyết chiến.” Đổng Thiên Cửu nói.
“Giết mày hoàn toàn không cần thiết phải chờ ba ngày.” Tần Trạm lạnh lùng nói.
“Tối ngày mai tao với mày sẽ đánh một trận quyết sống chết để phân thắng bại cũng như sống chết.”
Tân Trạm quát: “Mày dám không.”
Đám người nhao nhao lộ ra vẻ hoảng sợ.
Tân Trạm vậy mà chủ động đưa ra yêu cầu quyết chiến sống chết.
Phải biết rằng thực lực của Đổng Thiên Cửu đứng thứ sáu trên Bảng Anh Hùng.
“Được, nếu như mày đã muốn chết vậy thì tao làm gì có lý do không tác thành cho mày chứ.” Đổng Thiên Cửu cười nói: “Người đầu, viết văn tự sống chết Người nhà họ Đổng nhanh chóng tìm nhân chứng rối viết hai hợp đồng sống chết.
Tần Trạm đặt bút viết tên minh xuống.
Sau đó ném cho Đồng Thiên Cửu.
Đổng Thiên Cửu vô cùng tự tin cũng viết tên của mình xuống.
Đám người lại lần nữa rung động.
Văn tự sống chết trong giới Võ đạo một khi được viết xuống thì sẽ có sức trói buộc vô cùng mạnh.
Trừ phi một bên sau này không có ý định xuất hiện ở trong giới võ đạo nếu không tuyệt đối không thể vi phạm. Không thì sẽ bị tất cả mọi người phỉ nhổ.
Xem ra đêm mai một trong hai thiên tài trẻ tuổi sẽ rơi xuống.
Hơn nữa rất có thể là Tần Trạm.
“Đêm mai tao sẽ chờ mày ở bên ngoài Tân Môn.”
Sau khi cất kỹ văn tự Tân Trạm không quay đầu lại mà quay người rời đi.
“Đêm mai sẽ là ngày Tân Môn của mày bị hủy diệt.” Đổng Thiên Cửu khịt mũi.
Lúc này mùi thuốc súng tràn đầy khắp mọi nơi.
Đêm mai đã định trước sẽ có một trận chiến vô cùng đặc sắc tuyệt diễm được trình diễn.
Tất cả mọi người ở đây đều lộ ra vẻ vô cùng mong chờ.
Tin tức Tần Trạm quyết đấu sống chết với Đổng Thiên Cửu nhanh chóng lan truyền trong cả giới võ đạo.
Tần Trạm thiên tài ở bên ngoài có thể nói là rất nổi tiếng. Mà Đổng Thiên Cửu con trai thứ của nhà họ Đồng một trong tám gia tộc lớn nhất cũng là thiên tài gần đây rất nổi tiếng.
Hai người này ai sẽ là người thắng, ai sẽ là người thua?
Vô số võ giả nhao nhao chạy tới Tần Môn, ai cũng không muốn bỏ qua thời khác được xem như là lịch sử vào đêm mai.
Đêm đó.
Gió đêm như nước khẽ thổi qua.
Tân Thành ngồi ngồi khoanh chân ở phía sau vách núi của Tần Môn yên lặng vận chuyển linh khí.
Lúc này Châu Cẩm chậm rãi đi vào phía sau lưng Tân Trạm.
“Mẹ, thật xin lỗi.” Tần Trạm hơi áy náy nói.
“Con quyết đấu sống chết với Đổng Thiên Cửu mà lại không hỏi ý kiến của mẹ.
Châu Cẩm lại cười lắc đầu nói: “Con ngoan, mẹ cũng không giận con, trái lại mẹ còn ủng hộ quyết định của con nữa.”
Tần Trạm sững sờ nhìn Châu Cam.