Mục lục
Truyền Kỳ Chiến Thần - Tần Trạm - (Truyện full) - Tác giả Dũng
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

“Nếu ai dám lợi dụng lúc người khác gặp khó khăn, nhà họ Chúc ta sẽ coi người đó như kẻ thù” Chúc Diêu lạnh lùng nói.

“Ai có thể chăm sóc tốt cho Tân Trạm, nhà họ Cố sẽ ban thưởng” Cố Minh Ân nói.

“Nhà họ Vân cũng giống như vậy”

“Nhà họ Khương đồng ý: Chúc Diêu và mọi người lên tiếng, khí thế làm kinh sợ mọi người, khiến họ phải kìm nén lại lòng tham của mình. Tuy nhiên rất nhiều võ giả khi nghe thấy lời này, tuy đã cúi đầu che đi dã tâm trong mắt nhưng ẩn sâu trong con người vẫn là lòng tham không đáy đều đã được đánh thức bởi Triệu Lam Sơn.



Rất nhiều người đang âm thầm suy tính, trong lòng mỗi người đều đang ẩn giấu một con quỷ.


Mà chính vào lúc này, một vòng lốc xoáy đang xoay chuyển với tốc độ cực đại, từng đường, từng đường ánh sáng ôn hòa phát ra từ bên trong, rơi xuống người đám võ giả, ánh sáng bao bọc lấy bọn họ, chớp mắt một cái đã biến thành không khí.

“Tân Trạm, bọn tôi sẽ dùng thời gian nhanh nhất tìm ra cậu. Cậu hãy kiên trì ở yên đó” Trước khi biến mất, Diệp Thành không nhịn được mà hét lên Tân Trạm gật gật đầu, một luồng ánh sáng nhắm đến anh, anh chỉ cảm thấy trước mắt đột nhiên tối sầm, những âm thanh cũng biến mất hoàn toàn Lúc sau Tân Trạm cảm thấy trước mắt có những tia sáng đang không ngừng chiếu rọi, anh dường như đang xuyên qua đường hầm không gian, trải qua cảm giác lao nhanh trên không trung, lỗ tai bị âm thanh ầm ầm lấp đầy.

Đợi đến khi trước mắt nhìn rõ được cảnh vật xung quanh thì mới biết bản thân mình đã đến một rừng cây tươi tốt um tùm.

Lạch cạch!

Sau khi Tân Trạm chạm đất, nhìn trái nhìn phải thăm dò, phát hiện cách anh không xa cũng có hai võ giả rơi xuống đây, đều là nam tử, một cao một thấp Nhìn thấy Tân Trạm, phản ứng đầu tiên của hai người này là nghệt ra, sau đó trên mặt tên nam tử thấp bé không giấu được vẻ kích động.

“Ha ha, đúng là đến cả ông trời cũng giúp tôi, không ngờ rằng vận may lại rơi chúng đầu mình”

Tân Trạm cau chặt đôi lông mày lại, hai chân đạp xuống đất, chạy về phía sau “Tân Trạm, sớm muộn gì mày cũng chết không bãng để tao cho mày cái chết thoải mái một chút” Tên lùn hết sức tự tin, hoàn toàn không quan tâm đến phản ứng của tên cao, tiện tay rút ra một thanh trường đao chém xuống một đường.

Một đao này chém xuống phát ra những ánh sáng bùng nổ, đường chém ác liệt trong chớp mắt phát ra một tia chớp trong không trung, gào thét nhảm về phía Tân Trạm.

Tân Trạm cau mày lại, điều động hơi thở để ngăn cản.

Nhưng đúng vào lúc này, những đường văn trong cơ thể đột nhiên bộc phát thành một luồng sức mạnh, khiến Tân Trạm trong nháy mắt rơi vào trạng thái yếu ớt, luồng linh khí vừa điều động được tan tác khắp nơi.

Äm!

Một đao chém xuống mạnh mẽ khốc liệt, va vào người Tân Trạm, khiến anh bị đánh văng ra ngoài. Tân Trạm bay một đường xuống đất giống như thiên thạch rơi xuống, đập thẳng vào những thân cây trong phạm vi hàng chục mét.

Sau đó thân thể anh tiếp đất một cách nặng nề, khóe miệng phun ra một ngụm máu tươi.

“Quả nhiên Triệu Lam Sơn nói không sai, vết thương của mày quá nghiêm trọng, giờ chẳng khác nào một tên phế vật” Tên lùn vỗ tay bộp một cái, liếm khóe miệng, khắp mặt nở nụ cười vui vẻ.

Gã ta liếc nhìn tên cao đứng bên cạnh, người đó lập tức lùi lại phía sau một bước, thể hiện mình đứng phía về phía trung lập. Tên lùn nở nụ cười đắc ý, bước từng bước về phía Tân Trạm.

“Bây giờ anh rút lui tôi sẽ coi như chưa có chuyện gì xảy ra” Tân Trạm hít một hơi sâu, chầm chậm đứng dậy, nhìn gã ta nói “Ha ha, nực cười, mày nhìn xem bản thân mày đã thành bộ dạng gỉ rồi, lấy cái gì mà hù dọa người khác?” Tên lùn há miệng cười to, lần nữa vung thanh trường đao lên.

“Đi chết đi” Tên lùn hét lớn.

Đồng thời, Tân Trạm lắc lắc đầu, đột nhiên nhấc ngón tay lên.

Dưới đất đột nhiên rung lên dữ dội, khoảng đất dưới chân tên lùn đang mạnh mẽ nứt toác ra, một bóng hình màu đen đột ngột bay lên, mạnh mẽ ôm chặt lấy gã ta.

Sự biến hóa xảy ra một cách bất thình lình khiến mặt mũi tên lùn đột nhiên thay đổi. Gã ta thậm chí còn không biết từ lúc nào mà Tân Trạm đã để sẵn con rối trên đường mà gã đi qua.

Đặc biệt là khi nhìn thấy bóng hình màu đen cộng với đôi mắt đỏ thẫm đó, gã ta cảm nhận được mối nguy hiểm đang lấn chiếm lấy mọi thứ, nhất thời trong lòng cảm thấy hoảng loạn, không nén được mà gào lên một tiếng.

Vào thời khắc này cuối cùng, gã ta cũng hiểu được lời đe dọa của Tân Trạm không phải nói đùa, nhưng giờ cũng đã muộn rồi “Bùm!”

Đôi mắt của Tần Trạm lóe lên tia lạnh giá, không chút do dự.

Những người được truyền tống đến đây đều là một trăm người đứng đầu Thiên Kiêu Thịnh Hội. Tân Trạm đường nhiên sẽ không xem thường bất kỳ ai. Với tình trạng hiện tại của anh, bắt buộc phải dùng phương thức ác nhất, cực đoan nhất, tốc chiến tốc thẳng.

Tên lùn hét toáng lên, liều mạng dấy dụa, nhưng người rối Hóa Cảnh cấp tám vẫn giữ chặt lấy anh ta, ánh đỏ hồng trong mắt càng đậm thêm, thân thể bắt đầu bành trướng ra.

Một tiếng gầm vang lên, con rối cấp tám bắt đầu nổ tung, một luồng linh khí bay thẳng lên trời, những sợi khí lưu hỗn loạn phân tán khắp nơi Cả tên lùn lẫn con rối trong chớp mắt biến thành tro bụi, đến cả máu thịt cũng không xót lại chút nào.

Sắc mặt tên cao cũng đột ngột thay đổi, không ngờ rằng một Tân Trạm còn đang mang trong mình trọng thương mà vẫn có thể giết người trong nháy mắt, lại còn vô cùng quả quyết, không để lại cho đối phương bất cứ cơ hội nào.

Nhìn thấy ánh mắt Tân Trạm quét qua bên này, trong lòng anh ta run lên, vẻ mặt hoang mang nói: “Tân Trạm, tôi không có ra tay với anh nhé, đừng có làm tổn thương người tốt”

“Người tốt?” Tân Trạm cười lạnh một tiếng, chỉ vào mặt đất nói: “Anh là một Trận Pháp sư đúng không, anh không ra tay với tôi, một là vì muốn bày ra vẻ yếu đuối, chơi trò bọ ngựa bắt ve sầu, hai là khi trận pháp này chưa định hình xong không tiện cho anh thi triển thủ đoạn”

“Còn nữa lúc nấy anh cố ý tỏ ra hoảng loạn vì muốn dụ dỗ tôi bước lên phía trước, bước vào cái bẫy trận pháp mà anh sắp đặt sẵn, đúng không” Tân Trạm cười lạnh nói.

Trong phút chốc bị Tân Trạm nói trúng tim đen, sắc mặt tên cao càng trở nên khó coi hơn.

Tân Trạm giơ tay ra vây một cái lại xuất hiện thêm một con rối cấp tám đứng trước mặt anh.

“Nếu như anh muốn chiến, bây giờ có thể ra tay rồi đấy” Tân Trạm lạnh lùng nói.

Sắc mặt tên cao biến hóa khôn lường, lại nhìn thấy Tân Trạm bình tĩnh như không cộng thêm tàn tích còn xót lại sau vụ nổ của tên anh ta cắn chặt răng, thân thể đột ngột lùi về phía sau, tiến vào rừng cây rậm rạp.

Tần Trạm thấy anh ta bỏ đi, sắc mặt cũng chẳng mảy may thay đổi, vẫn đứng im tại chỗ cũ một lúc, trong thần thức xác định anh ta đã rời đi.

Hai chân anh mềm nhũn, phịch một tiếng quỳ rạp xuống đất, những giọt mồ hôi to như hạt đậu thi nhau rơi xuống, trong chớp mắt đã thấm ướt quần áo anh.

Ban nấy Tân Trạm thế suy sức yếu, miễn cưỡng lắm mới chống đỡ được đến giờ.

Mà bên cạnh anh lúc này cũng là con rối cuối cùng rồi, nếu như con rối không giết chết được tên lúc nãy, người chết chắc chắn là bản thân anh Nhưng vẫn may tên đó sợ anh còn giấu chiêu nên đã lựa chọn bỏ đi, coi như sống sót qua một kiếp.

“Trịnh Mặc”

Tân Trạm cất con rối đi, yếu ớt mở miệng.


“Có lão nô” Trịnh Mặc bước ra từ không trung, vẻ mặt nghiêm túc nhìn Tân Trạm.


“Uống viên thuốc này vào, ngoài ra đem vật này rắc lên người chúng ta, nhanh chóng rời đi. Đi vào rặng núi sâu nhất, tìm một nơi có nhiều yêu thú nhất, để nó ăn thịt ta”


Tần Trạm hít một hơi càng làm thân thể lay động hơn, mí mắt bắt đầu cảm thấy nặng tru, dường như sắp hôn mê.


Ban nãy chống đỡ một luồng khí mãnh liệt, sau khi khống chế con rối phát nổ giờ càng trở nên kiệt quệ, sự yếu ớt khuếch tán từ xương cốt, giống như những gợn sóng thủy triều đánh vào, dường như muốn nuốt chửng anh

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK