Nhìn thấy có một tu sĩ sắp chết trong tay Yêu Lang, Tiết Phong thấp giọng niệm chú. Một ánh sáng màu trắng ngọc sáng lấp lánh bay ra khỏi tay áo rồi rơi vào trong không trung, từng tia sáng tỏa ra, tạo thành vùng kết giới có bán kính hàng chục mét.
Những con Yêu Lang kia đều bị bức màn ánh sáng này chặn bên ngoài.
Vậy nên chúng bắt đầu điên cuồng tấn công kết giới mới hình thành này, bức màn ánh sáng chịu tác động mạnh cũng khồng ngừng lung lay “Ba, những con Yêu Lang này bình thường sẽ không chủ động tấn công tu sĩ, đây là chuyện gì vậy?”
Tiết Ngọc Tuyết thở hổn hển nói “Ai biết có chuyện gì xảy ra, lũ Yêu Lang này như phát điên, không thèm nghe ba giải thích”
Tiết Phong cũng vô cùng bất lực, một hồi cũng bị đánh cho tơi bời.
Một tu sĩ nói: “Mắt của những con Yêu Lang này đều đỏ rực, phải chăng đã chúng huyết vụ?”
“Huyết vụ, không thể nào. Những con U Hồn Ngân Lang này vốn sống ở dãy núi Hoành Vũ, nếu như chúng sợ huyết vụ thì đã không sống được đến ngày hôm nay”
“Nhất định phải có nguyên nhân nhưng nhất thời vẫn chưa biết là vì sao”
“Cung Doãn và Trần Minh không thấy đâu nữa rồi” Lúc này, một tu sĩ hét lên.
Tiết Phong quay đầu mới phát hiện không chỉ hai người, đến Tân Trạm cũng biến mất.
Vừa nấy tình hình hỗn loạn, không có ai kịp để ý tới bọn họ, cũng không biết ba người đó chạy đi đâu rồi.
“Vì chạy trốn mà tách nhau ra, ở trên núi Hoành Vũ này chẳng khác nào tìm chết, hoặc là bọn họ có lí do khác”
Tiết Phong lại càng rối bời hơn.
Nếu như Cung Doãn vì phát hiện tình hình không ổn mà chạy đi giữ lấy mạng, vậy tu vi của Trần Minh và dược sư Lam không cao, chạy đi không phải tìm đường chết hay sao.
“Ba, kết giới này không chịu được bao lâu nữa đâu” Tiết Ngọc Tuyết sắc mặt nghiêm trọng nói.
U Minh Yêu Lang lông bạc điên cuồng, liều mạng tấn công bức mà ánh sáng, các phiến ngọc tạo nên kết giới không ngừng lung lay, trên chúng cũng xuất hiện vết nứt lớn.
“Tiết Phong, ông có nhận thấy có gì đó không đúng không?”
Ngay lúc đầu óc Tiết Phong đang bối rối, lão Ngô đột nhiên lên tiếng.
“Lão Nọô, ý ngài là sao?” Tiết Phong hỏi lại.
“Khi nãy bọn U Hồn Ngân Lang này tấn công chúng ta, dường như chúng muốn giết tất cả mọi người, nhưng không có một con U Hồn Ngân Lang nào tấn công tôi và ông nội” Cô gái bên cạnh lão Ngô nói.
Trái tim Tiết Phong đập một hồi.
Bây giờ ông mới để ý thấy, các tu sĩ khác hầu như đều có thương tích lúc giao chiến, nhưng ông cháu họ Ngô vẫn an toàn không có vấn đề gì.
“Tại sao chúng ta thì bị tấn công còn bọn họ thì không, rốt cuộc là khác nhau chỗ nào?”
“Lão Ngô, tôi có thể xin của ông một ít máu để dùng được không?”
Tiết Phong đưa tay, xin của lão Ngô một giọt máu tươi.
Sau đó chính ông ta cũng tự nặn ra một giọt máu tươi của mình, dùng ngón tay búng chúng, bắn ra hai đạo huyết quang, phân ra hai hướng nam bắc.
Kết quả, lúc hỗn loạn bọn sói đều nhìn về phía một giọt máu, trong đó có một con xông lên trước dùng linh lực đánh vỡ giọt máu đó.
Nhưng máu của Lão Ngô lại không có con Yêu Lang nào để ý, rơi trên mặt đất.
“Là do máu của chúng ta có vấn đề” Tiết Phong giật mình đột nhiên hiểu ra nguyên do.
“Sự khác biệt duy nhất của chúng ta trên suốt chặng đường này chính là chúng ta đã uống tiên đan đó nhưng lão Ngô không uống nó” Tiết Ngọc Tuyết nói.
“Viên tiên đan đó có vấn đề ư?” Một tu sĩ kinh hãi nói.
“Không thể nào, viên tiên đan này hoàn toàn bình thường, không có mùi vị nào khác” Tiết Phong nói một cách không chắc chắn.