Mục lục
Truyền Kỳ Chiến Thần - Tần Trạm - (Truyện full) - Tác giả Dũng
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Phùng Minh Ngôn sửng sốt, gã dốc hết toàn lực muốn tránh thoát khỏi tay Tần Trạm, lại phát hiện bàn tay Tần Trạm như một gọng kìm sắt, giữ chặt tay gã lại!

“Sao lại như thế?” Sắc mặt Phùng Minh Ngôn ầm một cái trở nên trắng bệch.

Có thể nhẹ nhàng đập nát một quyền của Đại Tông Sư, huống hồ còn là một quyền dùng hết toàn bộ sức lực.

“Rắc rắc!”

Đúng lúc này, bàn tay Tần Trạm hơi dùng sức, cánh tay Phùng Minh Ngôn lập tức bị bẻ oặt về sau, gãy rời!

“Aaaaaaaa!” Phùng Minh Ngôn hét thảm một tiếng, còn chưa kịp cảm nhận sự đau đớn, một quyền khác của Tần Trạm đã đập tới!

“Uỳnh!” Một tiếng, xương mặt của Phùng Minh Ngôn lập tức vỡ ra, cả khuôn mặt vặn vẹo biến dạng.

Cơ thể gã chẳng khác gì Hắc Thiền, đập rầm xuống đất, nện thành cái hố hình người thứ hai.

“Cậu… Cậu Trạm!” Phùng Công cả gan đi lên: “Tôi cầu xin cậu, cậu buông tha cho nó đi…”

Tần Trạm không để ý đến, anh nhìn Phùng Minh Ngôn đầy lạnh lùng, nói: “Quên nói cho ông nghe, vừa rồi tôi chỉ dùng ba phần công lực để giết Hắc Thiền.”

“Rõ ràng cậu chi là một Tông Sư, sao lại có bản lĩnh tới cấp bậc này…” Phùng Minh Ngôn không cam lòng, gã chính là thiên tài hàng thật giá thật, 35 tuổi đã đạt đến trình độ Đại Tông Sư, tiền đồ xán lạn!


Cứ như vậy mà chết ở chỗ này, gã không cam lòng.

Vẻ mặt Tần Trạm thản nhiên, đôi mắt không gợn sóng như giếng cổ, nhìn về ánh mắt của Phùng Minh Ngôn như đang nhìn một người chết.

“Cậu tha cho tôi…” Phùng Minh Ngôn đau khổ nói, chỉ cần một quyền đã có thể nhìn ra chênh lệch giữa hai người. Phùng Minh Ngôn đã hiểu rõ, dù gã có liều tính mạng này cũng hoàn toàn không thể trở thành đối thủ của thanh niên kia!

“Xin lỗi, tôi không có thói quen ấy.” Tần Trạm giơ tay, một chưởng trực tiếp đập nát đầu Phùng Minh Ngôn.

“Không!” Phùng Công liều mạng gào rú, ông ta bịch bịch quỳ xuống mặt đất, dáng vẻ vô cùng tuyệt vọng.

Ba đứa con trai giờ đã bị Tần Trạm làm thịt hai, hiện giờ chỉ còn lại duy nhất Phùng Minh Thần.

Nước mắt ông ta chảy ròng ròng, trong lúc nhất thời bị giận đến hỏng đầu óc, thậm chí còn ngầm có tâm tư muốn liều mạng.

“Ông muốn giết tôi?” Lúc này, Tần Trạm lạnh lùng nhìn ông ta.

Một cái liếc mắt này lập tức khiến Phùng Công bình tĩnh hơn.

Ông ta cổ nén nỗi đau kẻ đầu bạc tiễn người đầu xanh, đứng dậy nói: “Tôi… Tôi không dám!”

Tàn Trạm thở dài nói: “Nếu không phải nhà họ Phùng vẫn còn tác dụng với tôi, thì hôm nay ông cũng không cần tồn tại nữa.”

Phùng Công run rẩy chắp tay: “Cảm tạ ơn không giết của cậu Trạm…”

Hạng Mĩ Tuyết cách đó không xa hoàn toàn bị kinh hãi, Tần Trạm phô diễn thực lực cỡ này quả thật vượt xa tưởng tưởng của cô ta!

“Nếu Tần Trạm không chết thì thành tựu trong tương lai ắt không thấp hơn Diệp Thiên Vọng.” Hạng Mĩ Tuyết nhỏ giọng nói.

“Đúng vậy.” Ông Tống cũng bị thuyết phục: “Diệp Thiên Vọng ở tuổi này của cậu ta chắc cũng chưa từng chém thử Đại Tông Sư đâu.”

Hạng Mĩ Tuyết yên lặng không lên tiếng, trong lòng cô ta không khỏi nghĩ thầm: Rốt cuộc chỗ dựa sau lưng Tần Trạm là nhân vật nào? Là lão quái vật quy ẩn nào đang dạy dỗ anh ta?

Ngay lúc này, cách đó không xa bỗng nhiên có một chiếc xe Maybach màu đen chạy tới.

Xe dừng lại, mấy chục người áo đen vội vã chạy xuống.

Đi đầu chính là một người đàn ông trung niên bụng phệ, vẻ mặt ông ta đầy đau thương, chứa ý hận thù, thời điểm nhìn thấy Tần Trạm, cả khuôn mặt đều đỏ lên.

“Tần Trạm!” Ông ta dẫn theo đám người bước nhanh tới trước mặt Tần Trạm: “Mày giết con trai tao, tao muốn mày phải đền mạng!”

“Con trai ông?” Tần Trạm nhíu mày: “Con trai ông là ai?”

Người đàn ông bụng lớn này giận dữ nói: “Mày giết ai chẳng lẽ mày còn không nhớ?”

Tần Trạm chỉ Phùng Công cách đó không xa: “Con của lão cũng bị tôi giết, hơn nữa còn giết tận hai đứa, ông muốn tìm tôi báo thù thì ra đó xếp hàng đi.”

Người đàn ông bụng lớn nhìn về phía Phùng Công, sắc mặt hơi biến đổi, có chút sợ hãi nói: “Tổng giám đốc Công? Sao ông lại ở đây?”

Phùng Công đang đắm chìm trong đau thương, nào có để ý đến.

Người đàn ông bụng phệ nghiến răng nói: “Nói năng bậy bạ, tao nói cho mày biết, hôm nay bố mày không bắt được mày thì bố mày không phải họ Vương!”

“Thưa cậu Trạm, người này là Vương Thế Vinh đến từ Ninh Thành, hai vùng đều độc chiếm, am hiểu nhất là tạo dựng quan hệ, trong thời gian gần đây vẫn luôn mơ tưởng đến Đạm Thành.” Kiếm Hổ chạy tới nói.

Tần Trạm cười nói: “Đó chính là kẻ địch của anh?”

“Không sai!” Kiếm Hổ không chút do dự gật đầu: “Hiện tại rất nhiều người đều đang mơ ước đến thị trường Đạm Thành, Vương Thế Vinh chính là một trong số đó.”

“Khó trách con của ông ta lại kiêu ngạo như vậy.” Tần Trạm nhớ tới người tóc vàng lái chiếc xe Porsche kia, đoán có vẻ là con trai Vương Thế Vinh.

“Ây da ấy da ấy da.”

Đúng lúc này, có một chiếc xe tuần tra lái tới đây.

Mấy chiếc xe trong chốc lát đã vây quanh Tần Trạm, mười mấy cảnh sát từ trên xe bước xuống, chĩa súng vào Tần Trạm.

Tần Trạm nhíu mày, Vương Thế Vinh vậy mà dám dùng thủ đoạn này?

“Anh Châu, chính là cậu ta, mau mau bắt tên tội phạm này lại!” Vương Thế Vinh chậm rãi bước tới, nói.

Cảnh sát được gọi là anh Châu lạnh lùng nhìn lướt qua tình hình, nói: “Mấy người này đều do cậu giết?”

Tần Trạm gật đầu nói: “Đúng vậy.”

“Cậu thật to gan! Dám giết người giữa ban ngày ban mặt! Bắt lại cho tôi!” ‘Anh Châu’ lập tức hô to.

Mấy cảnh sát này lập tức đi về phía trước, bắt được cánh tay Tần Tram.

Vương Thế Vinh đắc ý nói: “Thằng nhãi, nghe nói mày đánh nhau rất giỏi đúng không? Có giỏi thì mày đánh cảnh sát đi!”

Tần Trạm không dám hé răng. Đánh cảnh sát? Ở thời đại này bất kỳ ai cũng không muốn đối đầu với chính phủ.

“Bố mày cho mày kiêu ngạo!” Vương Thế Vinh này thấy Tần Trạm bị chế trụ, liền giơ tay tát về phía Tân Trạm.

Lúc này, Tần Trạm bỗng nhiên nhấc một chân lên đá vào bụng Vương Thế Vinh.

Vương Thế Vinh lập tức bay ngược ra ngoài mấy chục mét, phun một ngụm máu tươi từ trong miệng.

“Cậu còn dám ra tay? Thật là to gan lớn mật!” Anh Châu giận dữ nói: “Những người có mặt tại hiện trường đều là nhân chứng, Tần Trạm, cậu đã bị bắt!”

Tần Trạm cười như không cười nói: “Vương Thế Vinh cho ông bao nhiêu lợi lộc?”

Anh Châu sửng sốt, sau đó lạnh lùng nói: “Còn dám ngậm máu phun người? Không tồi, tội danh của cậu lại thêm một cái nữa! Dẫn đi cho tôi!”

“Tôi xem ai dám?”

Đúng lúc này, một chiếc xe lao nhanh tới!

Mấy chiếc xe này đều đến từ chỗ bảo vệ tỉnh, xe dừng, Phương Kính Diệu đi xuống.

Anh ta vung tay lên, mấy chục chiến sĩ vác súng trên vai, nòng súng lên đạn, bao vây đám người ‘anh Châu’!

‘Anh Châu’ biến sắc, anh ta nhanh chóng bước đến trước mặt Phương Kính Diệu, nói: “Trưởng quan Phương, ý anh là sao?”

Phương Kính Diệu lạnh lùng ‘hừ một tiếng, nói: “Tần Trạm là người chúng tôi đang bảo vệ, cậu không có quyền bắt cậu ấy.”

“Người được bảo vệ?” Anh Châu cười cười: “Anh đang đùa tôi à? Tần Trạm giết nhiều người như vậy trước mắt bao người, chúng tôi đều đã chứng kiến, thế nào, anh tưởng mình bao che cho cậu ta là xong sao?”

Phương Kính Diệu híp mắt nói: “Tôi thấy cậu có vẻ không muốn làm nữa đúng không?”

Anh Châu không hề để ý, nói: “Mặc kệ tôi có làm hay không, anh vẫn cần cho tôi một lý do, đúng không?”

“Được, vậy tôi cho cậu một lý do!” Phương Kính Diệu hừ một tiếng, nói: “Mấy người này đều là tội phạm quan trọng đang lẩn trốn, Tần Trạm theo lệnh tôi bắt người, lúc cần thiết có thể hạ gục tại chỗ, cậu còn vấn đề gì sao?”

Sắc mặt anh Châu’ hơi thay đổi, Tân Trạm này thế mà lại là người chỗ ban an ninh?

Vương Thế Vinh kia cũng ngẩn người. Ông ta điều tra Tần Trạm, trên tư liệu chỉ ghi cậu ta là một kẻ vũ phu trong giới, làm sao lắc mình một cái đã biến thành người chỗ ban an ninh rồi?

“Đúng rồi, gần đây chúng tôi đang truy bắt một kẻ cấu kết với tội phạm nước ngoài, tên là Vương Thế Vinh, ông ta có ở đây không?” Lúc này, Phương Kính Diệu bỗng nhiên thay đổi đề tài.

“Trưởng quan Phương, ông ta chính là Vương Thế Vinh!” Kiếm Hổ vội vàng tung ta tung tăng chạy tới nói.

Vương Minh mặt cắt không còn một giọt máu, hoảng sợ nói: “Tôi… Tôi không làm, tôi chỉ giao dịch buôn bán với mấy thương gia nước ngoài mà thôi, tôi không biết bọn họ là tội phạm..”


Phương Kính Diệu suýt nữa cười thành tiếng, anh ta chỉ tính hù dọa Vương Thế Vinh, không ngờ ông ta lại liên lạc với thương gia nước ngoài thật.


“Bắt ông ta cùng những người liên quan đi!” Phương Kính Diệu phất tay nói.


“Vâng!”


Mọi người đi tới trước, trong thoáng chốc đã đè Vương Thế Vinh và anh Châu xuống.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK