Mục lục
Truyền Kỳ Chiến Thần - Tần Trạm - (Truyện full) - Tác giả Dũng
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Vật này, giống như là vật đặc thù của dị tộc nào đó ở đại lục: Vân công tử cũng không khách khí, lập tức cầm lấy áo mặc vào, sau khi mặc vào anh liền có cảm giác rất an toàn.

Nhân lực Vân công tử buông lỏng, Tân Trạm lại nói: “Tôi đang tìm cách phá giải tình trạng hiện tại, nói thẳng ra là tôi muốn tìm năm cái trận bàn, trong tay tôi đã có ba cái chỉ cần tìm hai cái nữa thôi, sau đó phá hủy chúng, những bản nguyên khí hỗn loạn này sẽ không rối loạn nữa”

“Chuyện này quá nguy hiểm rồi, tôi chúc Anh Trạm công”

Vân công tử cười nói.


Tân Trạm híp mắt, xem ra tên này không có ý định giúp mình tìm hai cái bàn trận còn lại.

“Có phải bây giờ anh đang cảm thấy mình có thể kiên trì đến ngày mai hay không” Tân Trạm cười mỉa mai nói: “Đáng tiếc anh nghĩ sai rồi, thứ này không kiên trì được lâu đâu”

“Anh đang lừa tôi phải không”

Nụ cười trên mặt Vân công tử lập tức cứng đờ.

“Nếu như vật này có thể kiên trì qua đêm nay, thì sao tôi phải mệt nhọc tìm kiếm khắp nơi?” Tân Trạm hỏi ngược lại.

“Vậy anh muốn tôi đi tìm trận bàn cùng anh?” Trên trán Vân công tử đã lấm tấm mồ hôi.

Một khi bị những bản nguyên khí hỗn loạn này phát hiện ra mình, thì mình chỉ có một con đường là chết.

“Tách ra tìm, sau khi anh tìm được trận bàn, thì đến rìa sơn cốc gặp mặt, mặt khác tốt nhất là anh nên cầu nguyện cho tôi sống sót trở về gặp anh, nếu tôi chết đi, mệnh hồn của anh cũng sẽ biến mất”

Tân Trạm nói xong, để lại một số tin tức những địa điểm mà mình đã tìm kiếm qua, sau đó liền bay đi.

“Anh!”

Vẻ mặt của Vân công tử xanh xám, đôi mắt không ngừng lấp lóe.

Nếu anh cứ ngốc ở chỗ này chính là đang chờ chết, nhưng ra ngoài chính là đi tìm chết!

Suy nghĩ nửa ngày, anh hít một hơi thật sâu, bất đắc dĩ đứng lên.

“Dù sao cũng chết, nhưng nếu tìm được trận bàn, may ra còn có hi vọng, hi vọng con át chủ bài của mình có thể kiên trì tới giây phút cuối cùng”

Vân công tử bay lên, bay về phía ngược lại với Tân Trạm.

“Hình như cái kén lửa này không kiên trì được bao lâu nữa: Bên trong không gian hỗn loạn bản nguyên lửa, mấy người Diệp Thành chỉ có thể ngồi xếp bằng tại chỗ chờ đợi.

Cái loại cảm giác không biết cái gì này khiến bọn họ khổ sở vô cùng, cũng không biết Tân Trạm đã tìm được biện pháp gì hay chưa, bọn họ cũng không rõ mình có thể đợi được đến khi Tân Trạm về hay không.

Mà càng khiến mấy người này run sợ, chính là Tân Trạm đi không được bao lâu, kén lửa đang bao bọc bọn họ có xu thế bị hỏa diễm xum quanh tách ra kén lửa ra.

Một khi cái kén lửa bảo hộ này không còn nữa, bọn họ ở trong bản nguyên lửa này, cũng không sống nổi mấy giây.

Đôi mắt của Diệp Thành đỏ bừng, mặc dù anh có pháp thuật có thể liên lạc với Tân Trạm, nhưng anh vẫn nhịn xuống.

Tân Trạm ở bên ngoài còn nguy hiểm hơn bọn họ nhiều, mỗi một phút một giây đều rất quan trọng, mình không thể làm ảnh hưởng đến hành động của Tân Trạm.


“Theo như tình hình hiện tại căng nhất chúng ta chỉ có thể chống đỡ được nửa nén hương mà thôi, nếu Tân Trạm vẫn không quay về, chúng ta sẽ bị thiêu thành thịt khét đấy” Râu quai nón cười khổ nói.


Phạm vi của kén lửa càng lúc càng nhỏ, mấy người đã phải chen chúc ở chung một chỗ giống như đi xe buýt vậy xe thì chật người thì đông.


“Mọi người cứ chờ đợi đi, Tân Trạm chưa từng khiến chúng ta thất vọng, tôi tin tưởng lần này cũng sẽ như vậy” Diệp Thành thở hắt ra, hung hăng nện một cái trên mặt đất nói: “Vốn nghĩ răng lần này có thể giúp đỡ được Tân Trạm, không nghĩ tới cậu ta lại phải giúp chúng ta” “


Thời gian mỗi giây mỗi phút trôi qua, đám người càng lúc càng nóng lòng.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK