Khoan hỏi. “Trong tấm thẻ này có một trăm bảy mươi lăm tỷ, của cậu Tân Trạm lấy ra một tấm thẻ ngân hàng, ném cho Diêm het.
Khoan. “Mật mã là sáu số không”
“Đại ca, thắng khốn này có nhiều tiền như vậy thật à? Có phải giả không đấy.” Có tên đàn em hoài nghi. “Các cậu tùy tiện kiểm tra đi.” Tần Trạm cười một tiếng.
Diêm Khoan nghĩ nghĩ, gọi một tên đàn em đi kiểm tra. Một lát sau tên đàn em trở về thì thầm, Diêm Khoan lập tức hơi biển sắc mặt. “Người anh em, xem thường anh rồi, không ngờ rằng anh thật sự có rất nhiều tiền.
Diêm Khoan nói: “Nhưng tôi cũng không ăn gian của anh. Hai chiếc xe của Phương Hiểu Điệp không đáng nhiều như vậy. Anh chi ra một trăm bảy mươi lăm tỷ, nếu tôi thua, tôi sẽ đưa cho anh thêm bảy mươi tỷ”
“Được.” Tân Trạm không có vấn đề gì, nói.
Song phương đã xác định quy tắc xong, một đám người lái xe lên núi. Trên đường đi, những tên nhà giàu này gào thét vang trời, tiếng động cơ xe và gió rít làm cho Tân Trạm cảm thấy đau đầu.
Bạn khốn nạn này tay chân khỏe mạnh, sức khỏe tràn đầy mà không chịu kiếm việc tốt để làm. Nếu anh là chủ nhà, nhất định sẽ đánh gãy chân của bọn nó. “Tần Trạm, anh có thắng được không?” Trên xe, Phương
Hiểu Điệp hơi bất an hỏi. “Cô sợ à?” Tần Trạm nói. “Nếu thua, tôi phải đồng ý bất cứ yêu cầu gì của anh ta làm sao mà không sợ được. Phương Hiểu Điệp tủi thân nói. “Cô còn biết thế cơ đấy. Lần sau nếu lại gặp rắc rối, đừng hi vọng tôi cứu cô.” Tần Trạm khẽ nói. “Biết rồi. Người ta đã lâu lắm rồi không gây sự rồi đó?”
Phương Hiểu Điệp củi đầu, dáng vẻ nói nhỏ nhẹ dịu dàng đó làm cho Phương Khải Phong lâm vào hoang mang. Đây là người chị quỷ quái người gặp người sợ, cả ngày đánh nhau gây chuyện của mình sao?
Ở trước mặt Tân Trạm, đơn giản là như một con cừu nhỏ dịu dàng ngoan ngoãn “Anh rể lợi hại thật, quản lý được chị họ.” Phương Khải
Phong vô cùng bội phục.
Một đám người đi lên trên núi. “Anh Trịnh, mọi chuyện ổn cả đúng không. Diệm Khoan giao xe cho thanh niên kính râm bên cạnh, hơi bất an hỏi một câu.
Anh ta đã được chứng kiến kĩ thuật lái xe của thanh niên đeo kính râm, thật sự là vô cùng lợi hại.
Nhưng tên Tân Trạm này thật sự quá đáng sợ. Vừa ra tay đã chi ra một trăm bảy mươi lăm tỷ, còn mang xe Mercedes Benz đi thi đấu.
Để anh ta cảm thấy có một loại bất an không tên. “Cứ giao cho tôi.” Thanh niên đeo kính râm vẫn rất lạnh lùng như trước, rất ít khi nói chuyện. “Được. Thằng rồi, Phương Hiếu Điệp chính là của anh.”
Diêm Khoan võ về bả vai anh ta nói.
Thanh niên đeo kính râm nhếch lên một nụ cười, dường như trong nụ cười đó còn mang theo hàm ý sâu xa nào đó. “Tần Trạm, cổ lên.” Bên trên Mercedes, Phương Hiếu Điệp chuẩn bị xuống xe,
Nhưng cô ta lại bị Tần Trạm kéo lại. “Cô xuống dưới làm gì? Ở lại trên xe “Đua xe càng nhẹ càng tốt, anh muốn chở theo tôi đua à?” Phương Hiểu Điệp trừng to mất.
Thật ra Phương Hiểu Điệp cũng không biết Tân Trạm đua xe giỏi không, nhưng cô cứ cảm thấy Tân Trạm không gì không làm được. Hằn anh cũng có thể đua xe, nhưng không ngờ rằng nãy giờ Tân Trạm nói chuyện quá gà mờ. “Đương nhiên, không có có chỉ đường, làm sao tôi biết đường chạy bây giờ.” Tân Trạm im lặng nói. “Tại sao tôi có cảm giác sắp thua vậy nhỉ” Phương Hiếu
Điệp ngoan ngoãn trở lại ngôi kể bên tài xế, sở trán một cái.
Sau khi hai chiếc xe đã chuẩn bị xong.
Rất nhanh, một cô gái đẹp xuất hiện ở phía trước, khoa tay ra hiệu ba hai một.
Thanh niên đeo kính râm ở bên cạnh Tân Trạm bắt đầu điên cuồng rồ xe thể thao, thanh âm chấn động cả bầu trời. Tần Trạm thì không nhanh không chậm khởi động ô tô
Chờ cánh tay của cô gái xinh đẹp hạ xuống, xe thể thao của thanh niên đeo kính râm xông ra như một mũi tên.
Xe Mercedes Benz xuất phát chậm hơn.
Tần Trạm cũng không gấp, lái xe không nhanh không chậm. “Dm, thắng chắc rồi, cái thằng này gà quá.” Lúc này Diêm Khoan đã đến nơi, nhìn thấy tất cả mọi thứ thông qua camera giám sát trên đường, lập tức mừng rỡ. rôi. ki la.
Phương Hiểu Điệp cũng uể oải, cảm thấy lần này thua chắc
Nhưng sau khi xe chạy đi, Phương Hiểu Điệp cảm thấy hơi
Bởi vì là đường xuống núi, cho nên dù xe có chạy vận tốc cao đến bao nhiêu, đến cho rẽ cũng phải giảm tốc đi từ từ. Nhưng Tân Trạm lại mạnh mẽ lao tới, đạp chân ga hết sức không thèm buông ra.
Lúc này Tân Trạm cũng hơi hưng phấn.
Trong quá khứ, anh đã xem khá nhiều những tác phẩm truyền hình, điện ảnh có liên quan đến đua xe. khi xem những tay đua xe rong ruổi khắp ngả đường, chạy đủ các loại tốc độ, anh cũng sẽ cảm thấy máu trong toàn cơ thể nóng lên.
Nhưng dù sao đó cũng là nhìn người khác chơi.
Hôm nay tự tay thao tác, Tần Trạm mới hoàn toàn cảm nhận được mức độ kích thích.
Trách không được đảm nhà giàu Diệm Khoan thích đua xe như thế. “A! Tần Trạm, đằng trước có khúc cua, giảm tốc đi.” Phương Hiểu Điệp sợ sắp điên rồi, cả đời cô chưa từng thấy qua ai chạy như Tân Trạm. “Tên này không biết sợ là gì à.” Đối diện camera giám sát, Diêm Khoan và bạn bè trông thấy cảnh đó cũng đều choáng váng.
Bọn họ đã chạy trên con đường này vô số lần, đương nhiên là biết ở đằng trước có những khúc rẽ liên tục, nhất định phải giảm tốc, nếu không chắc chắn sẽ lệch ra khỏi đường núi.
Có khi còn có thể ngã chết.
Người nào nhơi nhát gan thì có khi đã che mắt. Nhưng Tân Trạm căn bản không hề nao núng
Xông thẳng một đường.
Nói đùa, anh đã tự mình tu luyện đến cảnh giới này, năng lực khống chế cơ thể đương nhiên đã đạt đến cấp cao nhất.
Thân thức được tăng thêm đã sớm bao trùm phạm vi khắp mười cây số, đừng nói đường, ngay cả một con kiến ven đường, Tân Trạm cũng có thể nhìn thấy rõ ràng.
Hack như thế này, nếu là cô thì có khi đã lật xe, nhục nhã như thế thì không bang đâm đầu vào đậu hũ chết đi cho rồi. Phương Hiếu Điệp hoàn toàn sợ đến choáng váng.
Cô ta nhìn cảnh vật ngoài cửa sổ xe lướt qua trong nháy mắt, có khi là đường, có khi là một vài tảng đá, thậm chí còn có lần Tàn Trạm lại rất sát bờ VỰC. Nhìn thấy vực sâu vạn trượng bên dưới vách núi, cô ta suýt chút nữa thì tiểu ra quân.
Theo tiếng kêu vô cùng thảm thiết của Phương Hiểu Điệp. Tân Trạm lao chiếc Mercedes Benz nhanh như chớp, như bay trên đường xuống núi, tại lối rẽ cuối cùng, anh đã vượt qua được thanh niên đeo kính râm. “Đại ca, cái này cái này.” Một tên đàn em đã sợ choáng vắng, tê liệt ngã xuống mặt đất. “Mẹ nó, có phải chúng ta đang xem phim điện ảnh không đấy?”
Diêm Khoan cũng há to miệng, khó tin nổi.
Trên đường lớn, nhìn thấy Tân Trạm chợt lao vụt lên, thanh niên đeo kính râm hừ nhẹ một tiếng.
Sau đó, ở trên con đường thẳng băng, xe thể thao đột nhiên tăng tốc, lại lần nữa vượt qua Tân Trạm.
Tân Trạm sững sờ, ánh mắt đảo qua chiếc xe thể thao của thanh niên đeo kính râm, trong mắt hiện lên một tia kinh ngạc. “Lúc trước cũng như thế.” Phương Hiểu Điệp kêu lên: “Không biết anh ta cải tiến cái gì trong xe thể thao mà có thể đột nhiên tăng tốc. Tôi thua như vậy đấy.”
“Thì ra là thế” Tân Trạm mỉm cười.
Ngay vào lúc nãy, anh đã cảm nhận được linh khí
Hiển nhiên tên thanh niên đeo kính râm này cũng là một người tu luyện, khi nãy anh ta vừa mới khởi động một trận pháp ở dưới gầm xe.
Áp dụng thủ đoạn tu luyện vào trong việc lái xe bình thường? Còn cược lớn như thế.
Xem ra tên thanh niên đeo kính râm này cũng không phải là người đàng hoàng gì. “Thích chơi chiều ngoài à? Vậy thử so một chút nhé.
Tần Trạm suy nghĩ trong đầu, bắt đầu vẽ ở trong hư không, từng là bùa im lặng xuất hiện. Sau đó, Tần Trạm đưa những bùa chú này vào trong xe. “Bùa nhẹ nhàng, để vật thể nhẹ nhàng như lông vũ, biến nặng thành nhe”
“Bùa đạp gió, chuyển động như gió thổi, tăng tốc tốc độ di chuyển”
Hai lá bùa được dán vào, chiếc Mercedes Benz nhẹ nhàng rung lắc, sau đó đột nhiên tăng tốc một cách quỷ quái. “Cái gì?” Thanh niên đeo kính râm trợn mắt, há hốc mồm. Nhìn Mercedes nhanh như chớp vượt qua mình lần nữa. “Mẹ nó, đây là lái xe hay là lái máy bay?” Diêm Khoan nhìn cảnh này, suýt nữa thì quỳ sụp xuống đất.