Ngay tại giây tiếp theo, bốn thanh kiếm đột nhiên lao ra từ giữa đám bụi mù, cắt qua phía chân trời, đâm thẳng vào bên trong tứ chỉ của Tiết Đại Tráng, trực tiếp ghim chặt cậu ta lên trên đài tỉ thí.
“Tên khốn kiếp này, mày đáng chết!”
Triệu Tân Đông bước ra từ trong sương khói mù mịt, hai má vốn rất anh tuấn nay đã bị rạch ra một vết thương, máu tươi chảy xuôi xuống.
Lúc này đây, anh ta đã hoàn toàn nổi giận.
Thế nhưng lại bị một tên võ giả ở thế giới bên ngoài đánh thành tình trạng này, đây là điều mà anh †a không thể chịu đựng được.
Đối mặt với Tiết Đại Tráng đã sắp hôn mê, Triệu Tân Đông tung một chân, dẫm nát đùi cậu ta, tiếng động xương cốt vỡ ra không ngừng vang lên, khiến cho Tiết Đại Tráng đau đến tỉnh lại.
“Bịt kín”
Thấy Tiết Đại Tráng muốn nhận thua, Triệu Tân Đông niệm một khẩu quyết, làm Tiết Đại Tráng ngậm miệng.
Triệu Tân Đông nhe răng cười, dẫm một chân, đạp đứt đùi phải của Tiết Đại Tráng.
“Trọng tài, thế này còn chưa chấm dứt sao?” Diệp Thành nhìn thấy cảnh này, phẫn nộ nói “Căn cứ theo quy tắc, trừ khi người này.
gặp phải nguy hiểm tính mạng, hoặc là tự nhận thua, nếu không tôi sẽ không mở miệng”
Trọng tài đứng phía trên lạnh lùng nói “Ha ha ha, Tần Trạm, xem ra mày đang cảm thấy rất phẫn nộ?”
Triệu Tân Đông nhìn về phía dưới đài, thấy sắc mặt Tân Trạm âm u, cười lạnh một tiếng.
Anh ta lại đi qua, giẫm thêm một phát, đạp gãy cả chân trái của Tiết Đại Tráng, Đau đớn kịch liệt khiến cho Tiết Đại Tráng đổ mồ hôi đầm đìa, cậu ta vô cùng thống khổ, nhưng lại không thể mở miệng.
“Nhìn thấy tao tra tấn bạn của mày cảm giác vô cùng bất lực phải không?” Triệu Tân Đông tàn nhẫn lời nói.
“Anh muốn làm gì? Nếu khó chịu với tôi, có thể đánh với tôi một trận”
Tân Trạm lạnh lùng nhìn chăm chú vào.
Triệu Tân Đông.
“Ha ha, nhưng hiện tại đối thủ của ông đây là nó” Triệu Tân Đông cười lớn, anh ta đã dẫm nát ngón tay Tiết Đại Tráng.
Một loạt tiếng rắc rắc vang lên, toà ngón tay của Tiết Đại Tráng đã bị bẻ gẫy.
“Thăng nhãi đáng thương này, có nhìn thấy không, đây là kết cục của việc làm bạn với Tân Trạm”
“Tân Trạm, chẳng phải mày thích nhất là đóng vai người tốt à? Nhìn bạn bè của mình thống khố như vậy mà không làm được gì có phải rất khó chịu không?”
Triệu Tân Đông điên cuồng cười to, không ngừng tra tấn Tiết Đại Tráng Ngay đến cả rất nhiều võ giả dưới đài cũng phải nhíu mày, có chút bất mãn với hành động này của Triệu Tân Đông.
Tất cả mọi người đều thay đổi sắc mặt, điều kiện của Triệu Tân Đông có thể nói là vô cùng ác độc, bắt Tân Trạm quỳ gối dập đầu nhận sai trước mặt tất cả võ giả ở đây. Một khi Tần Trạm làm như vậy, chẳng những mất hết danh khí uy vọng, cũng có có thể từ nay về sau xuất hiện tâm ma, khiến cho anh ta không thể tiến thêm được nữa Ánh mắt mọi người nhìn về phía Tân Trạm, muốn biết anh sẽ xử lý như thế nào.
Nhìn thấy Triệu Tân Đông, Tân Trạm đột nhiên nở nụ cười, nụ cười vô cùng lạnh lẽo, giống như băng, buốt giá đến tận xương.
“Anh làm như vậy chỉ đơn giản là vì hận tôi, nhưng lại không thể giết tôi, cho nên chỉ có thể tra tấn Tiết Đại Tráng, đúng không?”
Tân Trạm nói: “Một khi đã như vậy, tôi cho anh cơ hội này”
Hô hấp của mọi người như bị đè lại, ý của Tân Trạm, đó là khiêu chiến với Triệu Tân Đông.
“Ngày mai là ngày công bố một trăm người đứng đầu Thiên Kiêu Thịnh Hội, tôi và anh, Triệu Tân Đông viết khế ước sinh tử, quyết chiến một trận. Nếu tôi chết, vị trí thứ hai bảng Anh Kiệt là của anh”
Tân Trạm quát to: “Triệu Tân Đông, anh có dám đánh một trận hay không?”
Giọng của Tân Trạm như sấm, nháy mắt đã truyền khắp toàn trường, sắc mặt của Triệu Tân Đông hơi thay đổi, đôi mắt lóe sáng nhìn về phía Tân Trạm.
Anh ta cũng không ngờ, Tân Trạm lại kiên quyết đến vậy, dám đánh một trận sinh tử cùng mình.
“Chẳng phải anh không phục sao? Chẳng phải anh thâm hận mình mất đi vị trí Thánh Tử sao? Bây giờ giết tôi, anh có thể giành lại được tất cả, thế nhưng anh lại sợ.”
Tân Trạm đùa cợt nhìn Triệu Tân Đông, cười lạnh nói: “Hóa ra, anh chỉ là tên phế vật thích bắt nạt kẻ yếu thôi!”
Thân thể của Triệu Tân Đông run rẩy, lửa giận bùng lên lan khắp toàn thân.
“Mày chỉ là một tên phế vật mang trong mình kinh mạch đứt đoạn mà thôi, đừng tưởng rằng dùng cách khác người gõ vang chuông Thiên Kiêu là có thể kiêu ngạo trước mặt tao!”
“Vậy anh có dám hay không?” Tân Trạm hét lớn lần thứ hai.
Triệu Tân Đông cản răng, đã hơi cân nhắc liệu có nên dừng lại.
“Đồng ý đánh với anh ta một trận. Lát nữa đến chỗ của tôi, ngày mai giết chết thằng nhãi này, anh có thể đoạt lại tất cả mọi thứ, thậm chí trở thành Thánh Tử một lần nữa” Lúc này, bên trong thần thức của Triệu Tân Đông đột nhiên vang lên một giọng nói.
Anh ta quay ngoắt đầu lại, nhìn về phía đám người ở ngoài, sau đó nhanh chóng thu.
hồi ánh mắt.
“Buổi sáng ngày mai, tao và mày đánh một trận sinh tử”
Triệu Tân Đông hừ nhẹ, đá một phát hất Tiết Đại Tráng xuống khỏi đài tỉ thí, xoay người bước đi.
Diệp Thành và Lạc Việt Ban ngay lập tức chạy đến đỡ lấy Tiết Đại Tráng.
Trên đài tỉ thí, trưởng lão của Vấn Tông cũng đang chuẩn bị rời đi, lại đột nhiên cảm nhận được một ánh mắt lạnh, sắc nhọn như: băng phía sau lưng, ông ta đột nhiên quay đầu lại, nhìn về phía Tần Trạm.
“Chỉ cần đối phương không mở miệng, không chết, sẽ không ngừng đấu, đây là chính miệng ông nói ra, tôi sẽ nhớ kỹ”
Tân Trạm chậm rãi mở miệng, giọng nói lạnh như băng.
Trưởng lão Vấn Tông kia hơi híp hai mắt lại, Tân Trạm đã thu hồi ánh mắt, cùng đám người Diệp Thành rời khỏi quảng trường.
Tin tức về trận quyết đấu sống chết của Tân Trạm và Triệu Tân Đông nhanh chóng được truyền đi khắp nơi cả trong ngoài Vấn Tông, giống như hổ mọc thêm cánh.
Dường như tất cả mọi người trong thế giới ẩn đều biết được tin tức này.
“Thãng nhãi này, chắc gì đã sống được đến lúc đó, có điều vốn còn định để ý cậu ta xem thế nào, lần này ấy à” Lĩnh Nam Kiếm Tông, ông cụ Cố nhìn thấy tin tức liền cười khổ một tiếng, lắc lắc đầu.
“Người xếp thứ nhì trong bảng Anh Kiệt đấu với Vấn Tông Chuẩn Thánh Tử, thú vị thú vị” Một vị gia chủ của một nhà nào đó trong thế giới ẩn nghiền ngẫm cười.
Gia chủ hai nhà Phong và Tào sau khi biết được tin tức liền lộ ra một vẻ mặt vô cùng chờ mong.
“Sư phụ, cậu Tần kia quyết đấu cùng với ‘Vấn Tông Chuẩn Thánh Tử.”
Bên trong Khấu Tiên Tông, một người thợ rèn vẫn đang làm việc không ngừng, đúng lúc này Phan Việt Minh đi vào, chắp tay nói.
“Đã biết, có thời gian tôi sẽ đi” Vị thợ rèn xoa mồ hôi trên trán, lại tiếp tục nện từng búa từng búa một lên trên nước thép.
Trong lúc nhất thời, gió thổi mây bay.
Chỉ cần là nhân vật lớn trong thế giới ẩn, tất cả mọi người đều đã biết đến trận chiến này.
Mà phần lớn gia chủ hoặc là trưởng lão tông môn đều đã khởi hành đến Vấn Tông.
Một ngày này, đường đến Vấn Tông lóe sáng không ngừng, các loại bảo vật phi thuyền, lấp lánh ánh sáng, một đám nhân vật lớn đều đích thân tới.
Đại Tráng không sao chứ.”
Trong biệt viện Tiên Cung, nhìn thấy Tân Trạm đi từ trong phòng Tiết Đại Tráng ra, Diệp Thành, Lạc Việt Ban và một số võ giả ở thế giới bên ngoài khác nghe thấy tin mà đến đều nhìn về phía anh.
“Không có gì đáng ngại, có điều tinh thần của Tiết Đại Tráng bị đả kích rất lớn, cái này rất khó chữa lành” Tân Trạm thở dài nói Trước mặt vô số võ giả, bị trêu đùa rồi tra tấn nhục nhã đến vậy, việc này mang đến cho Tiết Đại Tráng tổn thương còn lớn hơn, thậm chí có thể làm cho tu vi của Tiết Đại Tráng từ nay về sau hoàn toàn đình trệ.