Mục lục
Truyền Kỳ Chiến Thần - Tần Trạm - (Truyện full) - Tác giả Dũng
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hơi thở toàn thân Ngô Trí Dũng đều bùng nổ, giơ tay cầm kiếm chỉ thắng vào không trung.

“Tên nhóc này quản quá nhiều chuyện, thật đáng chết”

Không khí xung quanh chợt dao động, có mấy bóng người đột nhiên xuất hiện rồi không chút do dự chạy thẳng về phía xa.

“Hừ hừ, còn muốn chạy sao?”

Ngô Trí Dũng ưỡn ngực, bày ra tư thế người kiểm hợp thành một thể. Toàn thân anh ta hóa thành một tia sáng chói lóa, chỉ trong nháy mắt anh ta đã xuất hiện ở trên bầu trời nơi đảm người kia đang chạy tới.

Anh ta vung tay lên một cái phong tỏa toàn bộ khu vực này khiến cho những người thân bí kia phải bien sac.

Ngô Trí Dũng đứng lơ lửng trên không trung, biển ra thành kiểm dài màu vàng quét ngang chân trời. Chang máy chốc, trên bầu trời xuất hiện và số ánh sáng màu vàng từ thanh kiếm chiếu ra, tựa như hàng ngàn thanh kiếm sắc bén bay thẳng ra bên ngoài xuyên thấu những người thần bí kia.

Máu tươi văng ra khắp nơi, tiếng rên rỉ vang vọng trong không trung. Từng bóng người lần lượt rơi xuống đất.

Sau khi chém ra một kiếm này, Ngô Trí Dũng tự tin quay đầu lại. Kết quả này đã nằm trọn trong dự đoán ban đầu của anh ta.


“Em họ, em đã nhìn thấy thực sự của anh chưa? Đây chính là khí thế của Kiếm thần Vô Địch đấy.” Ngô Trí Dũng vô cùng đắc ý nhìn Cổ Thanh Uyên và nói.

“Anh Ngô à, cái đó.



Tân Trạm tinh mất phát hiện mặc dù một kiếm này của Ngô Trí Dũng cực kỳ hùng dũng nhưng kỳ thực những người thần bí kia căn bản không hề bị giết chết Anh mở miệng nhạc nhớ Ngô Trí Dũng, kết quả đối phương lại nhíu mày nói: “Cậu em Tân à, cậu đang ganh tỵ với anh đấy hả? Nhưng mà sự lý giải kiếm pháp không phải là thứ mà những người phạm như cậu có thể hiểu được đầu “Không phải, tôi muốn nói là…” Tần Tram bất lực lạc đầu Anh nhìn sang mấy người đang bị thương nặng kia, dường như bọn họ đang có ý để đánh lên Ngô Trí Dũng.

“Đừng nói gì nữa, cậu học không nổi đâu.” Ngô Trí Dũng tỏ vẻ khinh thường nói.

“Anh họ à, Tần Trạm muốn nói là.” Cổ Thanh Uyên cũng đã chú ý tới mấy người thần bí đang đang lặng lẽ đứng dậy.

“Em họ à, mắt nhìn người của em kém thật đấy. Loại người như cậu ta không xứng quen biết với chúng ta đâu.”

Ngô Trí Dũng vẫn đang kiêu ngạo khoe khoang chính mình. Thế nhưng chỉ vài phút sau, sắc mặt của anh ta đột nhiên biến đổi. Thật không ngờ lại có người bất thình lình chạy tới ôm chặt anh ta từ phía sau.

“Xảy ra chuyện gì vậy?”

Sau đó số người chạy tới ngày càng nhiều, giữ chặt Ngô Trí Dũng thành một khối, hơi thở không ngừng dâng lên.

Ngô Trí Dũng hoảng sợ biến sắc.

“Đảng chết, tên khốn này dám nhiều chuyện xen vào việc của người khác. Chết đi cho ông!” Lão già kia tự thấy bản thân không còn đường sống, thể là nghiến răng nghiến lợi tự bao.

Tiếng nổ âm vang dội trong không không trung Chỉ trong nháy mat, hơi thở của tất cả những người thần bí kia đều bộc phát.

“Grào!” Ngô Trí Dũng rống to một tiếng, khuôn mặt phình to tới mức rách toạc cả mí mắt. Anh ta đang cố gắng khởi động thanh kiếm dài màu vàng tới cực hạn.

Không gian xung quanh đều bị chấn động. Hơi thở cuồng bạo lan tràn ra bốn phương tám hướng. Tiếng nổ định tại nhức óc vang lên không ngừng, không gian đều bị xé nứt.

Đợi sau khi hơi thở cuồng bạo ấy tản đi, Ngô Trí Dũng mới thở hổn hển một hơi. Quần áo trên người anh ta đều rách nát, đầu tóc rối tung như một đống rơm rạ. Anh ta đau đớn gắng gượng nhe răng nhếch miệng.

“Tại sao phát hiện có người đánh lên lại không báo cho tôi biết?” Ngô Trí Dũng giận dữ hết lên với Tân Tram.

“Vừa rồi tôi đã định nói cho anh biết bọn họ muốn đánh lên anh rồi.” Tần Trâm bất lực lác đầu nói: “Nhưng anh vẫn cứ cố tình chặn hong tôi, tôi cũng không còn cách nào khác.

“Cậu!” Cá gương mặt của Ngô Trí Dũng điều đó bừng lên vì tức giận, cơn giận dữ bị nghẹn lại ở CỔ hạng không cách nào xả ra được.

Nhưng mà tu vi của Ngô sư huynh thật cao thậm Nhiều cường giả tư bao để đánh lên anh như vậy mà anh vẫn không bị tổn hại. Tôi xin bội phục. Tần Trạm cười nói.

“Hừ, còn cần phải nói nữa sao.”

Ngô Trí Dũng mím môi, dùng sức đè nén máu tươi đang trực chào trong cổ họng, gồng mình bày ra dáng vẻ mạnh mẽ cứng rắn.

Thế nhưng bộ dạng này phối hợp với một đầu tóc rối bời lại khiến anh ta chẳng khác nào một thắng ngốc.

“Haiz, đầu tóc đều bị đốt cháy rụi rồi còn ra vẻ cứng rắn làm gì không biết.” Tần Trạm thầm thở dài than văn một câu Suốt dọc đường đi về sau không còn xảy ra bất kỳ chuyện gì nữa. Lúc chạng vạng tối, cuối cùng cả ba người cũng đi tới được đảo Cực Quang.

“Anh Tân Trạm à, chúng tôi đang định đi dạo chợ đồ cổ một lượt này. Anh định đi đâu vậy? Có muốn tiện đường đi cùng chúng tôi không?” Cổ Thanh Uyên thu lại thuyền bay rồi nhiệt tình đưa ra lời mời với Tân Tram.

“Không cần đầu, tôi không làm phiền hai người đi tìm bảo vật nữa. Tôi còn có chuyện khác phải làm Tân Trạm khẽ mỉm cười nói lời tạm biệt với hai người kia.

“Hừ, em gái à anh khuyên em một cầu, tốt nhất em hãy cách xa cậu ta một chút. Anh đoán mấy người thần bí vừa rồi tập kích chúng ta là vì cậu ta mà đến đấy. Tên nhóc này có quá nhiều kẻ thù.” Đợi đến khi Tần Trạm đã rời đi, Ngô Trí Dũng mới lên tiếng.

“Anh họ à, nói xấu sau lưng người ta không tốt đầu. Em không muốn phải nghe những lời kể xấu về Tần Trạm từ trong miệng anh nữa.” Cổ Thanh Uyên cau mày nói.

Thấy Cổ Thanh Uyên bảo vệ Tân Trạm như vậy, Ngô Trí Dũng bực bội vô cùng, lạnh lùng hừ một tiếng Còn về Tân Trạm, sau khi tạm biệt hai người kia, anh đã xuất phát đi thắng tới dãy núi nằm ở vị trí trung tâm của đảo Cực Quang.

Dần dần, cảnh vật xung quanh dần thay đổi, xuất hiện những cây cổ thụ cao lớn ở trên núi. Tân Trạm dùng tốc độ cực nhanh chui tọt vào một mảnh rừng rậm rạp cây cối um tùm trong núi rừng hùng vĩ.

Đột nhiên trong không trung hiện ra một vài bóng người. Bọn họ theo sát anh đuôi vào tận khu rừng này.

Nhưng dung lúc ấy, một tia sáng chơi lại từ trong khu rừng chợt xông thang lên bầu trời cao với Mấy người theo đuôi kia không kịp chuẩn bị đánh trả, bị hơi thở mạnh mẽ đánh thẳng vào khiến cho thịt nát xương tan.

Bóng dáng của Tân Trạm lại xuất hiện ở bên ngoài khu rừng.

“Còn không mau đi ra? Các người định trốn đến lúc nào?”

Tấn Trạm mở miệng hét lớn, đưa mắt nhìn về phía không trung cách đó không xa.

“Ha ha ha, Tân Trạm, anh không hổ danh là bậc cao thủ. Quả nhiên đảm tôm tép nhãi nhép này không thể ngăn được anh Một giọng nói chợt vang lên trong không trung. Ngay sau đó, Tào Phá Thiên chậm rãi xuất hiện.

“Anh là ai?” Tần Tram nhìn anh ta rồi nói.

“Xin giới thiệu một chút, tôi là Tào Phá Thiên, Tào Phá Thiên thật sự.” Tào Phá Thiên lạnh lùng nói.

“Anh tới tim tôi để bảo thủ.” Tần Trạm nhíu mày nói.

“Bảo thủ chỉ là một mục địch. Mục đích khác chính là giết chết anh, cướp đi vị trí thứ hai trên bảng Anh hùng mà anh đang năm giữ.” Tào Phá Thiên không thèm che giấu ý đó thực sự của mình.

“Nhưng tôi lại cảm thấy anh không có cơ hội đó đầu.” Tần Tram lạc đau đáp.

“Tại sao? Anh cảm thấy anh có thể thắng được tôi ư?” Tào Phá Thiên lạnh lùng cười nhạo một tiếng.

“Không phải.” Tần Trạm bật cười nói: “Cái tên này của anh quá ngu ngốc, báo hiệu đời này anh không thể trở thành Thánh Tử được.”

“Muốn chết sao?”

Tào Phá Thiên nghe được lời này của anh, lửa giận sôi trào trong lòng. Từ trước tới nay anh ta vẫn luôn lấy làm tự hào vì cái tên của mình.

Anh ta hét lớn một tiếng rồi bất thình lình xông thẳng đến chỗ của Tân Trạm. Trong nháy mắt, anh ta đã đánh ra một lượng linh khí khổng lồ, tầng tầng lớp lớp tựa như nước biển dâng trào cuồn cuồn không dut.

Những nơi linh khi đi qua đều trở nên vô cùng thể thảm, không gian bị xé nứt, núi đã vỡ vụn, cây cối đổ rạp từng hàng.

Tần Trạm đã kịp thời chuẩn bị ngay trong giây phút Tào Phá Thiên ra tay. Anh đạp mạnh chân xuống đất nhanh chóng lùi về phía sau, đồng thời đánh ra một đạo kinh khi vượt qua linh khí cuồn cuộn của Tào Phá Thiên bay thẳng về phía anh ta “Anh quả ngày thơ rồi” Tào Phá Thiên đột nhiên bay lên cao, biển thành một tia sang xẹt qua chân trời Thật không ngờ anh ta lại hóa thành một nhà tù ảnh sáng bao vây Tân Tram ở bên trong “Mau đi ra, cùng xông lên giết anh ta đi.” Thấy Tần Trạm đã bị nhốt lại, Tào Phá Thiên liền tỏ ra vui sướng.

Không gian xung quanh lại rung động thêm một lần nữa. Ngay sau đó, Hàn Vô Song, Thiếu tông chủ của Hỏa Diệc Tông và tên thầy tăng kia đồng loạt xuất hiện. Bốn người bọn họ đều đánh linh khí ra để tăng thêm sự kiên cố của nhà tù này.

“Thì là chính là mấy tên tôm tép cặn bã các người.”

Mặc dù đang bị đối phương bao vậy trong nhà tù nhưng Tần Trạm lại không hề tỏ ra hoang mang, lạnh lùng quét mắt nhìn qua mấy người kia.

“Con lừa trọc đầu này, tôi đoán ông chính là con cả lọt lưới của chùa Hàn Thủy có phải không?” Tần Trạm nói với thầy tăng “A di đà phật, thí chủ Tần đã làm quá nhiều việc ác. Lão nạp chỉ có thể giúp thí chủ siêu độ mà thôi.” Thầy tăng trầm giọng đáp “Chỉ với mấy tên cặn bã các người mà cũng đòi giết tôi ư?” Tân Trạm hả miệng cười lớn, không hề e sợ sự uy hiếp của đối phương.


“Anh đừng có coi thường thứ này Thể tích của nhà tù này sẽ không ngừng thu nhỏ lại cho đến khi nghiền nát anh thành bùn nhão Đèn khi đó anh có kêu trời trời cũng không thấu gọi đất đất cũng chẳng thèm nghe đâu.” Tào Phá Thiên lạnh lùng cười âm hiểm.


“Khủng bố như vậy sao? Xem ra tôi có cầu xin tha thứ cũng vô dụng đúng không?” Tần Trạm chế giêu nói.


“Anh đã gây ra tội ác quá lớn, chết đi mới đền được hết tội.” Hàn Vô Song lạnh giọng hừ một tiếng.


“Vậy thì xem ra tôi chỉ có thể chạy trốn rồi.” Tần Trạm cười nói.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK