Mục lục
Truyền Kỳ Chiến Thần - Tần Trạm - (Truyện full) - Tác giả Dũng
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Được, nếu tôi từ chối thì thất lễ quá. Tần Trạm mỉm cười, bên trong đôi mắt càng hiện rõ sự kỳ quái.

Anh đi về phía trước, thả người nhảy lên nhanh chóng bay về phía thánh quả.

Nhưng cũng đúng lúc này, đôi mắt trên gương mặt vẫn luôn lộ ra vẻ tươi cười của cậu chủ nhà họ Phong đột nhiên lóe lên sự tàn nhẫn.

Hơi thở của anh ta đột nhiên bộc phát, cơ thể giống như một trận cuồng phong, trong nháy mắt đã biến mất khỏi chỗ.

Ở tình huống không phải ai cũng đoán trước được này, nhanh như chớp nhắm thẳng vào người Tần Trạm.

Một đòn này vận dụng gần như toàn bộ sức mạnh ầm ầm hạ xuống, khơi ra từng trận nổ đùng đùng, từ phía sau mạnh mẽ nên lên lưng của Tần Trạm.

Tần Trạm ấy vậy mà xem như hoàn toàn không đoán trước được điều này, bị một chiêu duy nhất này đánh trúng, lập tức phun ra toàn là máu tươi, giống như con diều đứt dây, rơi từ trên không trung rơi xuống, ngã vào giữa đám người ở dưới.

Tất cả mọi người đều khiếp sợ, cậu chủ nhà họ Phong sao lại ra tay đánh úp Tần Trạm.

Ánh mắt kinh ngạc của những người ở đây đều dồn hết cậu chủ nhà họ Phong đang lơ lửng trên không trung.

“Cậu chủ nhà họ Phong, anh làm gì vậy?” Trên mặt cô chủ nhà họ Vân tràn ngập vẻ phẫn nộ, người nhà họ Vân cũng đều rút vũ khí ra.

“Đây là sự hợp tác mà anh đồng ý sao?”


Cô ta vừa hoảng sợ vừa tức giận, không ngờ tới tất cả sự thật đều bị Tần Trạm nói ra hết.

“Ha ha, lời hứa có bao nhiêu giá trị?” Cậu chủ nhà họ Phong cười trào phúng.

Trên mặt anh ta không còn vẻ điềm đạm của trước đó, mà tràn ngập sự kiêu ngạo, tự cao tự đại.

“Các người căn bản là không xứng đáng với những linh quả này, cho nên không bằng để tất cả thuộc về chúng tôi có phải tốt hơn không”

“Các người muốn một lưới bắt hết sao?” Tân Trạm ôm ngực nói.

“Không sai, những con người ngu xuẩn này, lại có thể cho rằng nhóm tôi sẽ tuân thủ lời hứa sao?”

Cậu chủ nhà họ Tào cười ha ha nói: “Anh Quang, anh đã làm rất tốt, đáng lẽ anh nên làm nó sớm hơn mới phải”

“Lòng dạ cũng không hẳn là xấu, nhưng các người có tin không, đến cuối cùng các người cũng không thu hoạch được gì?” Mặt mày Tần Trạm đanh lại.

“Một thứ phế vật như anh mà cũng dám ăn nói bậy bạ sao?” Cậu chủ nhà họ Tào cười to khinh thường, đòn tập kích bất ngờ vừa rồi của cậu chủ nhà họ Phong rõ ràng đã làm Tần Trạm bị trọng thương.

“Các người cho rằng tôi vô dụng đến vậy ư?”

“Trình độ của anh vốn đã thấp, hiện tại còn bị thương nặng, chẳng lẽ có thể tự mình tạo nên sóng gió được hay sao?” Cậu chủ nhà họ Tào tùy tiện nói.

“Hóa ra các người còn không biết tôi là ai.

Tần Trạm nhếch môi cười lạnh một cái, cơ thể đột nhiên lao tới.

“Đúng là tự tìm đường chết.”

Một ông già nhà họ Tào khẽ quát, bóng dáng nhảy mắt biến mất rồi nháy mắt xuất hiện trước người Tần Trạm, tung một đòn muốn đánh chết Tần Trạm.

Khóe môi Tần Trạm cong lên một nụ cười chết chóc, Thuật Thánh Thể cứ thế xuất đầu lộ diện.

Ánh sáng màu đen tỏa ra xung quanh bên ngoài cơ thể Tân Trạm, tiếp theo sau đó là tiếng rít gào của Long Hồ, phía sau lưng anh lập tức xuất hiện hư ảnh thật lớn của Long Hổ.

Từng ngọn lửa nhanh chóng lan tràn bên ngoài cơ thể Tân Trạm, Viêm Ma Thể bắt đầu chuyển động. Tam đại thể thuật đều xuất ra hết, sức mạnh của

Tần Trạm trong nháy mắt cũng tăng vọt lên.

“Chu Thiên mười ba nhát chém, nhát chém thứ tám.” Tần Trạm giơ thanh kiếm Thanh Đồng lên, thân ảnh giống như ảo ảnh phát sáng, trong chớp mắt đã biến mất.

Phốc.

Tần Trạm lần thứ hai xuất hiện, ông già Hóa cảnh bốn phẩm giơ tay lên, đôi mắt mở to trừng lớn đứng chôn chân tại chỗ, giống như đã biến thành một con tò he bằng sáp.

Rồi sau đó, một đợt máu tươi tuôn trào ra từ cổ ông ta, cơ thể ông già ngã rầm xuống đất, cứ thế cho đến khi chết cũng không phát ra bất cứ tiếng động nào.

Hóa cảnh bốn phẩm, một chiêu là chết.

Xung quanh lặng ngắt như tờ.

“Anh, anh là…

Lúc này cậu chủ nhà họ Phong trừng lớn con mắt, khó có thể tin được những gì vừa xảy ra, ngón tay liên tục chỉ vào Tần Trạm, bộ dạng giống như là gặp phải quý.

Người có ánh sáng màu đen, ngọn lửa bao quanh cơ thể, còn có tài nghệ kiếm thuật rất mạnh.

Nếu nói hiện tại bọn họ còn không biết Tần Trạm là lờ ai vậy thì sống thật uổng phí.

“Tần… anh là Tần Trạm? Tần Trạm đứng thứ sáu trong số anh hùng, người đã giết chết Đổng Thiên Lâu.” Cậu chủ nhà họ Tào cũng gào lên một tiếng, tâm lý chấn động.

Suốt cả đường đi, Tần Trạm đều không để lộ ra sức mạnh thật sự của mình, bọn họ cũng không để Tân Trạm vào mắt, nhưng lại không hề nghĩ rằng, Tần Trạm mà bọn họ vẫn khinh thường bấy lâu nay lại là một người sở hữa sức mạnh kinh khủng đến thế.

“Hóa ra anh ta là Tần Trạm.” Cô chủ nhà họ Vân cũng mắt tròn mắt dẹp, kinh ngạc nhìn chăm chú vào bóng dáng Tân Trạm.

“Chẳng trách lại có tự tin đối đầu với chúng tôi như vậy. Thánh tử họ Phong lấy lại tinh thần, hừ nhẹ một tiếng.

Sự xuất hiện của Tần Trạm đã phá hỏng kế hoạch của bọn họ, đẩy hai bên vào tình huống hiện tại, mọi thứ bị đảo lộn hết cả lên.

“Bây giờ nếu các người chịu dừng lại thì tôi sẵn sàng bỏ qua cho các người một lần.

“Ha ha, anh quả nhiên tự cho rằng mình có cơ hội nắm chắc phần thắng”

Cậu chủ nhà họ Phong cười lạnh nói: “Đừng quên, tôi xếp thứ hai còn anh chỉ đứng thứ sáu. Dù tôi có một đấu một, cũng đủ để giết chết anh rồi.”

Tần Trạm lắc đầu chế giễu: “Nếu như anh đã có tự tin như vậy thì hà tất gì phải sắp xếp đường lui phía sau làm gì.

“Anh nói cái gì vậy? Tôi không hiểu. Sắc mặt của cậu chủ nhà họ Phong khẽ thay đổi, hừ nhẹ nói.

“Bọn chuột nhắt dấu đầu lòi đuôi ở xa xa kia, nên lăn ra đây hết đi.” Tần Trạm nhìn về một hướng, lạnh nhạt mở miệng.

Mọi người lại lần nữa cảm thấy khiếp sợ, chẳng lẽ ở đây còn có những người khác sao?

Tất cả bọn họ đều quay đầu nhìn lại.

“Ha ha, nghe đồn giác quan của Tần Trạm nhạy bén lắm, quả nhiên nó là thật.” Một tiếng cười to đột nhiên vang lên từ trong hư không, đúng lúc này phía sau cây đại thụ màu xanh, không gian chấn động lên.

Bóng dáng mấy người thân khoác áo choàng đen xuất hiện, sức mạnh mỗi người đều cao thâm, ít nhất cũng đã đạt tới hóa cảnh ba phẩm.

“Hỏa Diệc Tông.

Nhìn thấy những người vừa xuất hiện, sắc mặt của tất cả những người nhà họ Vân đều biến hóa rất rõ.

“Cậu chủ nhà họ Phong, anh thân là một thành viên của một gia tộc thế giới ẩn, thế nhưng lại bắt tay với phe ác, anh không sợ mình làm cho gia tộc bị mất mặt trước những gia tộc cùng nhánh hay sao?” Cô chủ nhà họ Vân vừa sợ vừa giận, chỉ vào cậu chủ họ Phong nói.

“Cái gì? Có phải cô nhầm lẫn gì không? Tôi với bọn họ hợp tác lúc nào?”

Cậu chủ nhà họ Phong cười lạnh một tiếng, nói: “Có lẽ các người đã đắc tội với quá nhiều người, cho nên tôi nghĩ bọn họ đến cũng là để đối phó với các người đó.”

“Đồ vô liêm sỉ”

Trong lòng mọi người đều thầm mắng một câu, nhìn tình hình hiện tại, ai mà không sớm nhận ra hai bên đối phương bọn họ đã bắt tay từ trước.

Lúc này, người của Hỏa Diệc Tông đi tới, bao vây xung quang bọn họ.

Người nhà họ Vân lộ ra vẻ khẩn trương, cục diện trong nháy mắt đã biến thành không ổn.

Hai nhà họ Phong, Tào về sức mạnh vốn đã cao hơn đám người nhà họ Vân và Tô Uyên một bậc, ngay cả khi có sự tham gia của Tần Trạm, tình thế hai bên cũng chỉ dừng ở mức cân đối.

Bây giờ còn có sự xuất hiện của Hỏa Diệc Tông, điều này khiến cho cán cân hoàn toàn nghiêng hẳn về một phía.

“Cậu chủ nhà họ Phong, chẳng lẽ anh thật sự cho rằng sẽ có chuyện một lưới bắt hết chúng tôi là các người có thể dễ dàng lấy hết những linh quả này sao?”

Tần Trạm lãnh đạm nói.

“Đây là chuyện của chúng tôi, không cần cậu quan tâm nhiều vậy” Cậu chủ nhà họ Phong lạnh lùng đáp.

“Cần gì mà phải nhiều lời vô nghĩ với bọn họ, trực tiếp thương lượng đi, thánh quả kia là của tôi, còn cái chía khóa bên trong đền trên người cô gái kia là của anh. Còn về phần những vật khác của bọn họ, tôi và anh chia đều”

Thiếu tông chủ của Hỏa Diệc Tông ẩn thân bên trong áo choàng đen, cặp mắt độc xà lóe sáng lên, nhìn chăm chăm vào Tô Uyên.

Trong lòng mọi người đều khẽ chấn động.

Cũng không có gì ngạc nhiên nữa khi hai bên lại có thể kết hợp với nhau. Hóa ra là do cậu chủ nhà họ Phong đã mơ ước đến chiếc chìa khóa màu vàng kia.

“Được rồi. Tôi vốn còn muốn giấu diếm một chút, nhưng có lẽ các người đã biết, vậy thì cũng không thành vấn đề.” Cậu chủ nhà họ Phong lắc đầu, thở dài nói.


“Anh cùng phe ác hợp tác chắn chắn là bảo hổ lột da, sớm muộn gì các người cũng sẽ bị Hỏa Diệc Tông hại chết.” Cô chủ nhà họ Vân trách mắng.


“Nếu có chuyện như vậy xảy ra thì cũng không liên quan gì đến cô. Giao chìa khóa ra đây tôi còn có thể cho cô thêm một cơ hội.” Cậu chủ nhà họ Phong cười lạnh nói.


“Nằm mơ đi, nếu các người dừng tay lại, cùng chúng tôi diệt trừ Hỏa Diệc Tông thì tôi cũng có thể cho các người thêm một cơ hội.” Tần Trạm lắc đầu nói.


“Ha ha, thật là hài hước quá, bây giờ các người xem như là xong đời rồi còn có tư cách gì mà ở đây ăn to nói lớn. Cậu chủ nhà họ Tào chống hông cười to, nhìn Tần Trạm bằng ánh mắt chế giễu, giống như là mình đã nắm chắc phần thắng trong tay.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK