Mục lục
Truyền Kỳ Chiến Thần - Tần Trạm - (Truyện full) - Tác giả Dũng
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Vậy làm sao chỉnh đốn cậu ta được? Ông xem ý của tên nhóc này đi, nhất định cậu ta sẽ kéo dài thời gian đủ ba ngày, sao đó tùy tiện tìm một rương bảo vật mang ra ngoài.” Sí Ma phát điên nói.

Vốn dĩ hai người chỉ coi Tân Trạm là một quân cờ, nghĩ muốn tùy ý đùa giỡn, lúc này bọn họ lại không bình tĩnh nổi, trong lòng vô cùng nôn nóng.

“Hơn nữa hứng thú của tên nhóc này càng ngày càng lớn, những rương bảo vật bị gặm càng ngày càng nhiều. Ông đã nghĩ đến chưa, lần này chiến trường tiên ma đóng cửa rồi, nhưng còn lần sau thì sao?”

“Đến lúc đó người chiến thắng mới xuất hiện ở đây, kết quả phát hiện tất cả rương bảo vật đều bị phá hỏng, ông cảm thấy người đó sẽ nghĩ thế nào?”


Khóe miệng Ngạn Tiên cũng run rẩy vài cái.

Nếu như cảnh tượng đó thật sự xuất hiện, vậy thì phong cách của cả hai người bọn họ đều sẽ mất sạch.

Giải thưởng đều là thứ hỏng rách tả tơi, còn uy phong Tiên Tôn Ma Tôn cái chó gì nữa?

“Vậy giờ ông nói phải làm sao đây? Tôi lại không thể lôi cậu ta ra ngoài. Trước đó cũng không xảy ra loại chuyện như thế này, không gian màu xám chưa cho tôi quyền hạn làm điều này”

“Hù dọa cậu ta, cứ nói đã làm rõ rồi, chúng tôi đã phát hiện ra rồi. Nói thế để lừa cậu ta ra ngoài” Sí Ma nói.

“Ông cảm thấy với đầu óc của tên nhóc kia sẽ dễ bị chúng †a lừa như vậy sao?” Ngạn Tiên đỡ trán nói: “Huống chỉ cậu ta dám làm như vậy, hẳn là có sự gan lì không sợ chuyện này bị bại lộ”

“Đến lúc đó cậu ta hỏi ngược lại chúng ta, tại sao biết hết tất cả, vì sao lại lấy cậu ta ra đánh cược, ông định trả lời thế nào đây?”

Sĩ Ma ngớ người. Ông ta tức đến nỗi mặt đỏ phừng phừng nhưng lại không nói được ra câu nào.

Nhìn thấy hình ảnh bên trong vòng xoáy, Tân Trạm kia đang tùy ý làm bậy, bọn họ hận không thể vả một cái tát chết tên nhóc này.

Hơn nữa với tu vi Ma Tôn của mình, thật sự chỉ là chuyện một cái tát mà thôi.

Nhưng ông ta lại chỉ có thể tức giận giậm chân, lẽ nào hai người bọn họ còn không xử lý nổi một vãn bối hay sao?

“Đe dọa không bằng dụ dỗ. Chi bằng trực tiếp đưa căn nguyên thời gian cho cậu ta, để cậu ta tự mình chủ động ra ngoài?” Ngạn Tiên nói.

“Cứ như vậy mà cho cậu ta, vậy thì ai thắng ai thua?” Sí Ma cắn răng nói.

“Coi như hòa nhau, thế nào?”

“Được thôi.”

Ngạn Tiên và Sí Ma cực kỳ không cam lòng. Kỳ thật cho dù là tình huống bình thường cũng sẽ không có chuyện tu sĩ muốn cái gì là cho cái đó.

Dù sao phần thưởng chiến trường là vì cải thiện thế hệ trẻ chứ không phải để cản trở bọn họ.

Nếu những gì vãn bối muốn là một cái gì đó không phù hợp với bản thân họ, như vậy hai người cũng sẽ không cho.

Thay vào đó là chọn một trong ba.

Trong đó hai cái được Ngạn Tiên và Sí Ma xác định cho tu sĩ, phù hợp với người đó. Vật còn lại là vật mà tu sĩ muốn có.

Tất cả đều giao cho tiên duyên vận mệnh quyết định.

Nhưng bọn họ thật sự không nhịn nổi khi chứng kiến tên nhóc này phá hoại tàng bảo địa.


Cho nên dứt khoát đưa thẳng cho cậu ta, như vậy có lẽ vừa lòng Tân Trạm rồi chứ.


“Tiểu hữu Tân, thời gian cũng sắp hết rồi, vẫn chưa có lựa chọn gì sao?”


Ngay lúc Tân Trạm không ngừng nuôi dưỡng Phệ Thiên Trùng, một giọng nói vang vọng trời đất lại vang lên.


“Là giọng của tiên tôn tóc trắng. Có điều nghe có vẻ ôn hòa hơn trước” Trái tim Tân Trạm hơi nhảy lên.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK