Mục lục
Truyền Kỳ Chiến Thần - Tần Trạm - (Truyện full) - Tác giả Dũng
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tô Uyên không cho phép bất cứ ai quấy rầy Tân Trạm, cũng không cho phép bất cứ kẻ nào làm vấy bẩn khu vực này.

Lúc này tay Tô Uyên cầm song kiếm, đứng trên mặt đất, cô lạnh lùng nhìn chăm chăm thanh niên giữa không trung.

Đầu trọc kia lúc này đang bị người đàn ông này đâm một kiếm xuyên tim, gã ta không ngừng chảy máu, phát ra tiếng ô ô.

“Thật không ngờ tôi chậm tễ lâu như vậy mới chạy tới, thế mà vẫn có thể đuổi kịp”


Sài Chính Phi rút trường kiếm ra, lạnh lùng đá một phát, cơ thể tên đàn ông đầu trọc này lập tức vỡ nát.

“Chậc chậc, tên này luyện độc công cả đời, cuối cùng chết bởi chất độc tự mình luyện chế”

“Được rồi cô gái, màn biểu diễn của cô kết thúc, sau này cứ để tôi kết thúc màn kịch khôi hài này Trường kiếm của Sài Chính Phi trực triếp chỉ vào Tô Uyên, mặc dù không vận dụng bất cứ linh khí gì, nhưng có một cỗ khí tức sắc bén vô hình ùn ùn kéo đến.

Sợi tóc Tô Uyên tung bay, sắc mặt nghiêm túc.

Thanh niên trên bầu trời này, mặc dù giọng điệu ngoài miệng nghiền ngẫm, vẻ mặt cũng tõ ra rất bình tĩnh, nhưng lại cho mình một cảm giác áp lực.

Đây không đơn giản bởi vì cảnh giới Phân Thần cấp chín của Sài Chính Phi, cũng có nguyên nhân là từ khí tức của chính anh ta.

Mọi người ở đây, Sài Chính Phi này hẳn là kẻ mạnh nhất.

“Sài Chính Phi, anh có phải hơi quá đáng không” Trên bầu trời cũng không chỉ có một mình Sài Chính Phi, còn có một vài người nhà họ Sài cũng ở đây.

“Chúng tôi đây đều là tới trước, phía dưới không tới phiên anh”

Một thanh niên trong đó cau mày nói.

Đối với cái chết của người đồng tộc khác, bọn họ cũng không thèm để ý, mà chỉ quan tâm ai có thể giết Tô Uyên, sau đó lại giết Tân Trạm.

“Ha ha, thật buồn cười, thì ra đến bay giờ mấy người vẫn không rõ” Sài Chính Phi cười lạnh rồi lắc đầu nói.

Tất cả mọi người trong nhà họ Sài đều nhướng mày.

“Các người ra tay từng người một, lúc đánh thì phải chú ý để người ở phía trước làm tiêu hao linh khí của người phụ nữ này, mỗi một người đều phải chờ người ở phía trước đánh người phụ nữ này bị thương nặng, sau đó lại chơi trò bọ ngựa bắt ve”

“Vậy thì sao chứ, tất cả đều dựa vào thực lực và vận may của bản thân, nếu như đổi lại là anh nhặt được chỗ tốt chẳng lẽ anh không nguyện ý sao?” Một thanh niên khit mũi nói.

“Vô cùng ngu xuẩn”

Vẻ mặt Sài Chính Phi mỉa mai, không khách sáo chút nào nói: “Trong cơ thể của người phụ nữ này có Cực Hàn Băng Phách, đến bây giờ mà các người vẫn chưa phát hiện ra sao?”

“Anh nói Cực Hàn Băng Phách thứ lạnh nhất thế giới sao?”

Đám người nghe vậy thì tất cả đều giật mình.

“Đúng vậy, thứ này có thể hấp thu khí âm hàn của tất cả mọi thứ ở trên thế giới để bản thân sử dụng, mà khu vực trung tâm của Thánh Cảnh vốn dĩ là nơi chiến đấu kịch liệt nhất trong chiến trường cổ đại, người phụ nữ này vừa chiến đấu vừa không ngừng hấp thu khí. m Sát, cô ta vĩnh viễn sẽ không cảm thấy mỏi mệt thì làm sao các người chiếm lợi được”

Tô Uyên nghe vậy thì trong lòng lập tức sa sầm.


“Anh nói rằng cô ta giả bộ suy yếu sao”


Đôi mắt của tất cả những người nhà họ Sài lấp lánh, mỗi một người đều vô cùng ngạc nhiên.


Sở dĩ lý do họ lần lượt đi lên đấu một với một là bởi vì mỗi người không phục nhau, mà tất cả đều muốn giành được vị trí là người kế thừa gia chủ.


Mà Tô Uyên chiến đấu suốt cả chặng đường khí tức càng trở nên suy yếu, vết thương ở trên người cũng dần dần tăng lên làm cho người ta có cảm giác cô có thể bị giết bất cứ lúc nào.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK