Mục lục
Truyền Kỳ Chiến Thần - Tần Trạm - (Truyện full) - Tác giả Dũng
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chính như anh nói, viên đan dược kia, phải cần mấy ngày mới có thể luyện được, nhưng cũng chỉ có thể kéo dài tuổi thọ tối đa là một tháng.

Cho dù Tần Trạm có bản lĩnh bằng trời, cũng tuyệt đối không có khả năng để cho người ta trường sinh bất tử.

“Ông vẫn nên nhận lấy đi.” Cuối cùng Tần Trạm vẫn là nhét viên đan dược kia vào trong tay cụ Tô, đồng thời nói ra: “Đan dược này đối với tôi mà nói, không hề đáng giá.”

Cụ Tô thấy thế, liền cười nói: “Được, vậy tôi sẽ nhận lấy!”

Sau khi nhìn cụ Tô cất kỹ đan dược, Tần Trạm mới lên xe.

Trên đường trở về Đạm Thành, Kiểm Hổ vẫn luôn cảm thấy khiếp sợ.

Cái chết của ba người nhà họ Địch, tất cả đều rơi vào trong mắt hắn ta.

“Cậu… Cậu Tần, cậu yên tâm, tôi tuyệt đối sẽ không nói những chuyện này ra ngoài, cậu nể mặt tôi vất vả tìm dược liệu cho cậu, đừng giết tôi…” Kiếm Hổ run rẩy bờ môi nói.

Tần Trạm nhíu mày nói: “Tôi nói giết anh bao giờ?”

Kiếm Hổ sững sờ, lập tức mừng rơn nói: “Cảm ơn cậu Tần! Cậu yên tâm, nhất định tôi sẽ…”

“Được rồi, lái xe đi.” Tần Trạm ngắt lời tỏ vẻ trung thành của hắn ta, khoát tay nói.

Lúc trở lại Đạm Thành, thời gian dần trôi qua, sắc trời đã sáng lên.


Đây là một ban đêm không bình thường, Đạm Thành, trên tỉnh đều xảy ra chuyện lớn.

Mà suốt cả đêm này, Tô Uyên đều không chợp mắt.

Cô ngồi trong đình viện trên đỉnh núi, đôi mắt vẫn luôn nhìn xuống dưới núi.

Cho đến khi Tần Trạm trở về, cô mới thở phào nhẹ nhõm.

“Anh đã đi đâu? Vì sao lại lâu như vậy?” Tô Uyên ra đón, trong sự lo lắng lại có một chút trách móc.

Tần Trạm cười nói: “Anh đi ra ngoài một chuyến, có chút việc phải xử lý.”

Tô Uyên chỉ về hướng nhà họ Dương, nói ra: “Là anh làm?”

“Ừ.” Tần Trạm không hề giấu giếm chút nào.

“Vì sao?” Tô Uyên hỏi.

“Bọn họ đáng chết.” Tần Trạm nghiêm túc mà kiên định, “Vào giây phút bọn họ quyết định ra tay với em, đã không nên sống trên thế giới này rồi.”

Tô Uyên ngây ngẩn cả người.

Trên thế giới này, chỉ có hai người đối xử với cô tốt như vậy.

Một người là cụ Tô, một người khác, chính là thanh niên đẹp trai trước mắt này.

“Bỏ đi.” Tô Uyên nhếch miệng, giả bộ không thèm để ý.

“Được rồi, nhanh đi nghỉ ngơi đi.” Tần Trạm cười nói.

Sau khi vào trong nhà, Tân Trạm phát hiện trên mặt bàn đã bày xong bữa sáng.

“Em làm?” Tần Trạm hơi kinh ngạc nói. “Không phải, mua.” Tô Uyên thề thốt phủ nhận.

Tân Trạm ngồi xuống, ăn một miếng mì sợi.

Sau đó thầm nói: “Cái này nếu là mua, anh đoán nhà hàng đó đã sớm thất bại.”

“Anh nằm mơ đi, rất khó ăn sao?” Tô Uyên mở to hai mắt nhìn.

“Ha ha, thật ra cũng được.” Tần Trạm vội vàng đổi giọng.

“Vậy anh phải ăn hết, một miếng cũng không được bỏ thừa!” Tô Uyên trừng lớn đôi mắt trong veo như nước.

“Điều này… Thật sự là ép buộc anh rồi.” Tần Trạm dở khóc dở cười, bởi vì bát mì này… thật sự là quá khó ăn!

Đúng lúc này, bản tin sáng sớm liên tiếp thông báo hai tin tức, một là Dương Nghị chết trong nhà, mà kết quả điều tra thì là bởi vì có người thuê người giết.

Một tin khác, thì là nhà họ Địch gặp hỏa hoạn.

Nhìn tin tức thứ hai, Tô Uyên đứng “vụt” lên.

Cô há to miệng, giật mình nói ra: “Cái này… không phải cũng là anh làm chứ?”

Tần Trạm không thừa nhận, cũng không phủ nhận.

Tô Uyên thè lưỡi, e là cho dù là cụ Tô, cũng làm không được dứt khoát như thế nhỉ?

Mình rõ ràng không phải chịu bất cứ tổn thương gì, lại bị giết cả nhà?

Nhìn Tần Trạm đang cố hết sức ăn mì, Tô Uyên không khỏi nghĩ ở trong lòng: “Chàng trai này, rốt cuộc là thích mình bao nhiêu, mới có thể làm ra loại chuyện này?”

Đương nhiên Tô Uyên không biết, ở bên trong thế giới của Tần Trạm, Tô Uyên là một tia sáng duy nhất, cũng là một người duy nhất để anh cảm nhận được sự ấm áp.

Sau khi ăn xong bát mì, Tần Trạm cũng dự định nghỉ ngơi một lúc.

Đúng lúc này, chủ quán Phan bỗng nhiên gọi điện thoại tới.

Ông ta nói trong điện thoại: “Thầy Tần, đêm nay có thể nể mặt không, tôi muốn mời thầy một bữa cơm, thuận tiện ký hợp đồng.”

Tần Trạm trầm mặc một lát, đồng ý: “Được, nói địa chỉ cho tôi.”

“Ngay ở nhà hàng Vọng Nguyệt Các.” Chủ quán Phan vội vàng nói.

Nhà hàng Vọng Nguyệt Các là một nhà hàng rất đặc sắc ở Đạm Thành, tửu nhà hàng trên đảo nhỏ trên hồ, muốn đi lên ăn cơm, nhất định phải đi bằng thuyền nhỏ.

Mà bên trong cái hồ này có đủ loại cá quý, muốn ăn con nào, chủ nhà hàng sẽ bắt tại chỗ.

Cũng chính bởi vì điểm đặc sắc này, mới khiến nhà hàng cực kì nổi tiếng, thậm chí muốn ăn còn phải hẹn trước.

Sau khi cúp điện thoại, Tần Trạm ngồi trên đỉnh núi, không khỏi nghĩ thầm: “Lần này may mắn, Tô Uyên không phải chịu bất cứ thương tổn gì, nhưng lần tiếp theo thì sao.”

Anh thấy kẻ thù của mình càng ngày càng nhiều, ai cũng không dám cam đoan sẽ có người có ý đồ xấu với Tô Uyên lần nữa hay không.

Nghĩ như vậy, Tần Trạm quyết định lấy máu của mình làm vật dẫn, luyện chế ra một lá bùa bảo vệ cho Tô Uyên.

Bùa bảo vệ cần có vật gửi, cần tinh tuyển lựa chọn kỹ càng, giống như khối ngọc bội đưa cho Lục Phóng kia, chính là bùa bảo vệ bình thường nhất, chỉ có thể ngăn cản một lần.

Mà phẩm chất của vật gửi càng cao, tác dụng sẽ càng lớn.

Cho nên, Tần Trạm chuẩn bị tìm thời gian đi chọn một khối ngọc bội cực phẩm.

Lúc chạng vạng tối, Tần Trạm đi tới gần Vọng Nguyệt Các.

Trong bãi đỗ xe của Vọng Nguyệt Các, chủ quán Phan đã sớm đợi từ lâu.

Trừ ông ta ra, còn có con gái của ông ta và Mộ Dung Cẩm đi theo.

“Cậu bạn Tần, chúng ta lại gặp nhau rồi.” Mộ Dung Cẩm vẫn phong độ nhẹ nhàng trước sau như một, nhưng dáng vẻ đó luôn luôn để cho người ta cảm thấy có chút buồn nôn.

Bởi vậy, Tần Trạm cũng không để ý tới anh ta.

“Ê, cái tên này đúng là không có tố chất mà!” Phan Doãn giậm chân nói, “Khó trách anh lại có lòng dạ ác độc như vậy!”

Đối với việc Tần Trạm yêu cầu tám mươi phần trăm cổ phần, Phan Doãn vẫn luôn canh cánh trong lòng, nhiều lần giận dỗi với chủ quán Phan, nhưng mà chủ quán Phan căn bản không nghe đề nghị của cô ta, thậm chí còn cảnh cáo cô ta không được phép nhắc đến việc này lần nữa.

Không có cách nào cả, Phan Doãn liền đành phải chĩa mũi nhọn về hướng Tần Trạm.

“Duẫn Nhi, không được phép bất kính với thầy Tần.” Chủ quán Phan quát lớn.

Phan Doãn hừ nói: “Anh ta có cái gì tốt chứ, nếu không phải hôm đó anh Cẩm…”

“Tốt nhất là cô câm miệng lại đi.” Khuôn mặt Tần Trạm không có cảm xúc, “Nếu còn dám hô to gọi nhỏ, tôi sẽ ném cô vào trong hồ cho cá ăn.”

“Anh!” Phan Doãn vừa định phản bác hai câu, nhưng khi cô ta nhìn thấy ánh mắt của Tần Trạm, lại như bị nghẹn ở cổ họng, một câu cũng nói không nên lời.

“Ba, ba nhìn anh ta kìa!” Phan Doãn nhìn phía chủ quán Phan giống như nũng nịu.

Chủ quán Phan còn chưa lên tiếng, Tần Trạm liền lạnh lùng nói: “Chủ quán Phan, nếu như anh không biết dạy dỗ con gái mình cho tốt, tôi không ngại dạy dỗ cô ta thay ông đâu.”

Sắc mặt chủ quán Phan biến đổi, vội vàng chắp tay nói: “Xin lỗi, thầy Tần, nhất định về nhà tôi sẽ dạy dỗ con bé tử tế.”

Tần Trạm khoát tay, nói: “Đi thôi.”

“Ngại quá, trên thuyền chỉ có thể ngồi được ba người.” Lúc này, người lái thuyền bỗng nhiên nói.

Lúc này đúng là trên thuyền đã kín hết chỗ, mà một chuyến thuyền ít nhất phải cần nửa giờ trở lên.

Phan Doãn thấy thế, nhanh hơn mọi người một bước, nhảy lên trên thuyền.

“Duẫn Nhi, mau xuống đây!” Chủ quán Phan tức giận nói.

Phan Doãn lại quay đầu sang một bên, làm như không nghe thấy.

“Việc này…” Chủ quán Phan vô cùng xấu hổ, tuy ông ta không thích Mộ Dung Cẩm, nhưng sư phụ của Mộ Dung Cẩm cũng là một vị cao nhân nổi tiếng, chủ quán Phan không dám đắc tội.


“Thôi, mấy người qua đó trước đi.” Lúc này, Tần Trạm bỗng nhiên khoát tay.


Chủ quán Phan vội vàng nói: “Cậu là khách chính hôm nay, sao có thể để cậu đợi ở đây chứ.”


Tần Trạm cười nói: “Tôi tự có cách qua đó.”


Anh đứng bên hồ, nhìn qua Vọng Nguyệt Các cách đó không xa, nghĩ thầm trong lòng: “Bằng vào thực lực luyện khí kỳ bảy tầng của mình, lướt trên mặt nước cũng không khó lắm.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK