Mục lục
Truyền Kỳ Chiến Thần - Tần Trạm - (Truyện full) - Tác giả Dũng
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Láo xược!”

Trong mắt Tiêu Nam Dương lóe lên một tia sắc lạnh.

Chát

Ông ta dứt khoát giảng cho Tiêu Thanh Hoa một bạt tại, Tiêu Thanh Hoa bay thẳng ra ngoài.

Tiêu Thanh Hoa rơi xuống đất, khóe miệng rỉ máu, má lập tức sưng lên, Tiết Đại Tráng vội chạy qua đỡ lấy sư phụ. “Cậu là cái thá gì chứ?"

Tiêu Nam Dương chỉ vào Tiêu Thanh Hoa mắng: “Tôi là chú ba của cậu mà cậu cũng dám dạy đời tôi? Không có phép tắc, cho dù ba cậu còn sống thì tôi cũng có thể đánh cậu!” “Chẳng qua là muốn đấu với tôi mà thôi, hà cớ gì mà lại ức hiếp người khác."

Lúc này, Tần Trạm đứng dậy, đột nhiên lên tiếng, nhìn Tiêu Nam Dương với đôi mắt sắc bén.

Anh vốn không muốn rước thêm phiền phức nữa, nhưng Tiêu Nam Dương lại làm ra việc quá đáng, khiến Tần Trạm hơi tức giận. “Nhưng tranh hơn thua thì nhàm chán, tôi không có hứng thú, ông muốn đấu cũng được thôi, lấy gì ra cược. “Được, muốn tiền bạc đúng chứ. Lần này đại sư Thiết Lang luyện được thần binh cấp tám, có hứa tặng tôi một thần binh cấp bảy làm phần thưởng, nếu cậu thắng thì vật này dành cho cậu. Tiêu Nam Dương nói. “Nếu như cậu thua, từ đây hãy cút khỏi thế giới ẩn, đừng có nói xằng nói bậy rằng mình là Trận Pháp sư nữa, bởi vì cậu không xứng!” Tiêu Nam Dương chỉ Tần Trạm, thách thức nói.


Một vài Trận Pháp sư nghe thấy thế thì không khỏi cau mày.

Tiêu Nam Dương quá giả dối, nói là góp vui nhưng lại đánh cược vô cùng thâm độc, hoàn toàn cắt đứt con đường làm Trận Pháp sư của Tần

Tram. “Được."

Nhưng ngoài dự đoán của mọi người, Tân Trạm không hề do dự đã đồng ý ngay. “Tốt lắm cậu nhóc, rất có khí phách.” Tiêu Nam Dương hung tợn cười một tiếng.

Hai bên đã thống nhất xong, mọi người lần lượt lui ra nhường chỗ cho hai người.

Mọi người ai ai cũng vô cùng mong đợi, dán mắt vào hai người.

Tiểu Nam Dương là Trận Pháp sư kỳ cựu, đương nhiên năng lực không phải bình thường, còn Tân Trạm hôm nay đã xoay chuyện được tình thể, cũng đã thể hiện được bản lĩnh của mình.

Quy tắc trận đấu rất đơn giản, hai người cùng lúc bắt đầu vẽ trận pháp, ai làm đối phương bị thương hoặc giết được đối phương trước sẽ là người chiến thắng. “Phải để cậu xem bản lĩnh của tôi, không phải để so với một tên nhóc khoe khoang khoác lác như cậu!”

Tiêu Nam Dương ném áo choàng, hơi thở toàn thân bừng bừng, ông ta nhìn Tần Trạm với ánh mắt lạnh bằng “Tôi cũng không phải người ỷ lớn hiếp nhỏ, cậu có thể vẽ hoa văn đầu tiên trước, sau đó tôi sẽ bắt đầu. “Không cần đầu, đã muốn thắng ông thì sẽ không cho ông viện cớ. Tân Trạm lạnh lùng cười, lắc đầu nói. “Tự cao tự đại"

Tiêu Nam Dương hừ lạnh, cũng không nói thêm nữa. Hơi thở trên ngón tay ông ta như rồng, trào ra ngoài, nhanh chóng vẽ lên trên mặt đất.

Đột nhiên, một đám sương mù bốc lên bốn phía, bao phủ lấy toàn thân ông ta.

Tốc độ của Tần Trạm cũng rất nhanh, dần dần không nhìn thấy dấu vết hoa văn trên mặt đất nữa.

Gru!

Đột nhiên, một con Mãnh Hổ to lớn từ màn sương trắng phía trước Tiêu Nam Dương lao thẳng về phía Tần Trạm. “Trận pháp Linh Thú.

Mọi người hơi ngạc nhiên, vừa rồi chỉ mới vài giây mà Tiêu Nam Dương đã bày bố xong trận pháp. Cho dù đang là Trận Pháp sư cấp sáu thì chắc chắn ông ta cũng ở vị trí rất cao.

Đối diện với sự tấn công của Mãnh Hổ, Tần Trạm chỉ khẽ lắc đầu, không hề luống cuống.

Anh nâng cánh tay lên, phía trước đột nhiên xuất hiện một con Linh Xà, vị trí vừa khéo trên người con Mãnh Hổ, thân hình dày cộm đó đột nhiên quấn quanh rồi ép chặt Mãnh Hổ.

Cũng là trận pháp Linh Thú “Trò vặt.” Tiêu Nam Dương vung tay, lạnh lùng cười.

Lại một con Mãnh Hổ khác xông ra, Tần Trạm cũng bắt chước làm theo.

Chỉ trong chớp mắt, phía trước Tần Trạm xuất hiện năm con Mãnh Hổ. Chỉ là tất cả đều bị Linh Xà trong trận pháp của anh khống chế. “Cậu thua rồi.”

Tiêu Nam Dương bước ra khỏi màn sương trắng, nhìn Tần Trạm với vẻ mỉa mai. Mặc dù Mãnh Hổ trong trận pháp của ông ta đều bị khống chế nhưng vẻ mặt ông ta rất tự tin. “Trận pháp của ông ta có biến hóa." Có Trận

Pháp sư đột nhiên kêu lên. “Tan ra cho ta!” Tiêu Nam Dương hét lên, bỗng chốc năm con Mãnh Hổ gầm lên thống thiết, trên người chúng từ từ xuất hiện ngọn lửa.

Ngọn lửa nóng rực dứt khoát thiêu cháy cả Linh Xà đang ở trên người Mãnh Hổ.

Năm con rắn của Tần Trạm bị thiêu rụi, phát ra tiếng kêu thảm thiết rồi lập tức hóa thành tro. “Đây là Điệp Trận!” Ông Triệu hít sâu một hơi.

Mọi người cũng hơi kinh ngạc, không ngờ chỉ trong thời gian ngắn mà Tiêu Nam Dương lại bố trí được Điệp Trận.

Trận pháp Linh Thủ kết hợp với trận pháp Viêm Hỏa, hai trận pháp chồng lên nhau hoàn toàn phá vỡ toàn bộ bố cục của Tần Trạm.

Lúc này, năm con Mãnh Hổ vây quanh Tân Trạm nhưng anh lại không có chút phòng bị nào. “Xem ra tên nhóc họ Tần tiêu đời rồi.” Có người nói.

Tiêu Thanh Hoa và Tiết Đại Tráng cũng căng thẳng. “Nhóc con, thấy chưa hả, đây là uy lực của Song Điệp Trận, Mãnh Hổ tôi còn mạnh hơn cả khoe khoang khoác lác đấy. Tiêu Nam Dương cười lớn, chỉ vào Mãnh Hổ.

Đột nhiên, năm con Mãnh Hổ phát ra tiếng gầm, há to cái miệng lớn, xông về phía Tần Trạm.

Một số người có tu vi thấp, thấy được cảnh này thì mặt mày tái nhợt, một số thì không dám xem. “Nể mặt Đại sư Thiết Lang, tôi không giết cậu, nhưng cậu phải biết, núi cao thì còn có núi cao hơn, người giỏi thì có người giỏi hơn!” Tiêu Nam Dương như đã nắm chắc phần thắng trong tay. “Câu này giống như dành cho ông mới đúng. Lúc này, sắc mặt Tần Trạm vẫn bình tĩnh, ánh mắt anh sáng lên, đột nhiên nâng cánh tay lên.

Dưới ánh mắt kinh ngạc của mọi người, trận pháp dưới chân Tân Trạm sáng lên, năm con Linh Xà bị thiêu rụi lúc nãy đột nhiên bay lên, quấn lấy năm con Mãnh Hổ, *Cái gì!” “Cũng là Song Điệp Trận

Mọi người vô cùng ngạc nhiên, rất nhiều người không thể tin được.

Tuổi tác của Tần Trạm còn nhỏ, mọi người đều cho rằng tu vi trận pháp của anh không bằng Tiêu Nam Dương, nhưng không ngờ Tần Trạm lại thi triển được trận pháp tương tự.

Tiểu Nam Dương cũng biến sắc, không ngờ tu vi trận pháp của Tần Trạm lại mạnh đến mức này.

Ông ta đang muốn làm gì đó thì ánh mắt Tần

Trạm lộ ra vẻ chế giễu. “Kết thúc rồi."

Anh nhàn nhạt nói, sắc mặt Tiêu Nam Dương thay đổi, mặt đất dưới chân ông ta đột nhiên rung lên, sau đó một con trăn khổng lồ trồi lên hất tung ông ta.

Phụt

Ngũ tạng của Tiêu Nam Dương bị tổn hại, phun ra một ngụm máu tươi, sau đó nặng nề rơi xuống đất như một bao cát.

Hiện trường im lặng đến mức có thể nghe thấy tiếng kim rơi.

Ánh mắt mọi người đều đổ dồn lên người Tần Trạm, vẻ mặt kinh ngạc khó nói nên lời. “Tam...Tam Điệp Trận?” Giọng ông Triệu run rẩy, hai mắt mở lớn.

Rất rõ ràng, vừa rồi Tần Trạm đã bổ sung trận pháp ẩn nấp và cả trận pháp hồi phục trên người Linh Xà, Tần Trạm lại có thể dùng ba trận pháp, chồng lên nhau.

Mọi người như bị sét đánh, vốn còn tưởng chỉ là một trận đấu bình thường, không ngờ lại chứng kiến được uy lực của loại trận pháp siêu phàm như vậy.


Ngay cả thầy trò Tiêu Thanh Hoa cũng đứng sững như trời trồng, phải mất một lúc lâu sau Tiêu Thanh Hoa mới nuốt nước bọt nói: “Đồ nhi, đây là người mà cậu nói có lẽ có thể giúp được à?"


Tiêu Thanh Hoa nhấn mạnh hai chữ “có lẽ”, nếu với sức mạnh của Tần Trạm mà lại không giúp được gì vậy thì mình cứ tìm một cái hố để chui vào thì hơn. “Sư phụ, con cũng không biết anh Trạm lại mạnh như vậy. Tiết Đại Tráng cũng cười khổ, trong lòng vô cùng chấn động.


Tiêu Ngũ Thiên ôm ngực đứng dậy, hai mắt vô cùng đờ đẫn nhìn Tần Trạm.


Mặt ông ta đỏ bừng, như thế đã bị giáng rất nhiều bạt tai.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK