Và trên mặt đất của hẻm núi, có rải rác đủ loại xương, một số có vẻ là xương người, hơn nữa số lượng không hề ít.
Rõ ràng, nơi này đã từng bị người khác phát hiện, nhưng những người cố gắng chiếm lấy những mảnh vỡ của Thánh Tuyền đã chết trong tay của con quái vật.
“Làm sao vậy? Nếu anh không có cách này, vậy chúng ta đi chỗ khác tìm” Cổ Nguyệt Linh nói.
“Miếng to như vậy thì không lấy, lại đi lấy miếng nhỏ?” Tân Trạm nói thầm.
“Vậy thì chúng ta có thể làm gì, anh có cách nào lấy được không?” Cổ Nguyệt Linh nói.
“Thực sự thì vẫn có, có thể thử ngay bây giờ”
Tân Trạm dẫn theo Cổ Nguyệt Linh đi đến bên ngoài hẻm núi, trên mặt đất khắc vẽ.
“Đây dường như là một trận pháp, anh lại còn là Trận Pháp sư” Cổ Nguyệt Linh gào lên, vẻ mặt rất ngạc nhiên trước sự thể hiện của Tân Trạm.
“Sao vậy, tôi không thể là Trận Pháp sư?” Tân Trạm có chút nghỉ hoặc hỏi.
“Không, chỉ là…” Cổ Nguyệt Linh nói xong lại ngừng nói, như thể không có gì để nói.
“Nhưng anh vẽ ở đây cũng vô ích, nhiều yêu thú rơi như vậy, cho dù chúng ta có cướp đi được mảnh vỡ Thánh Tuyền kia, cũng không thể chạy đến đây”
“Vi vậy, cô cần phải dẫn dụ một phần, đại khái là hàng chục nghìn con”
Lời nói của Tân Trạm khiến cho hai mắt Cổ Nguyệt Linh trợn tròn, suýt nữa nôn ra máu.
“Mẹ kiếp, anh muốn lừa tôi vào chỗ chết sao? Với thân thể nhỏ bé của tôi, một nghìn con là có thể lấy mạng tôi rồi, anh còn bảo tôi dẫn dự hàng chục nghìn con” Cổ Nguyệt Linh giậm chân tức giận nói.
“Không phải bảo cô chịu chết, thứ này đưa cho cô”
Tân Trạm phất tay, ném trường kiếm cho Cổ Nguyệt Linh.
“Cô không phải tò mò về thanh kiếm này sao, lấy đi xem kỹ hơn”
“Anh muốn tôi dẫn dụ yêu thú, sau đó lấy thanh kiếm này ra để xua đuổi chúng” Cổ Nguyệt Linh cuối cùng cũng hiểu ra và bình tĩnh lại.
“Đúng vậy, xem ra cô cũng không ngốc lắm “Tân Trạm gật đầu nói’Kiếm của tôi rất hữu dụng để đối phó với yêu thú xuất khiếu cảnh, nhưng với phân thần cảnh có chút miễn cưỡng, cho nên cô không cần quá mạo hiểm. Chỉ cần dẫn những con quái vật nhỏ yếu ớt đó đi và để phần còn lại cho tôi”
“Cho dù tôi dẫn dụ một phần lớn, vẫn còn lại hàng nghìn con, còn có quái thú phân thần cảnh”
Cổ Nguyệt Linh nhíu mày, cô ấy vẫn là không xem trọng Tân Trạm.
“Đây là việc của tôi, cô không cần lo lắng, chỉ cần cô giúp tôi dẫn dụ đi một ít” Tân Trạm vẽ trận hình xong, võ võ tay nói.
“Được rồi, nhưng anh cứ đưa cho tôi thanh trường kiếm thế này, anh không sợ tôi bỏ chạy sao? Thanh kiếm này trông khá có giá trị” Cổ Nguyệt Linh nói.
“Cô tin tôi, tất nhiên tôi cũng tin cô, hơn nữa cô còn có thể chạy trốn sao?” Tân Trạm cười tự tin:”Nhưng mà tôi cũng rất tò mò. Chúng ta chỉ là lân đầu tiên gặp mặt, tại sao cô lại tin tưởng tôi sẽ không hối hận”
“Tôi sẽ nói cho anh biết sau khi bạn lấy được mảnh vỡ Thánh Tuyền” Cổ Nguyệt Linh chớp mắt.
Hai người dùng nửa giờ để bố trí mọi thứ, Tân Trạm nháy mắt với Cổ Nguyệt Linh.
Cổ Nguyệt Linh hiểu ý, cô ấy đã đến đỉnh của hẻm núi, đánh ra rất nhiều linh khí về phía nó.
Khí tức của cô ấy chứa đựng thuộc tính của gió, nhất thời, vô số lưỡi kiếm gió xuất hiện trong hẻm núi, sắc bén như cắt đứt không gian.
Những con yêu thú đó bị mất cảnh giác, bị phong nhãn giết chết ngay lập tức.
Chúng phản ứng lại, ngay lập tức hú lên, nhìn chằm chằm vào Cổ Nguyệt Linh đang ở trên với một đôi mắt lạnh.