Ông ta vốn chính là đại sư vu thuật phái thuật pháp Tây Nam, mặc dù bước vào cảnh giới Đại Tông Sư, ông ta vẫn dựa phần lớn vào thuật pháp.
Mà chiêu thức của Tần Trạm đơn giản ơn nhiều, mỗi lần đều dùng một đấm, chỉ cần một quyền đã đánh tan tác thuật pháp Hắc Thiền dồn hết sức lực thi triển!
“Mẹ ơi, thì ra là lão quái vật này dọa người ta!” Trong đám người không biết có ai hô lên một tiếng.
“Chắc là dùng công nghệ đặc biệt rồi, lão già chết tiệt này đúng là không biết xấu hổ.”
“Tôi còn tưởng ông ta là thần tiên gì cơ! Không thể không nói, hiện tại kỹ thuật rất tốt, muốn làm cho như thật không phải không thể.”
Nghe thấy lời bàn tán của mọi người, Hắc Thiền lại hộc ra một ngụm máu tươi nữa.
“Tao đmm…” Hắc Thiền khó khăn thốt ra những lời này.
Tần Trạm nhìn xuống Hắc Thiền từ trên cao, lạnh lùng nói: “Ngoan ngoãn ở Tây Nam không tốt sao? Vì cái gì cứ khăng khăng phải đến gây sự với tôi?”
Giờ phút này Hắc Thiền đã bắt đầu sợ hãi, ông ta nghiến răng nói: “Tân Trạm, cậu tha cho tôi, tôi sản sàng hiến dâng phủ Huyền Minh cho cậu! Phủ Huyền Minh có vô số thuật pháp cao cấp, có nó cậu sẽ như hổ thêm cánh! Không chỉ như vậy, trong tông phái của tôi còn cất giấu rất nhiều đan dược! Tôi sẽ cho cậu hết!”
“Ồ? Còn cả đan dược cơ à?” Ánh mắt Tần Trạm sáng lên: “Là Tinh Nguyên đan sao?”
“Không, là đan dược còn cao cấp hơn cả Tinh Nguyên đan!” Hắc Thiền liều mạng nói: “Tôi cho cậu hết, chỉ cần cậu giữ lại cái mạng này cho tôi!”
Tân Trạm xoa cắm, khế gật đầu nói: “Cảm ơn ông đã cung cấp cho tôi tin tức này, yên tâm, mấy ngày nữa tôi sẽ tới phủ Huyền Minh một chuyến.”
Sắc mặt Hắc Thiền biến đổi, ông ta tức giận nói: “Mày… mày hèn hạ vô liêm si! Tao thành quỷ cũng sẽ không tha cho mày!”
Tần Trạm liên tục cười lạnh lùng, anh vung nằm đấm, nên mạnh xuống đầu Hắc Thiền.
“Phụt” một tiếng, một quyền này trực tiếp đập nát đầu Hắc Thiền và thần thức của ông ta.
Một thế hệ chủ phủ cứ như vậy mà chết ở Đạm Thành.
“Tần Trạm này thật không đơn giản.” Ông Tống nhíu chặt mày: “Chẳng lẽ cậu ta đang ẩn giấu thực lực? Tôi nhìn thế nào cũng thấy cậu ta chỉ là một Tông Sư mà thôi.”
“Có lẽ anh ta chính là một thiên tài.” Hạng Mĩ Tuyết cười nói.
Muốn che giấu thực lực chỉ có một cách, đó là thực lực phải cao hơn đối phương gấp mấy lần, mạnh mẽ đến mức người ta không thể nhìn ra thực lực thật sự.
Nhưng Tân Trạm hiển nhiên không có khả năng đạt đến cảnh giới này.
“Bỏ đi.” Phùng Công khẽ thở dài một tiếng, từ biểu hiện của Tần Trạm, nhà họ Phùng chỉ sợ vĩnh viễn đều không thể trở thành đối thủ của cậu ta.
“Từ từ đã.” Lúc này Phùng Minh Ngôn chợt lắc đầu.
Gã híp mắt nói: “Ba, Hắc Thiền này chỉ sợ không mạnh như trong tưởng tượng. Nếu đổi lại là con, con cũng có thể sẽ đánh bại được ông ta.”
“Ý là sao?” Sắc mặt Phòng Công hơi thay đổi.
Phùng Minh Ngôn cười lạnh nhạt nói: “Con nói, danh tiếng của Hắc Thiền đều do đồn thổi mà thành! Có lẽ ông ta căn bản không hề có bản lĩnh của một Đại Tông Sư! Huống hồ nội kình của Tân Trạm đang thiếu hụt, con chỉ cần giơ tay cũng có thể giết chết cậu ta!”
“Không được!” Phùng Công sốt ruột nói: “Ngôn à, hiện tại con là hy vọng duy nhất của nhà họ Phùng, nếu con mà gặp phải chuyện gì thì nhà họ Phùng chúng ta sẽ xong đời!”
“Ba sợ gì chứ?” Phùng Minh Ngôn hừ nhẹ một tiếng, nói: “Con đã nói rồi, cậu ta không phải đối thủ của con.”
Phùng Công còn muốn ngăn cản Phùng Minh Ngôn, nhưng đã không kịp nữa rồi,
Phùng Minh Ngôn búng tay bắn ra một đồng tiền xu. Đồng tiền “vèo” một tiếng bản về phía đầu Tân Trạm.
Đồng tiền xu này ẩn chứa nội kình, tốc độ như sấm sét, như muốn cắt đứt cả không khí!
“Bốp!”
Tần Trạm giơ tay, loáng cái đã bắt được đồng xu này.
Anh lạnh lùng nhìn về phía Phùng Minh Ngôn, lại không nói thêm gì.
“Cậu Trạm thật khiến tôi mở rộng tầm mắt.” Phùng Minh Ngôn cười lạnh nhạt.
“Nghe nói nhà họ Phùng chúng tôi hiện tại đang dưới quyền của cậu, nhưng con người tôi trời sinh kiêu ngạo, không muốn cúi mình trước bất cứ ai.”
Khóe môi Tần Trạm cong lên thành nụ cười lạnh nhạt, vẫn không nói gì
Phùng Công thấy thế, trong lòng bỗng nhiên có một dự cảm xấu.
Rất nhanh Phùng Minh Ngôn đã đi ra từ trong đám người.
Gã nói rất nho nhã: “Giới thiệu trước, tôi là…”
“Tôi biết, anh là cậu cả nhà họ Phùng, Phùng Minh Ngôn.” Tần Trạm cuối cùng cũng mở miệng.
“Hơn nữa trước đó không lâu mới đột phá đến Đại Tông Sư, lần này trở về là nhận mệnh lệnh của sư phụ anh ở Tân Châu, đúng không?”
Phùng Minh Ngôn sửng sốt, nhíu mày nói: “Sao cậu biết?”
Phùng Công bên cạnh mặt lại tái mét, ông ta hoảng sợ hô to: “Ngôn ơi, mau về đi con!”
Quá rõ ràng, sở dĩ Tân Trạm có thể biết được điều này, đó chính là nhờ ấn ký đính trên trán Phùng Công kia!
Nói như vậy, đối thoại của ông ta và Phùng Minh Ngôn, Tần Trạm chắc chắn đã nghe rõ!
Mà sau khi biết hai cha con họ tính toán, cậu ta vẫn đứng tại chỗ chờ Phùng Minh Ngôn ra tay, điều này chứng minh Tần Trạm nhất định phải giết Phùng Minh Ngôn không thể nghi ngờ!
“Ngôn, mau về đây, xin lỗi cậu Trạm!” Phùng Công liều mạng hô lớn.
“Là chủ nhà họ Phùng, Phùng Công, sao ông ta cũng tới?” Có người nhận ra Phùng Công, không khỏi nhỏ giọng nói.
“Chủ nhà họ Phùng? Nhà họ Phùng chính là đầu tàu của Tinh Thành đó.”
“Nhìn qua thì hình như họ có ân oán với anh Trạm.”
Mọi người bàn tán sôi nổi, lòng Phùng Công như lửa đốt.
Ông ta đạp không bước ra, đứng trước mặt Tần Trạm chắp tay nói: “Cậu… cậu Trạm, tôi đã nhận ra sai lầm, hy vọng cậu tha thứ cho con trai tôi…”
Tần Trạm cười lạnh lùng nói: “Tính toán trong lòng ông ông tưởng tôi không biết ư? Muốn tìm cơ hội giết tôi sao?”
Cơ thể Phùng Công chấn động, hoảng sợ nói: “Tôi… tôi nhất thời hồ đồ…”
“Nhất thời hồ đồ, nên phải trả giá đắt.”
Tân Trạm lạnh lùng nói.
“Ba, ba hà tất phải nhiều lời vô nghĩa với cậu ta làm gì?” Phùng Minh Ngôn hừ nhẹ, nói: “Để con giết cậu ta, nhà họ Phùng chúng ta vẫn sẽ là bá chủ Tân Châu như cũ!”
“Con câm miệng cho ba!” Phùng Công thấy khó thở, tát Phùng Minh Ngôn một cái thật mạnh.
Phùng Minh Ngôn che mặt, biểu cảm dần xuất hiện một chút lạnh lẽo.
“Cậu Trạm, tôi đảm bảo với cậu, đời này tôi tuyệt đối sẽ không có bất kỳ tâm tư sai lệch nào nữa, chỉ cầu xin cậu hãy tha thứ cho tôi lúc này!” Phùng Công run rẩy nói.
Tần Trạm ngẩng đầu nhìn không trung, nhỏ giọng thở dài: “Sai lầm lớn nhất của tôi chính là quá nhân từ với kẻ địch…”
“Bớt nói nhảm, hãy cho tôi lĩnh giáo bản lĩnh của cậu đi!” Phùng Minh Ngôn hét lớn một tiếng, nội kình lập tức như sóng trào, hơi thở Đại Tông Sư ồ ạt ùa ra!
“Lại là một Đại Tông Sư!” Ông Tổng biển sắc: “Sao Tân Châu này lại xuất hiện nhiều Đại Tông Sư như vậy? Hay là họ cũng vì Dược Vương mà đến?”
“Chịu chết đi!” Phùng Minh Ngôn hét lớn một tiếng, song quyền bao vây lấy nội kình, thắng hướng mặt Tần Trạm mà lao tới!
Một quyền này Phùng Minh Ngôn đã dốc hết toàn lực, muốn một phát giết chết Tần Trạm luôn, lập uy cho nhà họ Phùng.
Nắm tay giống như một viên đạn pháo, mang theo tiếng gầm rú khủng bố lao về phía Tần Trạm.
Trong khoảnh khắc, không khí xung quanh như bị phá vỡ, người xem ở đây bị chân động đến mức phun ra máu tươi!
“Thực lực quá khủng khiếp!” Ông Tổng sợ hãi thốt lên: “Một quyền này chỉ sợ cũng đủ dạy dỗ một Đại Tông Sư!”
Hạng Mĩ Tuyết cũng ngầm lo lắng, cô ta nhìn về phía Đại Tông Sư nhà họ Hạng trong bóng tối, có ý muốn ra tay ngăn cản.
“Đi chết đi!” Phùng Minh Ngôn rống giận liên tục, nắm tay lao đến trong chớp mắt.
“Lạch cạch.”
Thế nhưng, chuyện khiến người ta khiếp sợ đã xảy ra.
Tân Trạm nhấc bàn tay, nhẹ nhàng bắt lấy nắm đấm của Phùng Minh Ngôn, giữ trong lòng bàn tay.
“Bót nói nhảm, hãy cho tôi lĩnh giáo bản lĩnh của cậu đi!” Phùng Minh Ngôn hét lớn một tiếng, nội kình lập tức như sóng trào, hơi thở Đại Tông Sư ồ ạt ùa ra!
“Lại là một Đại Tông Sư!” Ông Tống biển sắc: “Sao Tân Châu này lại xuất hiện nhiều Đại Tông Sư như vậy? Hay là họ cũng vì Dược Vương mà đến?”
“Chịu chết đi!” Phùng Minh Ngôn hét lớn một tiếng, song quyền bao vây lấy nội kình, thẳng hướng mặt Tần Trạm mà lao tới!
Một quyền này Phùng Minh Ngôn đã dốc hết toàn lực, muốn một phát giết chết Tần Trạm luôn, lập uy cho nhà họ Phùng.
Nắm tay giống như một viên đạn pháo, mang theo tiếng gầm rú khủng bố lao về phía Tân Trạm.
Trong khoảnh khắc, không khí xung quanh như bị phá vỡ, người xem ở đây bị chan đong đen mức phun ra máu tươi!
“Thực lực quá khủng khiếp!” Ông Tổng sợ hãi thốt lên: “Một quyền này chỉ sợ cũng đủ dạy dỗ một Đại Tông Sư!”
Hạng Mĩ Tuyết cũng ngầm lo lắng, cô ta nhìn về phía Đại Tông Sư nhà họ Hạng trong bóng tối, có ý muốn ra tay ngăn cản.
“Đi chết đi!” Phùng Minh Ngôn rồng giận liên tục, nắm tay lao đến trong chớp mắt.
“Lạch cạch.”
Thế nhưng, chuyện khiến người ta khiếp sợ đã xảy ra.
Tân Trạm nhấc bàn tay, nhẹ nhàng bắt lấy nắm đấm của Phùng Minh Ngôn, giữ trong lòng bàn tay.