Tân Trạm cười lạnh nói.
“Cậu không thể nuốt lời như vậy được”
Tào Phá Kiệt phần nộ nói.
“Không cần phải giữ chữ tín với hai người các anh” Tân Trạm khinh thường nói: “Cho dù tôi có không truy cứu chuyện của Nghê Phùng đi chăng nữa thì chuyện của Bồ Tùng Nhân phải tính thế nào đây? Không ngờ là mấy người lại chịu bỏ tiền mời Bồ Tùng Nhân tìm ra vị trí của tôi, có vẻ cũng tốn không ít linh thạch đấy nhỉ”
“Để tránh việc sau này các người lại đi tìm Bồ Tùng Nhân để tìm tôi thì tôi muốn thu số linh thạch này” Tân Trạm nói. . đam mỹ hài
Sắc mặt hai người Phong Ngân Quang thay đổi ngay tắp lự, cả hai thầm chửi trong lòng Tân Trạm là đồ không biết xấu hổ.
Đã lừa mất Khí tỉnh thần lại còn muốn nuốt linh thạch của bọn họ nữa chứ: “Cho cậu đấy” Hai người lòng đau như cắt mà giao ra mấy chục viên linh thạch cho anh.
Tân Trạm gật đầu hài lòng, tuy là trước đó anh đã có được mấy trăm viên linh thạch là nhờ vào việc gom góp từ mấy ả của ba chiến thuyền lại với nhau, chứ ở thế giới này, linh thạch vẫn là thứ khá ít ỏi nên hai người này có được mấy chục viên linh thạch đã có thể coi là giàu có.
“Bây giờ thì hai người các anh có thể cút đi được rồi đấy”
Tân Trạm giơ chân lên, đá bay hai cái kẻ gai mắt này ra bên ngoài rồi nhẹ nhàng bước lên chim ưng rồi bay về phía Hạp Cốc.
“Hai chúng ta làm sao bây giờ?”
Phong Ngân Quang với Tào Phá Kiệt ngơ.
ngác nhìn Tân Trạm mau chóng rời khỏi đây, vẻ mặt đau đớn không nguôi.
Giờ linh thạch thì không có, tính mạng cũng không có gì nguy hiểm nữa, hai người cũng không có cả tinh mang luôn, chờ đến lúc vùng đất thí luyện bên ngoài biến mất thì bọn họ sẽ bị đá thẳng ra ngoài.
Thân là thánh tử của hai gia tộc lớn ở thế giới ẩn nhưng giờ không cả vào nổi khu vực trung tâm, bị cả nghìn người săm soi, với bọn họ mà nói điều này đúng là vô cùng nhục nhã, cả hai đều sắp phát điên lên rồi.
“Ngây ra đấy cũng vô dụng thôi, đi săn huyễn thú nhanh lên không thì hai ta đúng thật không còn mặt mũi để sống nữa đâu. Phong Ngân Quang nghiến răng nghiến lợi nói.
“Tất cả đều tại tên Tân Trạm cả, chết tiệt!”
Tào Phá Kiệt cũng có vẻ chán nản, suy sụp Tinh Thần.
Cả hai người bọn họ đều cảm thấy vô cùng hối hận, vốn dĩ có thể trải qua cuộc sống thoải mái ở nơi thí luyện, sao lại cứ muốn chọc vào Tân Trạm làm gì chứ.
“Sau này nếu có gặp lại Tân Trạm thì chúng ta cứ chủ động nhượng bộ đối phương thôi, chắc là cậu ta sẽ không chủ động gây sự với chúng ta đâu” Phong Ngân Quang thở dài nói.
“Thật ra nếu suy xét lại cẩn thận thì chúng ta với Tân Trạm vốn không có bất cứ xung đột lợi ích nào cả, chuyến đi tới Thanh Vân Tông, người phản bội trước là chúng ta mà Tào Phá Kiệt cũng gật đầu nói: “Nếu như Tân Trạm thật sự là đệ tử của một tông môn lớn nào đấy trong thế giới ẩn thì có lẽ giữa đôi bên đã không nảy sinh ân oán rồi, có điều bởi vì cậu ta đến từ bên ngoài nên chúng ta mới coi thường cậu †a, cuối cùng mới bị tổn thất thê thảm như này”
Có một số chuyện, sau khi có thể chấp nhận được sự thật thì tất cả sự mù mờ phức tạp trước đó đều có thể làm rõ được trong nháy mắt.
Hai người Phong Ngân Quang nhớ lại chuyện cũ càng đầy đủ thì lại càng cảm nhận được rõ ràng là Tân Trạm vốn không chủ động làm gì bọn họ cả mà là hai người vẫn luôn coi đối phương như là cái đỉnh trong mắt, cái gai trong thịt mình.
“Lần này chúng ta còn có tinh mang nên cậu ta có thể tha cho chúng ta một mạng nhưng nếu lân sau hai bên lại có mâu thuẫn với nhau thì có khi cậu ta sẽ giết chúng ta đấy”
Phong Ngân Quang lắc đầu nói: “Thôi được rồi, sau này những chuyện liên quan đến Tân Trạm, chúng ta đừng có tham gia vào nữa, để cho nhà họ Đổng với Vấn tông lo đi. Sau khi về tôi cũng sẽ nói chuyện với cha mình là tôi đã nhận thức rõ ràng rồi, Tân Trạm này thời tới cản không kịp rồi, hai nhà Phong Tào chúng ta có lẽ sẽ không có tư cách tham dự vào việc đánh giá người này đâu.”
“Với lại, trước khi đi thì Tân Trạm cũng có nói cho tôi biết là thực lực của Tào Phá Thiên đã tăng mạnh để tôi biết đường mà cẩn thận, tôi nghĩ kĩ lại thì cậu ta cũng không cần phải lừa tôi làm gì” Tào Phá Kiệt nói “Đi thôi, sau này hai nhà chúng ta không động vào Tân Trạm thì với tính cách của cậu †a, cậu ta sẽ không chủ động tới làm khó chúng ta đâu”
Hai người bay vút đi, nhìn qua tưởng chừng không có chút thay đổi nhưng từ lúc ấy trở đi, bởi vậy mà thái độ của hai nhà Phong Tào đã thay đổi cực kỳ nhiều, điều này cũng khiến Tân Trạm phải thấy kinh ngạc.
Bên ngoài Hạp Cốc, Tân Trạm cưỡi con chim ưng chậm rãi lại gần.
Anh hạ mi, buông mắt nhìn thì phát hiện ra đám người Diệp Thành vẫn còn đang đánh nhau.
“Nhìn kìa, có người đến” Để ý thấy trên không trung có động tĩnh, người bên trong cốc kêu lên.
Mọi người ngẩng đầu lên nhìn thì thấy có một con chim ưng đang chở một người đang nhanh chóng đến chỗ bọn họ.
“Đó là tọa ky của Phong Ngân Quang, xem ra người thẳng sau cùng là nhà họ Phong rồi”
Có người nói Nghê Phùng trông thấy thế thì hai mắt sáng lên, Phong Ngân Quang quay về vậy thì xem ta tên Tân Trạm kia chết rồi.
Nhưng mà khi con chim ưng lại gần thì mặt Nghê Phùng lập tức trở nên vô vùng khó nhìn.
Anh ta đã nhận ra cái người đang đứng trên chim ưng không phải là Phong Ngân Quang mà là Tân Trạm.
Mọi người trong cốc cũng xôn xao bàn tán, Tân Trạm cướp mất chim ưng của Phong.
Ngân Quang, chả lẽ nào Tân Trạm đã chuyển bại thành thẳng rồi hay sao.
“Đi”
Gần như là cùng một lúc, võ giả của hai nhà Phong Tào giống như là cùng nhận được một tín hiệu nào đó mà đồng thời rời khỏi chỗ này, cho dù Nghê Phùng có gào to cỡ nào đi chăng nữa thì họ cũng rời khỏi đây, đầu không ngoảnh lại Nơi này chỉ còn lại võ giả của nhà họ Nghệ một thân một mình một cây chẳng chống đỡ nổi nên nhanh chóng bị Diệp Thành với tên râu quai nón hạ gục, ngã lăn ra đất, tất cả đều mất đi năng lực chiến đầu, lăn trên đất rên rỉ đau khổ.
“Phong Ngân Quang, Tào Phá Kiệt, hai cái thắng vô dụng này”
Sắc mặt Nghê Phùng càng lúc càng tối, anh ta thầm chửi một câu. Nhưng anh ta không chạy trốn mà chắp hai tay ra sau lưng, thách thức đứng giữa sân.
“Hừ, coi như lần này các người thăng, sau này chúng ta sẽ còn gặp lại.”
Đợi đến lúc Tân Trạm hạ cánh, mấy người kia đi tới thì Nghê Phùng mặt lạnh khẽ hừ một tiếng, xoay người định rời khỏi đây.
“Chờ đã, chúng ta đã cho anh đi rồi sao?”
Diệp Thành quát “Sao hả, chẳng lẽ các người còn muốn bắt tôi ở lại hay sao?” Nghê Phùng trợn trừng mắt, giống như là vừa nghe thấy câu chuyện buồn cười nhất trên đời này.
Anh ta là người của nhà họ Nghê, cho dù là tộc trưởng tông chủ của những thế lực lớn nhìn thấy nhà họ Nghê cũng phải dùng lễ mà tiếp.
Với Nghê Phùng mà nói, cho dù lần này anh ta có thất bại đi chăng nữa thì chắc chắn đối phương cũng không dám làm gì anh ta cả.
“Quả nhiên là một đám chân đất mắt toét, không thể nói lý mà” Nghê Phùng phất tay áo, cười khẩy rồi cất bước định đi.
Nhưng đúng lúc đó, Tân Trạm lại vươn tay về phía Nghê Phùng, xách anh ta lên như xách gà.
“Cậu làm cái gì vậy hả?” Nghê Phùng nổi giận, cái thăng dân đen từ bên ngoài này lại dám động vào anh ta sao.
Nghê Phùng xoay người lại định phản kích thì bị Tân Trạm đập cho mấy cái, phong bế triệt để linh khí trong cơ thể anh ta, sau đó thì vứt đại anh ta xuống đất.
“Tân Trạm, mày dám đánh tao à, cái thằng chó chết này, bố mày…
Nghê Phùng chưa nói xong đã bị Tân Trạm đạp thêm cho một phát, cơ thể của anh ta bay vút lên rồi đập mặt xuống đất với tư thế chó ăn cứt, miệng nuốt phải cả đống bùn đất.
Anh ta vật lộn đứng dậy, mặt trông vừa xấu hổ vừa tức giận.
Anh ta là thầy tướng thiên tài được người người kính ngưỡng, tới đâu cũng được người khác sùng bái, có bao giờ anh ta phải chịu nỗi nhục bực này đâu.
“Tôi làm sao hả? Lần đầu tiên anh bị người khác đánh đã tức thế rồi vậy thì chắc chưa nếm thử cảm giác lần đầu bị người khác chặt tay chặt chân đâu nhỉ?”
Tân Trạm cười tít mắt lại gần nhưng mấy câu nói tùy ý của anh lại khiến tay chân Nghê Phùng rét run, tựa như vừa mới rơi xuống hầm băng vậy.
“Mày dám chặt tay chân tao hả? Tao là ai chứ, á!”
Nghê Phùng còn chưa kịp uy hiếp Tân Trạm xong đã bị anh đánh gấy tay rồi.
Mồ hôi to như hạt đậu chảy xuống từ trán Nghê Phùng, anh ta hoảng sợ nhìn về phía Tân Trạm, xem ra không phải là đối phương đang dọa suông.
“Đừng đánh tôi mà, xin hãy tha mạng”
Bây giờ anh ta mới ý thức được rằng Tân Trạm thực sự dám giết anh ta.
“Nếu sớm biết như vậy thì trước đây hà tất lại làm vậy”
Diệp Thành cười châm biếm, Bồ Tùng Nhân cũng xuýt xoa lắc đầu.
Tân Trạm liếc mắt ra hiệu, râu quai nón lập tức đi tới, nhấc bổng Nghê Phùng đã bị phong bế kinh mạch dậy.