Mục lục
Truyền Kỳ Chiến Thần - Tần Trạm - (Truyện full) - Tác giả Dũng
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Tránh hết ra.” Ông già hừ lạnh một tiếng, phân phó cho bọn họ tránh đường.

Mọi người lên đến miệng núi lửa.

Trên miệng núi lửa đều là đá chảy xém, nhiệt độ xung quanh vô cùng cao, Tần Trạm nhìn xuống dưới, trong hang động sâu thẩm không ngừng phát ra nhiệt độ thiêu đốt, bên trong dường như có trộn lẫn một ít linh khí “Nói cho tôi biết cậu là ai. Dám xông vào cấm địa của nhà họ Phong, thì cậu sẽ không có kết cục tốt đầu. Ông già hừ lạnh nói.

“Tào Phá Thiên nhà họ Tào.” Tần Trạm nói.

“Hóa ra là cậu Hai mắt ông ta phóng ra tia tức giận: “Lúc trước làm hỏng chuyện tốt của người nhà họ Hàn, cũng chính là cậu đúng không? Nhà họ Tào các người làm việc cũng quá đáng quá rồi.”

“Nhà họ Tào chúng tôi chính là kiêu ngạo như vậy đấy, không phục thì nhịn đi.

Trong lòng Tấn Trạm khẽ động, không ngờ chuyện Tào Phá Thiên, vẫn chưa bị lộ. Tào Phá Thiên này không phải là chết trong mật cảnh nào đó rồi chứ.

Nếu như vậy, vậy thì cái thân phận giả này của mình có thể tiếp tục sử dụng được rồi.

Anh lười nói nhảm với ông già này, tát một cái trực tiếp phế luôn ông ta.


Sau đó, ba người Tân Trạm không hề do dự nhảy vào trong miệng núi lửa.

“Cảm ơn cậu Thiên.

“Cậu Thiên nghĩa khí ngút trời.”

Nhóm võ giả lộ ra vẻ cảm kích, cũng lần lượt nhảy vào trong. Cách xa hàng ngàn dặm, trong một căn phòng âm u trong mật cảnh nào đó.

Tào Phá Thiên đột nhiên xuất thần, rút ra khỏi trạng thái tu luyện. Anh ta cau mày, cảm thấy hình như mình đang sản sinh ra quan hệ với rất nhiều người.

“Hừ, cho dù là ai đang nhắc đến ông đây, thì lần cơ duyên này cói như lãi lớn rồi. Đợi đến khi rời khỏi mặt cảnh, mình cũng không phải sợ chọc phải chuyện ở ngoạt thế nữa, thậm chí cả tên Tần Trạm kia, cũng chỉ cần một đầu ngón tay là có thể bóp chết. Đợi sau khi diệt được Tào Phá Kiệt thì mình chính là thánh tử mới của nhà họ Tào Sắc mặt Tào Phá Thiên lộ ra vẻ nhiệt huyết, hừ nhẹ một tiếng, tiếp tục nhắm mắt tu luyện.

Sau khi ba người Tân Trạm rơi vào trong miệng núi lửa, thì dưới núi có xuất hiện một đường đi.

Đợi đến khi Tần Trạm hồi phục lại ánh nhìn, phát hiện ra mình đến một bãi đất trống.

Nhìn xung quanh, Diệp Thành và Lạc Việt Ban đều đừng ở bên cạnh.

Xem ra lần này ba người bọn họ không bị thông đạo tùy ý dịch chuyển nữa.

Trước mặt ba người là một khu rừng rộng lớn.

Những cây xum xuê và những cây cổ thụ cao ngất ngưởng, trải dài xuống tầm mắt.

“Nơi này được gọi là rừng rậm Linh Chưởng, bên trong sẽ tùy ý xuất hiện sương mù chứa khí độc. Nó vô cùng độc, các người phải cẩn thận đấy” Diệp Thành giới thiệu cho hai người: “Hơn nữa bên trong còn có rất nhiều thủ, nghe nói còn có đủ loại tà vật nữa.” Tân Trạm gật đầu, lấy lệnh bài mà Sài Ngõa đưa ra.

Một đạo linh khí tràn vào, kích hoạt lệnh bài, nhất thời Tần Trạm cảm ứng được trong lệnh bài xuất hiện một đốm sáng chiếu sáng ở đâu đó trong khu rừng.

“Bọn họ ở bên kia, Tân Trạm nói, ba người lao như bay vào trong rừng. Một lúc sau, có một tiếng gào thét Vài con yêu thủ to lớn đột nhiên rơi xuống đất, Tân Trạm rút kiếm Thanh Đồng ra, cho yêu thú vào trong túi, sau đó không ngừng đuổi theo Có điều khiển Tân Trạm ngạc nhiên chính là trong rừng rậm này anh có nhìn thấy một số võ giả nhàn hạ.

Có lẽ lúc đầu nhà họ Phong không hề cản đường, vì vậy những người khác có mặt ở đây. Tân Trạm nghĩ đến đây thì hiểu, nếu không thì sao nhóm người Tô Uyên và Phương Hiểu Điệp vào trong được.

Chính vào lúc này, một sườn núi cao trong khu rừng. Có một sơn động lớn.

Ánh sáng trong sơn động mờ ảo, mùi thuốc tản ra.

Lúc này Phương Hiểu Điệp đang nửa tỉnh nửa mê, hơi thở yếu ớt, toàn thân cô ta phát ra khí tức nóng rực, da thịt đỏ ửng giống như bị thiêu vậy.

Mà xung quanh Phương Hiểu Điệp ngoại trừ Tô Uyên, còn có một số người khác ở đây, nhìn giống như đi cùng nhau.

“Cô Uyên, chuyện không thể chậm trễ, nếu như còn không chữa trị thì e rằng cô nhóc này sẽ khó sống được. Lúc này một ông già đi đến, nói với Tô Uyên.

Thấy Tô Uyên do dự, ông già không nhịn được nói: “Tôi không biết thần y mà cô nói là ai, nhưng tôi không hề khoe khoang, trong cả giới võ đạo này người trở thành thấy luyện thuốc sáu phẩm như tôi rất ít. Mà còn cao hơn tôi thì càng ít hơn.”

“Nếu như còn kéo dài, thì mạng của cô Điệp này không thể giữ được đầu. Ông giả kết luận nói.

“Em gái Uyên, dược sư Trương đã theo nhà họ Vân chúng tôi nhiều năm, ông ấy rất tinh thông y thuật, làm việc lại trầm tĩnh, tôi thấy không nên trì hoãn nữa. Một cô gái xinh đẹp bên cạnh cũng khuyên nói.

“Cái này… Nhưng dược sư Trương cũng nói, cơ hội trị khỏi cho Hiểu Điệp chỉ có năm phần thôi.” Tô Uyên do dự, Phương Hiểu Điệp bởi vì cửu cô nên mới bị thương, cô không nhẫn tâm nhìn Phương Hiểu Điệp chết.

“Năm phần đã là không thấp rồi, đừng quên chất độc trong người Phương Hiểu Điệp chính là độc chưởng Ly Mạt” Cô gái nói.

Thấy Phương Hiểu Điệp bên cạnh mình không ngừng thở gấp, hơi thở cũng càng ngày càng yếu, cuối cùng Tô Uyên cũng gật đầu.

“Cô Uyên yên tâm, những người khác luyện chế Kim Nguyên Đan, thì chỉ có năm phần thành công, nhưng đan dược tôi luyện chế là thuần khiết, có thể nâng xác suất thành công lên sáu phần.”

Nói xong, dược sư Trương lấy ra một đan dược màu xanh, muốn đút đan dược cho cô nhóc.

Nhưng đúng lúc này, linh khí trời đất bên ngoài sơn động đột nhiên thay đổi.

Trong không gian chấn động, một đường ánh sáng nhanh như sao băng. Nó cắt ngang bầu trời, nhằm chuẩn vào đạn dược.

Nhất thời đạn dược màu xanh tan nát, nháy mắt bị vỡ vụn. Cảm nhận được cỗ khí tức này, tinh thần Tô Uyên khẽ động. Cô chủ nhà họ Vân cũng có chút ngạc nhiên, khoảng cách xa như vậy, loại tốc độ và độ chính xác như vậy, thì thủ đoạn vận dụng linh khí của đối phương, phải vô cùng tinh tế.

“Ai” Sắc mặt dược sư Trương thay đổi. Mọi người đi ra ngoài hang động.

Ngoài động, vài võ giả của nhà họ Vân cũng vô cùng kinh ngạc nhìn về phía khu rừng. Bọn họ canh giữ bên ngoài, vậy mà không nhìn thấy linh khí này từ đầu đến.

Trong khu rừng, thân hình Tần Trạm chậm rãi đi ra.

Nhìn thấy người đến là ai, vẻ mặt Tô Uyên lộ ra vẻ nhớ mong, nở nụ cười ngọt ngào.

“Người này, chính là thần y Trạm mà Uyên nói đúng không?”

Thấy vẻ mặt của Tô Uyên, cô chủ nhà họ Vân trầm ngâm.

“Anh đến muộn rồi Tầm Trạm, Diệp Thành và Lạc Việt Ban đi ra khỏi khu rừng, cười với Tô Uyên.

Hai người lâu rồi không gặp, trong mắt đều là nỗi nhớ mong. Có điều bọn họ đều biết việc cấp bách nhất bây giờ là cứu Phương Hiểu Điệp, nhanh chóng thu ánh mắt lại.

“Cho dù cậu có là bạn của cô Uyên, cũng không thể vô duyên vô cơ đánh vỡ đạn dược cứ mạng của tôi được. Dược sư Trương tức giận nói.

“Xin lỗi, tôi không hề cố ý, chỉ là tình hình cấp bách, tôi không thể không làm như vậy.”

Sau đó, Tần Trạm nói một câu, khiến mọi người ngẩn ra.

“Cậu có ý gì? Cậu nghi ngờ trong đan dược của tôi có độc sao?”

Dược sư Trương bị đánh vỡ đan dược lục phẩm, vốn dĩ đã rất tức giận, nghe thấy Tân Trạm nghi ngờ mình, càng không vui hon.

“Đan dược không có độc, nhưng có vấn đề lớn.” Tần Trạm lắc đầu nói.

“Nực cười. Cậu nói cho tôi biết, Kim Nguyên đạn của tôi có vấn đề gì.” Dược sư Trương nhìn Tần Trạm nói. truyện xuyên nhanh

“Trước tiên, xác suất đan dược này có thể chữa khỏi cho cô Điệp chỉ có năm phần.” Tần Trạm nói.


“Đúng vậy, cái này chúng tôi cũng biết, nhưng Phương Hiểu Điệp trúng phải loại kịch độc trong thiên hạ, có hiệu quả năm phần cũng xem như rất cao rồi.” Lúc này cô chủ nhà họ Vân nói giúp cho dược sư Trương.


“Nhưng ông ta cũng không nói rằng sau khi uống đan dược này vào thì Phương Hiểu Điệp sẽ bị hủy dung, thậm chí làn da trên toàn thân cô nhóc cũng trở lên xấu xí đáng sợ.


“Cái gì?


Lời nói này của Tân Trạm, khiến mọi người có mặt đều ngạc nhiên.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK