Sau khi Tân Trạm sử dụng Vô Tự Thiên Thư, xung quanh núi thấp, có rất nhiều người cảm thấy hình như ánh trắng hơi ảm đạm.
Nhưng cũng có một vài người có năng lực hơn người nhận ra được trên đỉnh núi có gì đó không bình thường.
Trên núi, tòa phủ đệ sang trọng nhất kia đương nhiên thuộc về gia tài nhà họ Tống ở Đông Hoàng.
Lúc này, bên trong phòng làm việc, một người đàn ông trung niên có bộ râu ngắn, đang ngồi thương lượng với một cậu thanh niên trẻ tuổi chuyện gì đó.
Bỗng biên vẻ mặt người đàn ông trung niên khẽ biến đổi, liếc mắt nhìn về phương kia, chính là phủ đệ chỗ Tân Trạm ở.
“Ba, có chuyện gì xảy ra sao?”
Cậu thanh niên nói được một nửa thì thấy người đàn ông đang ngồi kia đột nhiên mở miệng nói thì khựng lại.
“Không sao cả” Người đàn ông khẽ nhếch miệng cười: “Thánh cảnh Đông Hoàng sắp xuất hiện, thành cổ Đông Hoành này tụ hội kỳ tài, ngàn vạn lần con đừng coi thường”
“Vâng” Cậu thanh niên gật đầu đáp.
Người đàn ông hài lòng, sau đó lại nói tiếp: “Thông nhi, Thánh cảnh này nghìn năm mới xuất hiện một lần, đến thời điểm phải nắm chắc cơ hội, chỉ cần có thể lọt vào trong đó, thu được một phần mười tạo hóa Thánh Tuyền Thủy của tổ tiên lão nhân gia cũng đủ cho con một bước.
lên mây trở thành người thừa kế dòng họ”
“Ba yên tâm, con trai sẽ không làm ba thất vọng, bất kể những thiên tài khác nhà họ Tống hay những người ngoài tài giỏi, con, Tống Linh Thông sẽ cố gắng hết sức đối phó. Sau lần Thánh cảnh này, chắc chắc con sẽ như tổ tiên năm đó, danh tiếng vang khắp thiên hạ”
Cậu thanh niên tự tin nói, hai mắt nhuốm đầy dã tâm.
Cùng lúc đó, toàn phủ đệ cách khu nhà họ Tống khá xa.
Một ông già say khướt nằm trong sân, ông ta ngửa đầu nhìn trăng, ngửa đầu uống một hớp rượu mạnh, đột nhiên ợ một tiếng.
Bỗng nhiên ánh trăng trở lên ảm đạm, làm ông già đang lim dim buồn ngủ thở dài một hơi, tinh thần thả lỏng một chút.
Hai mắt ông ta đỏ đục nhìn vị trí đỉnh núi, không kìm chế được mà khế nói: “Lấy ánh trăng tu luyện, còn là đang thi triển một loại bí thuật?
Lão phu đã sống cả đống tuổi này rồi đây là lần thứ hai thấy có người thấp thụ ánh trắng, có chút thú vị”
“Nhưng mặc kệ là ai đều không cản được lão phu đi lấy tạo hóa Thánh Tuyền”
Ông lão nói xong nhấp thêm một ngụm rượu nữa, không lâu sau, tiếng ngáy khò khè vang lên.
Một đêm này, Tân Trạm ngồi xếp bằng trên nóc nhà đợi đến khi trời sáng.
Hôm sau, Diệp Thành cùng Râu quai nón tiếp tục đi tìm hiểu tin tức, Tân Trạm đi đến Hội dược sư, lợi dụng Thư viện to lớn bên trong để sưu †ầm một ít tin tức có liên quan đến Chí Hàn Băng Phách và máu phượng hoàng băng.
Ba ngày trôi qua.
Điều khiến Tân Trạm có chút tiếc nuối là anh lấy linh đan của mình ra, tuy hiệu quả của nó rất tốt nhưng bán đi cũng không tốt.
Quả nhiên, đa số tu sĩ sau khi đã dùng tốt một loại đan dược nào đó, họ rất khó thay thế nó với các sản phẩm khác được bán trên thị trường, chỉ có một số tu sĩ tài chính hạn hẹp mới mua một ít để sử dụng.
Tuy là tiếp tục như vậy, danh tiếng của anh trong lĩnh vực luyện đan cũng sẽ tăng dần lên, nhưng sợ là cần phải tính bằng năm.
Có điều chuyện làm cho Tân Trạm phấn chấn cũng có, đó chính là trải qua ba ngày hấp thu không chút cố ky, trong Vô Tự Thiên Thư rốt tạo thành phương thuốc Long Huyết Thánh Linh đan.