Mục lục
Truyền Kỳ Chiến Thần - Tần Trạm - (Truyện full) - Tác giả Dũng
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Thân thể Tân Trạm run lên như bị sét đánh, suýt nữa đứng không vững.

Tuy là đồ đệ theo mình thời gian dài nhất cũng có tình cảm sâu đậm nhất.

Tuy anh ta không có thiên phủ, nhưng vẫn luôn chung thành và tận tâm, Tần Trạm đã xem anh ta như người thân vậy.

Mà bây giờ Hứa Bắc Xuyên Mặt Thẹo đã chết rồi?

“Nói mau! Xảy ra chuyện gì?”

“Nửa tháng trước, Đổng Thiên Cửu tới cửa khiêu khích, dùng lời khó nghe nhục nhã sư phụ, sư huynh Mặt Theo nhịn không được đấu với Đổng Thiên Cửu bị gã đánh trọng thương.” “Phủ chủ Khương chăm sóc hơn nửa tháng, nhưng thương thế của sư huynh quá mức nghiêm trọng nên vẫn qua đời.”

Giọng nói của Hứa Bắc Xuyên nghẹn ngào, cả người run rẩy kịch liệt, nước mắt rơi như mưa.

Trong Tân Môn cũng có nhiều người làm vẻ mặt bi phẫn, nắm chặt năm đấm.

“Chết từ lúc nào?”

Cách quan tài, Tần Trạm cảm nhận được Mặt Thẹo ở bên trong chỉ còn hơi thở rất yếu, đôi mắt anh đỏ lên.

“Khoảng nửa tiếng trước. Khương Mạch Liên thở dài nói.

Tần Trạm đột nhiên ra tay, đùng một tiếng đánh cho quan tài chia năm xẻ bảy.


Sau đó anh đưa tay đè lên người Mặt Thẹo.

“Mặt Thẹo, tỉnh lại cho tôi, ông đây không cho phép cậu chết”

Tần Trạm gầm lên, từng cổ linh khí mạnh mẽ tràn vào trong cơ thể của Mặt Thẹo.

khiến mọi người khiếp sợ là Mặt Theo lại từ từ mửa mắt.

Nhìn thấy Tân Trạm, nước mắt Mặt Theo chảy xuống.

“Sư phụ, đồ đệ vô dụng.

Mặt Theo nói vậy khiến Tần Trạm giống như bị vạn tiền xuyên tim.

“Cậu đã cố gắng, đó không phải là lỗi của cậu.” Tân Trạm đè nén tức giận nói.

” Có thể nhìn thấy sư phụ một lần cuối, đồ đệ chết cũng không còn gì tiếc nuối.” Mặt Theo cười nói.

“Tần Trạm, cậu dùng linh khí cưỡng ép kéo dài tánh mạng như vậy, không có ý nghĩa. Chỉ cần linh khí vừa ngắt, cậu ta sẽ chết đi ngay lập tức.” Khương Mạch Liên thở dài nói.

“Phủ chủ, giúp tôi một chút, làm thế nào mới có thể cứu sống Mặt Thẹo?” Tân Trạm hít sâu một cái nói.

Anh quyết không cho phép, Mặt Theo cứ chết đi một cách không rõ ràng như vậy.

“Mặt Theo bị thương quá nặng, thân thể đã bị Đổng Thiên Cửu nghiền nát hoàn toàn, toàn bộ lục phủ ngũ tạng, kinh mạch xương cốt đã không thể dùng lại “

Khương Mạch Liên nói: “Chỉ có một cách, chính là rót linh dịch vào người.” “Rót linh dịch vào người “Đúng vậy, việc này cần lượng lớn linh dược Dược Hoàng, đây chưa phải thứ quan trọng nhất, quan trọng nhất là cần ít nhất một gốc cây Dược Hoàng.

Khương Mạch Liên lắc đầu nói: “Linh dược Dược Hoàng, đã lâu rồi chưa xuất hiện trên thế gian. Cho nên tôi cũng không có cách nào khác.”

Vẻ mặt mọi người cũng tuyệt vọng, lẽ nào Mặt Theo thực sự chắc chắn phải chết.

“Người khác không có, nhưng tôi có!”

Trong lòng Tần Trạm vừa suy nghĩ, vung tay lên, ngay lập tức tất cả những linh dược lấy được ở Thánh Tuyền được đựng bên trong không gian để đồ lập tức đều bay lỡ lửng trên không trung.

Vô số linh được chồng chất cùng một chỗ, tỏa ra ánh sáng rực rỡ.

Thậm chí cả khu vực xung quanh mùi thuốc đều nồng nặc đến nỗi không tan đi.

Mà trong đó bắt mắt nhất, là một gốc cây Linh được ba lá màu vàng.

Nó tựa như các vì sao vậy quanh mặt trăng ở trung tâm, tản ra hơi thở và ánh sáng mãnh liệt.

“Dược Hoàng.” Mắt Khương Mạch Liên lóe lên, vẻ mặt kinh ngạc.

Tất cả mọi người đều bị chấn động một hồi.

Tân Trạm thật sự có Dược Hoàng.

“Sư huynh được cứu rồi.” Hứa Bắc Xuyên lau nước mắt, ánh mắt đờ đẫn.

“Sư phụ, linh dược quý giá như vậy, dùng ở trên người đồ đệ rất lãng phí.

Sắc mặt Mặt Theo tái nhợt, khẽ lắc đầu nói: “Thiên phú của đồ đệ quá kém, dùng nó không đáng.” “Thối lầm! Cậu là đồ đệ của tôi. Ông đây nói đáng giá là đáng giá.”

Tần Trạm thấp giọng a một tiếng, anh đưa tay chộp một cái.

Lập tức linh khí tản ra xoắn nát tất cả.

Những linh được trên không trung, biến thành linh khí tinh thuần nhất trong nháy mắt. Sau đó toàn bộ tràn vào cơ thể Mặt Thẹo.

“A!”

Thân thể Mặt Thẹo run rẩy kịch liệt, phát ra tiếng kêu thảm.

Lượng lớn linh khí nước sông cuồn cuộn cọ rửa thân thể anh ta, mỗi một tấc da, xương cốt, lục phủ ngũ tạng.

Điều này làm cho anh ta rất đau đón.

“Nhẫn nại.” Tần Trạm hét lớn.

“Chỉ cần cậu chống đỡ qua cửa ái này, vậy thân thể của cậu sẽ được thay đổi hoàn toàn, cậu có thể thu hành!”

Thân thể Mặt Theo vốn đã bị gãy xương đứt gần, hoàn toàn trở thành người tàn phế. Mặc dù được cứu sống, cũng không thể tập võ lần thứ hai.

Nhưng rót linh khí vào người, sẽ cải tạo toàn bộ kinh mạch trong cơ thể của anh ta. Đến lúc đó Mặt Theo cũng sẽ có thiên phú tu luyện.

Hơn nữa còn là thân thể thuần linh mạnh nhất.

Có điều tiêu hao nhiều linh dược cho một người sắp chết như vậy, thậm chí là Dược Hoàng, không phải ai cũng sẽ chấp nhận làm điều này như Tần Trạm.

Mọi người nín hơi tập trung, âm thầm cầu nguyện cho Mặt Thẹo.

“Sư phụ yên tâm, đồ để sẽ không để sư phụ uống phí linh dược.” Mặt Thẹo rơi lệ đầy mặt, căn chặt răng, cố nén đau đớn khó diễn tả bằng lời.

Qua hồi lâu, linh dược đã hoàn toàn tiến vào trong cơ thể Mặt Thẹo, khiến thân thể anh ta vốn đã tàn phế hoàn toàn được cọ rửa.

Lúc này, mọi người rung động phát hiện, thân thể Mặt Thẹo lại biến thành tình trạng bản trong suốt.

Kinh mạch xương cốt trong cơ thể anh ta như ẩn như hiện, hơn nữa bên ngoài cơ thể không tự chủ được mà tản ra ánh sáng thánh khiết, tu vi lại cao hơn vài lần so với trước kia.

“Sư phụ, sư huynh Mặt Theo đã ổn chưa?” Hứa Bắc Xuyên căng thắng nói. “Đã ổn rồi.”

Tần Trạm gật đầu, sắp xếp người đưa Mặt Thẹo vào phòng ngủ nghỉ ngơi.

“Điều này cũng tại mẹ, không quan sát kĩ trong chốc lát, không chú ý tới Đồng Thiên Cửu tới cửa, không bảo vệ Mặt Thẹo. cc có chút áy náy nói.

“Mẹ, đây không phải lỗi của mẹ.” Tân Trạm nở một nụ cười, quay đầu nhìn về một hưởng. “Cổ Đức Hậu, đi ra đây cho tôi!”

“Gì vậy?”

Tên họ Cổ đứng ở trong góc quan sát, lúc này bình tĩnh đi ra.

“Cổ Đức Hậu, ông còn hỏi tôi là chuyện gì?”

Trong mắt Tân Trạm đều là sự tức giận, khiến Cổ Đức Hậu sợ hãi.

“Tân Trạm, cậu có ý gì đây?” Cổ Đức Hậu nhìn chung quanh một chút, như có điều suy nghĩ nói: “Đồ đệ của cậu suýt chút nữa chết đó là do cậu ta đáng đời.”

“Ông nói cái gì?” Sắc mặt Tần Trạm đột nhiên âm trầm.

Mặt Theo suýt chút nữa chết vì Tần Trạm, đối phương lại dám nói đáng đời?

Cổ Đức Hậu làm như không thấy, ông ta lẩm bẩm nói: “Cậu Thiên Cửu là nhân vật nào, còn cậu ta là thứ gì, lại dám đi khiêu khích Cậu Thiên Cứu, chết cũng không oan uổng.” “Ông cụ Cổ để ông tới đây bảo vệ Tân Môn, ông lại làm như vậy?” Tần Trạm nói.

“Tần Trạm, cậu phải hiểu rõ tình trạng, Tần Môn của cậu muốn nhà họ Cổ tôi bảo vệ, tôi bằng lòng bảo vệ thì bảo vệ, không muốn thì không bảo vệ.” Cổ Đức Hậu kiêu căng nói.

“Hơn nữa tôi khuyên cậu, đắc tội nhà họ Đổng, tốt nhất phải khiêm tốn một chút, kiến nghị cậu hãy đi cầu xin Cậu Thiên Cứu, để cậu ấy nhìn mặt mũi nhà họ Cổ chúng tôi, có thể bỏ qua cho cậu.”

“Không làm hài lòng Cậu Thiên Cửu, Tân Môn của cậu sẽ còn có người chết.” Cổ Đức Hậu cười nói.

Bop!

Tân Trạm không chịu nổi nữa, tát một cái lên mặt Cổ Đức Hậu.

Cổ Đức Hậu không kịp chuẩn bị, đột nhiên té ngã.

Ông ta lập tức giận dữ, đứng lên, tu vi Hóa cảnh ngũ phẩm đột nhiên bạo phát “Một tên bề dưới như cậu lại vượt qua giới hạn, lại dám đánh tôi Ông ta không ngờ Tần Trạm lại to gan như vậy, dám ra tay với ông ta.

“Đánh ông thì sao nào.


Đôi mắt Tần Trạm trở nên sắc bén, căn bản không sợ hãi chút nào.


“Cậu Trạm, Đức Hậu, hai người làm gì vậy?”


Đúng lúc này, ông cụ Cổ chậm rãi đi tới. “ Nơi đây xảy ra chuyện gì?”


Thấy sự bố trí như vậy của Tân Môn, ông ấy không khỏi lấy làm kinh hãi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK