Mục lục
Truyền Kỳ Chiến Thần - Tần Trạm - (Truyện full) - Tác giả Dũng
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chủ nhà họ Triệu nghe xong, cơ thể khẽ run rẩy, suýt nữa lại quỳ xuống.

Vậy thì tiêu rồi!

Lúc đầu ông định từ đây rút lui, sau này dứt khoát không tìm ai tỷ thí nữa, chẳng phải như vậy là xong rồi sao.

Nhưng Tân Trạm đã làm cho ông ta sợ mất mật. “Môn chủ Tần, tôi chỉ đùa một chút thôi, không phải chỉ là một năm dạy dỗ thôi sao. Tôi làm được, tôi làm được mà.” Chủ nhà họ Triệu vui vẻ chạy lại, gượng cười múa võ vài đường.

Còn về phần Tần Trạm nói dối?

Tần Trạm có thể không động vào bọn họ mà đã có thủ đoạn để làm cho bọn họ quỳ xuống, vậy chắc cũng không thể không giải thêm vài trò. “Lần này tốt quá rồi, đệ tử Tấn Môn thật có phúc.” Hứa Bắc Xuyên cười to nói.

Nói là làm liền, buổi chiều, Tân Trạm dẫn đám người chủ nhà họ Triệu đi tới Tân Môn.

Hôm nay Tần Môn vô cùng náo nhiệt.

Nhan Như Ngọc đi ra ngoài Tân Môn đón Tần Trạm lại kinh ngạc phát hiện, đi theo sau Tần Trạm là các ông già có tu vi cao thâm, tỏa ra khí tức mạnh mẽ.

Hơn nữa bọn họ rất khách sáo với cô ta, còn nói gì mà hi vọng ngày sau cô ta sẽ chăm sóc bọn họ.


Chuyện này làm cho Nhan Như Ngọc vốn chỉ có tu vi Võ Tông lập tức cảm thấy được kính trọng mà kinh ngạc.

Đổi lại là trước kia, một Đại Võ Tông làm sao có thể khách sao với cô ta như vậy được.

Nhưng Nhan Như Ngọc cảm thấy hơi kì lạ là tại sao cả đám ông già lại mang vẻ mặt cầu xin, trông cử như người chết.

Đi vào đại điện.

Nhan Như Ngọc dựa theo sắp xếp của Tần Trạm, triệu tập tất cả đệ tử Tân Môn lại.

Trông đảm đệ tử Tân Môn lít nha lít nhít ở bên dưới, Tần Trạm có chút hưng phấn, đồng thời cũng cảm thấy áp lực rất nặng.

Bên trong đó có cả hai mươi đệ tử Võ Tông có tố chất tốt mà Tần Trạm huấn luyện ở nước Bàn.

Các đệ tử đều giữ yên lặng, nhưng trong lòng tất cả đều đang âm thầm suy đoán.

Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì. “Mọi người, tôi giới thiệu với mọi người. Tần Môn chúng ta vừa mới mời tới mười tám vị sư phụ giảng day.”

Tân Môn cũng không dài dòng, rất thẳng thắn nói vào vấn đề. “Những sư phụ này ai cũng có thực lực thuộc cấp bậc Đại Võ Tông, kinh nghiệm chiến đấu phong phủ, học thức uyên bác. Trong tương lai một năm này, bọn họ đều sẽ ở lại bên trong Tân Môn, mọi người có vấn đề gì thì đều có thể hỏi thăm ý kiến của bọn họ.”

Câu nói của Tân Trạm tựa như một quả b nặng ký, nổ vang bên trong đám đệ tử Tần Môn.

Bọn họ nhao nhao trừng to mắt, có chút thậm chí gãi gãi lỗ tai.

Bọn họ không nghe lầm chứ?

Tần Môn trong nháy mắt nhiều thêm mười tám cao thủ.

Tất cả đều là Đại Võ Tông’ 2

Phải biết, dù có là hiệp hội võ đạo thủ đô cũng chỉ có tám Đại Võ Tông mà thôi.

Cộng thêm hai Đại Võ Tông vốn có ở Tân Môn, bọn họ lập tức đã nhiều hơn hiệp hội võ đạo mười hai người!

Thứ làm cho những đệ tử kích động hơn là những cường giả này đều là những sư phụ sẽ giảng dạy bọn họ.

Nói cách khác, bọn họ sẽ tiếp xúc với các đệ tử cả ngày lẫn đêm, dạy cho tu vi của bọn họ tiến lên tầng cao mới.

Được Đại Võ Tông tự mình dạy bảo, cho dù là ở một tông môn lớn thì đó cũng chỉ là một đãi ngộ chỉ có đệ tử tài giỏi mới được hưởng thu.

Mà mười tám người Đại Võ Tông của Tân Môn, chắc chắn bạn họ sẽ được phân cho một hai người. “Đúng rồi, những sư phụ này rất thích tỷ thí, sau khi các cậu học xong chiêu thức nào thì đừng quên tìm bọn họ tỷ thi thử vài lần.”

Tần Trạm nói một câu làm cho bọn người chủ nhà họ Triệu suýt nữa thì quỳ xuống.

Còn tỷ thí? E là suốt đời này bọn họ sẽ không dám tìm ai thí nữa.

Đợi một lát sau, Tân Trạm bắt đầu luyện diệp.

Đương nhiên, khi này những người chủ nhà họ Triệu quỳ hoàn toàn là vì lá bùa nọ.

Tần Trạm luyện chế một loại đạn dược kéo dài tuổi thọ.

Đan dược này cũng không phức tạp, công dụng chủ yếu là tác dụng lên khí huyết của võ giả cao tuổi để bọn họ khỏe mạnh hơn.

Luyện xong một lò đạn, Trần

Trạm bèn mang đan được đi phát.

Bạn người chủ nhà họ Triệu ăn xong thì lập tức cảm giác như có một dòng nước nóng phun trào trong cơ thể, tựa như ngâm mình ở trong suối nước nóng.

Tất cả những vết thương cũ, vết thương ẩn sâu trong cơ thể bị tạo thành trong lúc chém giết khi còn trẻ biết mất không còn gì, thoải mái đến mức muốn hét lên. “Cảm ơn môn chủ Tần vì viên đan này.

Tông chủ Cầu Tiên, bọn người Chủ nhà họ Triệu lần đầu tiên nói lời cảm ơn chân thành với Tân Trạm.

Mặc dù tới thời điểm hiện tại, bọn họ vẫn còn cảm thấy mình như bị lừa.

Nhưng ăn viên được đan dược này, bọn họ lập tức cảm thấy quá đáng giá. “Các tiền bối khách sáo quả, đây chẳng qua chỉ là một chút lòng thành của vãn bối. Mỗi tháng sau, tôi sẽ căn cứ theo tình trạng cơ thể của các tiền bối để luyện ra ít đan được tặng mọi người.”

Tân Trạm cũng không hề đắc ý sinh kiêu, vừa cười vừa nói.

Các ông già đều rất kích động. Thế nhất định sẽ dạy tốt đám đệ tử Tân Môn.

Chạng vạng tối, Châu Cẩm và Tần Trạm đi bộ bên trong Tần Môn. “Tần Trạm, lần này con làm tốt quá.” Châu Cẩm tán thưởng: “Mặc dù chiến lực của những ông già này đã không bằng so với năm đó, hơn phân nửa chỉ có thực lực thuộc nhất nhị phẩm Đại Võ Tông, nhưng kinh nghiệm phong phú, trải qua rất nhiều, để bọn họ huấn luyện cho đệ tử thì không còn ai thích hợp hơn.”

“Mẹ tin không bao lâu nữa, bên trong Tần Môn sẽ có không ít cường giả Võ Tông.”

“Nhưng mẹ à, con không vừa lòng với cường giả Võ Tông. Con hi vọng sau này đại đa số đệ tử trong Tân Môn của con sẽ là Đại Võ

Tông.” Tân Trạm nói.

Đôi mắt Châu Cẩm sáng ngời nhìn con trai mình.

Dường như chỉ hướng của đứa con này còn xa hơn những gì bà nghĩ.

Sáng ngày thứ hai, Khương Mạch Liên cũng đến Tần Môn.

Tần Trạm dẫn theo một đoàn người, đích thân tới đón

Sau khi kiểm tra Châu Cẩm một lát, lông mày nhỏ của Khương Mạch

Liên nhíu một cái không thể thấy rõ. “Phủ chủ, cơ thể của tôi rất yếu ớt đúng không?” Đợi sau khi Khương Mạch Liên kiểm tra xong, Châu Cẩm hỏi. “Không có, mặc dù cơ thể của chị có chút không băng quá khứ. Nhưng linh được do Tân Trạm luyện chế đã giúp chị bổ sung rất nhiều. Bây giờ chị đã khỏe mạnh hơn so với rất nhiều người bình thường khác.”

Khương Mạch Liên cười nhạt đáp lại.

Tần Trạm và Khương Mạch Liên ra khỏi phòng. “Phủ chủ, bà thấy tu vi của mẹ tôi có thể khôi phục lại được không?” Tần Trạm hỏi.

Y thuật Tần Trạm cũng không hề tệ, đương nhiên anh đã biết sức khỏe của mẹ mình đã không còn vấn đề gì lớn.

Nhưng cái Tân Trạm quan tâm là phải làm sao để trợ giúp cho mẹ mình khôi phục lại tu vị.

Khương Mạch Liên nghe vậy thì thở dài nói: “Mẹ của cậu bị nhốt quá lâu, còn bị hiệp hội võ đạo thủ đô không ngừng dùng trận pháp để cướp đoạt linh khí dẫn đến nguyên khí trong cơ thể bị tổn thương rất nặng, căn cơ bị hao tổn nghiêm trọng, nói muốn khôi phục tu vi thì rất không dễ.”

“Tôi cũng biết là rất khó.” Tần Trạm cười khổ một tiếng.

Nhưng thấy thi thoảng mẹ lại lộ vẻ buồn bã vì không còn chút tu vi nào, có nói gì Tân Trạm cũng không thể thờ ơ được. “Vậy tu vi của mẹ tôi không thể khôi phục lại được sao?”

“Vậy cũng không hẳn, nhưng cũng đã tiêu hao suốt hai mươi mấy năm, muốn khôi phục trong vòng một sớm một chiều thì không thể đơn giản như vậy được.” Khương Mạch Liên nói. “Về phương diện này, tôi sẽ về phủ Thần Dược tìm kiếm tư liệu, xem thử có cách gì không. Mặt khác, cách chữa trị căn cơ tốt nhất ngoài chậm rãi điều dưỡng ra thì nên bổ sung một lượng lớn linh dược.”

“Linh dược.” Ánh mắt Tân Trạm trở nên kiên định. “Đúng, gần đây tốt nhất cậu nên tìm ít Dược Vương. Dược hiệu càng tốt, tự nhiên công dụng càng mạnh. Chủ yếu là căn cơ của cơ thể mẹ cậu thâm hụt quá nghiêm trọng, chỗ này chỉ có thể bổ sung một phần lớn linh khí ở trong linh được.”

“Tôi hiểu được


Tần Trạm gật đầu, có cách thi sẽ dễ hơn rất nhiều, sợ nhất là không có cách. “Đúng rồi, mấy ngày nữa cậu có rảnh không?”


Khương Mạch Liên hỏi: “Nhà tôi cần phải luyện một lò đan dược, tôi muốn mời cậu qua giúp một chút.”


“Phủ chủ, tự bà ra tay mà còn không giải quyết được à?” Tần Trạm sững sờ.


Thực lực luyện dược của Phú chủ không hề chênh lệch với anh một chút nào. “Không phải lý do này.” Khương Mạch Liên cười lắc đầu.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK