Mục lục
[Dịch] Người Cầm Quyền (Chưởng Quyền Giả)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hàn Nguyệt nhìn về phía mẹ, lại nhìn sang Hàn Đông, ánh mắt lại dần tan biến, lập tức lắc đầu, cúi đầu xuống.

Hàn Đông hết sức kinh ngạc, không biết là chuyện gì, mình dường như cũng không đắc tội với cô bé, sao lại đối xử với mình như vậy.

Hôm qua cô bé còn rất thân thiết với mình, sao một ngày không gặp đã có thái độ như vậy!

“Tâm tính của trẻ con, quả thật rất khó đoán.”

Hàn Đông tự cảm thán trong lòng, chẳng lẽ vì cùng chơi vui vẻ với Hàn Vũ, cho nên Hàn Nguyệt không đồng ý đi đến bên mình!

- Đi nào.

Lữ Nhạc đưa tay sờ vào gương mặt của Hàn Nguyệt, mỉm cười nói.

Nghe vậy Hàn Nguyệt có chút động lòng, nhưng lại nhớ đến căn dặn của mẹ, cô bé liền kiềm chế nỗi khát vọng mãnh liệt trong lòng, chỉ nhìn Hàn Đông một cái, lại cúi đầu xuống cầm lấy viên kẹo sô cô la, mở tờ giấy hoa màu xanh ra, đưa viên kẹo cho Hàn Vũ nói:

- Anh Tiểu Vũ, cho anh ăn nè, rất ngọt đó.

Hàn Vũ lắc đầu, đẩy viên kẹo về phía Hàn Nguyệt nói:

- Em là em gái, em ăn đi.

Nhìn thấy bộ dạng yêu thương nhau của hai nhóc tì, khóe môi của mọi người không khỏi lộ ra nụ cười.

Trong lòng Hàn Đông vô cùng vui vẻ, hai nhóc này từ nhỏ đã được bồi dưỡng tình cảm thân thiết như vậy, đối với sau này có ích cho hai đứa. Trong xã hội hiện nay, trên căn bản đều là con một, có thể có được anh chị em cũng rất hiếm, hoặc Hàn Vũ cùng lớn lên với Hàn Nguyệt, đối với hai đứa mà nói, là thứ hạnh phúc vượt qua rất nhiều người.

Nhìn Hàn Nguyệt vẫn không chịu đến bên Hàn Đông, Lữ Nhạc cũng thấy hơi kỳ lạ, cô ấy nhìn sang Kiều San San, lập tức nói với Hàn Nguyệt:

- Tiểu Nguyệt Nhi sao vậy, sao lại không quan tâm đến ba vậy?

- Hử...

Hàn Đông đang cầm tách trà lên uống, nghe được lời của Lữ Nhạc, tay run lên, lập tức bị ngụm trà làm sặc nước.

Hàn Đông thế nào cũng không ngờ, Lữ Nhạc lại nói trực tiếp thẳng thắn như vậy, hắn không hề chuẩn bị tâm lý nào hết.

Trong lòng Kiều San San hơi run lên. Sắc mặt liền thay đổi.

Tuy Hàn Nguyệt là con gái của cô ấy và Hàn Đông, về việc này thì trong lòng ai cũng hiểu rõ. Nhưng hiện tại Lữ Nhạc đem việc này nói trước mặt mọi người. Vậy rốt cuộc cô ấy muốn làm gì!

“Chẳng lẽ Lữ Nhạc muốn nói rõ sự việc, sau này sẽ cư xử hòa thuận hơn.”

Kiều San San không khỏi bật cười trong lòng. Nhưng lại cảm thấy có chút hoang đường. Lữ Nhạc không thể độ lượng vậy chứ?

Lúc này, Kiều San San đột nhiên nghĩ đến một vấn đề, chính là không ngờ Lữ Nhạc chủ động nói rõ thân phận của Hàn Nguyệt, chẳng lẽ cô ấy muốn nhận lấy Hàn Nguyệt từ phía mình, sau này mình sẽ không còn được gặp Hàn Nguyệt nữa.

Nghĩ đến tính khả năng này, sắc mặt của Kiều San San trở nên trắng bệch. Bất kể thế nào, cô ấy sẽ không cho bất cứ người nào cướp mất con gái của mình, đấy là miếng thịt của cô ấy.

Cũng không thể trách Kiều San San nghĩ nhiều trong lòng, chủ yếu vì thái độ hiện giờ của Lữ Nhạc quá quỷ quyệt. Khiến người ta có cảm giác như trong mơ vậy.

Tay Hàn Đông nâng tách trà, miệng tách chạm vào môi, cứ thế giữ nguyên vị trí này, giống như bị người ta điểm huyệt vậy, động cũng không động đến. Trong đầu của hắn, đang nhanh chóng cân nhắc rốt cuộc việc này như thế nào, Lữ Nhạc không hoàn toàn dựa theo chiêu thức này. Tiếp đó Lữ Nhạc cho gọi Kiều San San và Hàn Nguyệt qua, cùng dùng cơm, mọi người trò chuyện một hồi, trong lòng tự hiểu, thì thôi, nhưng không ngờ cô ấy nói thẳng trước mặt mọi người, nhất thời khiến xung quanh vô cùng ngượng ngùng.

Chỉ có Lữ Nhạc dường như không chú ý đến điểm này, cô ấy cười, đưa tay nắm lấy bàn tay bé nhỏ của Hàn Nguyệt, mỉm cười hỏi:

- Sao vậy, giận ba à?

Hàn Nguyệt lắc đầu, nhẹ giọng nói:

- Mẹ đã nói rồi, hôm nay sẽ chơi một trò chơi, không được gọi ba...

Tuy giọng nói của Hàn Nguyệt rất nhỏ nhẹ, nhưng Hàn Đông lại nghe rất rõ, trong lòng không khỏi hơi nhói, hắn hiểu ý của Kiều San San, lo lắng Hàn Nguyệt gọi mình là ba sẽ bị Lữ Nhạc nghe được. nguồn tunghoanh.com

- Nguyệt Nhi, đến chỗ ba nào.

Hàn Đông nói, giọng nói hơi run, đây là con gái của mình, mình không thể cho con bé nhiều tình thương, nhưng cũng phải cố gắng cho con bé sinh trưởng trong một môi trường vui vẻ khỏe mạnh, cố gắng có thể cho con bé cảm nhận được tình yêu của ba.

Nếu Lữ Nhạc đã nói rõ như vậy, thế thì còn che giấu điều gì, hoàn toàn không cần thiết nữa, cho nên Hàn Đông dứt khoát nói rõ hơn.

- Ò...

Hàn Nguyệt lên tiếng, tuy hơi bĩu môi, nhưng hiển nhiên trong lòng rất vui, đứng lên bước qua, ngồi vào vòng tay của Hàn Đông, cái đầu bé nhỏ tựa vào ngực của Hàn Đông, dáng vẻ thoải mái.

Hàn Vũ hơi ngưỡng mộ khi nhìn được cảnh này, tuy nhiên rất nhanh cậu bé liền ưỡn ngực, phỏng đoán cảm thấy trước mặt em gái, nhất định phải có biểu hiện của người đàn ông.

- Xin lỗi.

Kiều San San hơi nhẹ giọng, hốc mắt của cô ấy hơi đỏ, trong lòng vừa bất an, vừa cảm động, điều bất an là, sự việc diễn ra đến hiện tại cũng không biết bước tiếp theo sẽ như thế nào, cảm động là, không ngờ Hàn Đông cũng lên tiếng thừa nhận quan hệ với Hàn Nguyệt, đối với cô ấy tuyệt đối là niềm an ủi lớn nhất.

Chỉ là, cô ấy cũng lo lắng phía phản ứng của Lữ Nhạc, hơn nữa, tuy giữa mình và Hàn Đông có tình cảm sâu đậm, nhưng dù sao mình và Hàn Đông vẫn chưa kết hôn, còn Lữ Nhạc mới chính là người vợ danh chính ngôn thuận của Hàn Đông, nhưng mình lại có con với Hàn Đông, về vấn đề tình cảm, nhưng có lý hay không lại là một chuyện, mình nói một tiếng xin lỗi với Lữ Nhạc cũng là điều đúng thôi.

Hơn nữa hiện tại Kiều San San cảm nhận được, Lữ Nhạc đem sự việc nói rõ, có lẽ không có ác ý.

- Chị San San, không sao đâu!

Lữ Nhạc nhẹ tiếng trả lời.

- Em hiểu, chúng ta... không có gì đáng tiếc nuối cả.

Khóe mắt của Kiều San San đỏ lên, gật đầu, trong lòng cảm xúc xen lẫn nhau.

Hàn Đông tuy bế lấy Hàn Nguyệt, nhưng bên tai vẫn đang chú ý đến cuộc đối thoại của Lữ Nhạc và Kiều San San, lúc này trong lòng khẳng định, xem ra Lữ Nhạc sớm đã có dự định, cô ấy có thể làm như vậy, đương nhiên phải nể mặt của mình, nếu không, là một phụ nữ, dù quan hệ giữa cô ấy và Kiều San San có tốt đến mấy, cũng không đến nỗi độ lượng đối với việc này.

Trong lòng Hàn Đông cũng có chút cảm động.

Sau đó, không khí trong nhà, dần dần trở nên vui vẻ hơn.

Nếu lời đã thốt ra như vậy, trong lòng mọi người đều rõ, đương nhiên sẽ tốt hơn nhiều.

Bên trong nhà, rất nhanh tràn ngập tiếng cười đùa của Hàn Vũ và Hàn Nguyệt.

Tuy Hàn Vũ luôn có dáng vẻ nghiêm chỉnh của người lớn, nhưng trước mặt cô em gái Tiểu Nguyệt Nhi đáng yêu như công chúa, rất nhanh đã cùng chơi đùa với Hàn Nguyệt.

Nhìn thấy cảnh này, Hàn Đông cảm thấy dường như đã đặt được tảng đá trong lòng xuống, cho dù người khác nghĩ thế nào, chỉ cần Lữ Nhạc và Kiều San San có thể cư xử hòa thuận, vậy tâm bệnh của mình sẽ không còn nữa.

- Chị San San, sau này chị đừng ở Hongkong nữa, về đây đi.

Khi ăn cơm, Lữ Nhạc mỉm cười nói với Kiều San San.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK