Hàn Đông mỉm cười:
- Chủ tịch thành phố Hạ, không sao, đây cũng là quy củ nên có mà.
Hạ Kim Cường nói:
- Phó chủ tịch thành phố Hàn, cậu cũng không cần khách sáo với tôi. Tiểu Chu, đi pha một chén trà Long Tĩnh, nhớ kỹ, Phó chủ tịch thành phố Hàn thích uống trà búp Minh Tiền Long Tĩnh.
- Vâng, Chủ tịch thành phố, tôi nhớ kỹ rồi.
Chu Kiệt Trác gật gật đầu, lập tức đi lấy trà để pha.
Hàn Đông và Hạ Kim Cường vào trong phòng, hai người ngồi trên sô pha ở khu tiếp khách. Hạ Kim Cường cầm lấy bao thuốc Trung Hoa tự mình châm một điếu, sau đó đưa bao thuốc đến trước mặt Hàn Đông. Hàn Đông lấy một điếu, sau đó châm thuốc, hai người bắt đầu ngồi đó hút thuốc. Rất nhanh Chu Kiệt Trác liền bưng một chén trà Long Tĩnh nóng hổi vào, y nhẹ nhàng đặt chén trà xuống trước mặt Hàn Đông, cung kính nói:
- Phó chủ tịch thành phố hàn, mời uống trà.
Y thân là thư ký của Chủ tịch thành phố Hạ Kim Cường, là Phó chánh văn phòng Ủy ban nhân dân, cán bộ cấp Phó cục, người bình thường y cũng không thèm quan tâm. Ngay cả Phó chủ tịch thành phố thông thường, mặc dù ngoài mặt y tỏ vẻ cũng kính, nhưng thực tế từ trong nội tâm, lại chẳng coi ra gì. Nhưng Hàn Đông thì khác, hắn là Ủy viên thường vụ Thành ủy, Phó chủ tịch thành phố. Nhưng quan trọng hơn là, Hạ Kim Cường nhìn qua có vẻ nhiệt tình với Hàn Đông như vậy, thân là thư ký của Hạ Kim Cường, y đương nhiên phải nắm bắt suy nghĩ của lãnh đạo, trong lòng thầm nghĩ sau này nhất định phải khách sáo một chút đối với vị Ủy viên thường vụ Thành ủy này một chút mới được.
Hạ Kim Cường có vẻ rất vui mừng, cùng Hàn Đông nói chuyện, đồng thời còn nói với Hàn Đông một chút về vấn đề liên quan đến việc phân công công tác của Hàn Đông. Đương nhiên về cơ bản đều dựa theo việc phân công công tác trước đây. Sở dĩ Hạ Kim Cường nói những việc này với Hàn Đông, chủ yếu cũng chỉ vì thể hiện thiện ý mà thôi.
Nói chuyện chừng khoảng nửa giờ đồng hồ, Hạ Kim Cường mới gọi điện thoại cho Trưởng ban thư ký thành phố, Chánh văn phòng Nhạc Gia An kêu y tới, để y đi sắp xếp thư ký, tài xế của văn phòng làm việc cho Hàn Đông.
- Phó chủ tịch thành phố Hàn, xin mời.
Thái độ của Nhạc Gia An quả thật rất tốt, trên mặt luôn mỉm cười, vô cùng cung kính.
Văn phòng của Hàn Đông, nằm ở phía đông lầu 4, là một căn phòng lớn, trang trí bên trong cũng không tồi. Đứng ở trước cửa sổ, nhìn ra xa, có thể nhìn thấy cây cối, bãi cỏ của nhà khách Thành ủy.
- Phó chủ tịch thành phố hàn, nếu anh có gì không hài lòng đối với văn phòn này, phía văn phòng sẽ lập tức điều chỉnh.
Nhạc Gia An nói.
Hàn Đông xem xét một chút, liền bảo Nhạc Gia An điều chỉnh một chút mấy bồn hoa trong văn phòng, đồng thời còn bảo Nhạc Gia An tìm một bản đồ thành phố Tân Châu rõ ràng hơn một chút treo lên tường phía sau lưng.
- Không biết Phó chủ tịch thành phố Hàn có yêu cầu gì đối với việc chọn người làm thư ký và tài xế không?
Hàn Đông suy nghĩ một chút, nói:
- Ừ, nếu là thư ký, tôi chuẩn bị điều một người từ bên ngoài đến, cấp Trưởng phòng, chắc không có vấn đề gì chứ?
Lúc này, Hàn Đông nhớ tới Tả Nhất Sơn, người thanh niên trẻ tuổi này cũng không tồi. Có y bên cạnh, ít nhất về mặt công văn, hắn cũng bớt lo đi được một chút việc.
Từ sau khi Hàn Đông rời huyện Vinh Quang, Tả Nhất Sơn cũng thường xuyên gọi điện thoại báo cáo tư tưởng và công tác với Hàn Đông, đồng thời còn đến Thục Đô thăm Hàn Đông mấy lần. Nhưng, từ trước đến nay y chưa từng nhờ Hàn Đông giúp đỡ về công việc của y, điều này khiến Hàn Đông cũng khá thích thú với y. Ít nhất người thanh niên này cũng biết chỉ cần y làm việc thật tốt, vậy những việc còn lại, đã không còn gì đáng lo lắng nữa.
Nhạc Gia An cười cười nói:
- Việc này có lẽ không sao, mong Phó chủ tịch thành phố Hàn nói rõ một chút về tình hình của đối phương, tôi sẽ đi làm thủ tục điều động. Nhưng vì thuận tiện cho công việc của Phó chủ tịch thành phố Hàn, vài hôm tới đây phải sắp xếp một thư ký tạm thời mới được.
Hàn Đông gật đầu nói:
- Ừ, vậy anh sắp xếp một người khá quen thuộc với công việc của Ủy ban nhân dân thành phố đến đây đi.
Sau đó lại nói một lượt về tình hình của Tả Nhất Sơn.
Nhạc Gia An dùng bút gia lại. Thật ra y cũng có thể ghi nhớ được, nhưng Trưởng ban thư ký Ủy ban nhân dân thành phố cũng là một nhân vật phục vụ người khác, trước mặt lãnh đạo, cũng cần phải ghi chép lại một chút. Như vậy mới thể hiện được rằng bản thân mình đang chăm chú nghe chỉ thị của lãnh đạo.
- Về phần chọn tài xế, tốt nhất nên chọn một người là bộ đội xuất ngũ, điềm đạm một chút.
Hàn Đông đưa ra yêu cầu về việc tìm tài xế. Tài xế cũng là một trong số những người thân cận, Hàn Đông đương nhiên cũng phải chọn một người đáng tin cậy một chút, điều trước tiên phải là một người không được nói năng tùy tiện. Sở dĩ chọn bộ đội xuất ngũ, chủ yếu là vì phần lớn những người từ trong bộ đội ra, tác phong kỷ luật sẽ không thành vấn đề.
Nhạc Gia An suy nghĩ một lúc, nói:
- Vậy tôi đi chọn hai người đến.
Y đi ra ngoài một lúc, không bao lâu liền quay lại, đồng thời dẫn theo một người đến nữa, khoảng tầm ba mươi tuổi, nói:
- Phó chủ tịch thành phố Hàn, đây là tiểu Trương của văn phòng Ủy ban nhân dân, mấy ngày nay do y phục vụ anh.
- Chào Phó chủ tịch thành phố Hàn, tôi tên là Trương Tự Miễn, rất hân hạnh được phục vụ anh.
Tiểu Trương hơi cúi người, cung kính nói.
Dù sao cũng tạm thời dùng vài ngày, Hàn Đông thấy y cũng khá thuận mắt, liền gật đầu nói:
- Ừ, tiểu Trương, vài ngày này vất vả cho cậu rồi.
Tuy rõ ràng tuổi tác của Trương Tự Miễn lớn hơn Hàn Đông, nhưng bất đắc dĩ thân phận của hai người lại cách biệt xa như vậy, cho nên Hàn Đông xưng hô với Trương Tự Miễn như vậy, cũng rất thuận miệng. Đồng thời Trương Tự Miễn cũng không cảm thấy mất tự nhiên.
- Đây là việc tôi nên làm mà.
Trương Tự Miễn nói, cũng không nhiều lời.
Sau đó y liền tự giác đi ra ngoài, đi sắp xếp bên ngoài phòng khách. Vừa rồi Nhạc Gia An cũng nói rất rõ ràng, y chỉ tạm thời phục vụ cho Hàn Đông vài ngày. Nhưng Trương Tự Miễn đã quyết định, cho dù chỉ tạm thời làm tài xế cho Phó chủ tịch thành phố Hàn, cũng phải nỗ lực hết mình hoàn thành công việc. Hơn nữa còn phải cố gắng thể hiện mình thật tốt, trước hết cứ để lại ấn tượng tốt với Phó chủ tịch thành phố Hàn đã rồi hẵng nói. Như vậy sau này khi cần nhờ Phó chủ tịch thành phố Hàn giúp đỡ, cũng tiện mở miệng hơn. Hơn nữa cũng có thể hai ngày này y biểu hiện tốt, Phó chủ tịch thành phố Hàn thấy thuận mắt, sau này sẽ trọng dụng y cũng không biết chừng.
Cho nên y ở bên ngoài vui vẻ làm việc, quét dọn phòng khách thật sạch sẽ, quả thật không còn hạt bụi nào.
- Phó chủ tịch thành phố Hàn, đây là tài liệu về hai tài xế đó, anh xem trước đi.
Nhạc Gia An đưa hai tài liệu trong tay cho Hàn Đông.
Hàn Đông nhận lấy, nhìn thấy tập tài liệu nằm trên cùng, không khỏi ngẩn người.
Người này không ngờ lại là người mà Hàn Đông quen, chính là người đội trưởng cảnh vệ đi theo Lã Trung Nguyên – Vu Đại Lực, vừa phục viên được ba tháng.
- Ừ, gọi Vu Đại Lực đến trước đi.
Trong lòng Hàn Đông nghi hoặc, Vu Đại Lực này chẳng phải ở quân khu Thục Đô làm rất tốt sao. Hơn nữa lại còn được Lã Trung Nguyên coi trọng, tại sao bỗng nhiên lại phục viên, hơn nữa dường như y cũng không phải là người Tân Châu, tại sao lại chạy đến đây?
Nhạc Gia An đi ra ngoài không bao lâu, rất nhanh liền dẫn Vu Đại Lực đến.
- Phó chủ tịch thành phố Hàn, đây là Vu Đại Lực.
Nhạc Gia An giới thiệu,
- Vu Đại Lực, đây là Phó chủ tịch thành phố Hàn.
Nhìn thấy Hàn Đông, Vu Đại Lực cũng vô cùng kinh ngạc. Tuy nhiên rất nhanh y liền hồi phục lại tinh thần, bước lên trước hai bước, hai chân chập vào nhau, bộp một tiếng theo tiêu chuẩn của nghi thức quân đội, nói to:
- Chào Trưởng ban!
Hàn Đông không khỏi vui mừng, trong lòng thầm nghĩ Vu Đại Lực này chuyển nghề rồi, nhưng tác phong quân nhân vẫn còn.
Khẽ cười một chút, Hàn Đông nói với Nhạc Gia An đang kinh ngạc:
- Trưởng ban thư ký Nhạc, đợi lát nữa anh làm chút chào đón với Vu Đại Lực nhé.
Nhạc Gia An liền hiểu Hàn Đông làm vậy là đã ưng ý Vu Đại Lực, nhưng rõ ràng hai người này đã quen biết nhau trước đó. Hơn nữa Vu Đại Lực còn chào Hàn Đông là Trưởng gì đó, câu này thật sự khiến người ta không hiểu được. Vu Đại Lực này không phải xuất thân từ bộ đội đặc chủng sao, tại sao lại có dính dáng đến Hàn Đông?
Vừa nghĩ thầm trong lòng, Nhạc Gia An nói:
- Vâng, Phó chủ tịch thành phố Hàn, vậy tôi cáo từ trước.
Sau khi Nhạc Gia An đi ra ngoài, Hàn Đông liền đứng lên, cười nói:
- Đại Lực, sao cậu lại đến Tân Châu?
Đây là điều Hàn Đông cảm thấy nghi hoặc nhất, cho nên liền không kìm được mà hỏi ra.
Vu Đại Lực cười ha ha, hơi ngượng ngùng nói:
- Trưởng ban, tôi, tôi kết hôn rồi.
- À!
Hàn Đông ngẩn người, rồi lập tức mỉm cười, nói:
- Là người Tân Châu phải không? Tên tiểu tử này, vì vợ, cậu không quay về Thục Đô nữa sao?
Vu Đại Lực cười ngượng ngùng, đưa tay gãi ót, nói:
- Tiểu Mai nhà tôi nói quen với cuộc sống ở Tây Xuyên rồi, hơn nữa, tôi cũng thích nơi này.
Hàn Đông gật gật đầu, nói:
- Tây Xuyên quả thật không tồi. Như thế này đi, lúc nào đó cùng nhau ăn một bữa cơm, để tôi xem thử rốt cuộc là cô nàng nào đã chịu gả cho cậu.
Vu Đại Lực đỏ mặt, nói:
- Không cần, như vậy…
Hàn Đông trầm mặt nói:
- Sao lại không cần, tiểu tử này, lại còn khách sáo với tôi nữa à?
- Vậy được rồi.
Thấy bộ dạng ngiêm túc của Hàn Đông, Vu Đại Lực cũng không từ chối thêm nữa.
Thấy đối tượng mà mình phải phục vụ là Hàn Đông, trong lòng Vu Đại Lực quả thật cũng cảm thấy có chút ấm áp. Thực ra trước đó y cũng đã làm tài xế mấy ngày cho một Phó chủ tịch thành phố, nhưng cuối cùng đối phương cảm thấy y quá nhàm chán, cho nên đổi người. Điều này khiến cho y bị giảm giá rất lớn trong đội ngũ tài xế văn phòng Ủy ban nhân dân. Mặc dù y có thân phận là cấp phó tổ, nhưng lại trở thành một người nhàn rỗi.
Nói chuyện với Vu Đại Lực một lúc, Hàn Đông nhân tiện nói:
- Đại Lực, sau này vất vả cho cậu phải lái xe cho tôi rồi.
Vu Đại Lực ưỡn ngực nói:
- Trưởng ban yên tâm, tôi nhất định sẽ lái xe thật tốt.
Hàn Đông mỉm cười, gật đầu nói:
- Được, cậu đi tìm Trưởng ban thư ký làm thủ tục đi.
Vu Đại Lực lại chào một lần nữa, rồi mới xoay người đi ra ngoài.
Hàn Đông cảm thấy buồn cười, xem ra Vu Đại Lực vì tình yêu mà rời khỏi quân đội, nhưng về bản chất vẫn còn là một quân nhân. Nhưng y cứ làm như thế cũng gây ảnh hưởng không tốt, lần sau phải nói với y.
Sau đó, Hàn Đông lại dùng điện thoại bàn gọi điện cho Tả Nhất Sơn.
- Chào lãnh đạo!
Trong điện thoại, Tả Nhất Sơn cung kính nói, trong lời nói còn có vài phần kích động.
Vừa rồi Tả Nhất Sơn đã nhận được thông báo của Ban tổ chức cán bộ Thành ủy, bảo y nhanh chóng làm thủ tục điều động. Người thông báo cho y đương nhiên cũng chúc mừng y. Có thể được điều động lên Thành ủy như vậy, chứng tỏ Tả Nhất Sơn là người rất được lãnh đạo coi trọng mà.
Vốn dĩ y định làm xong thủ tục rồi sẽ gọi điện thoại cho Hàn Đông, kết quả Hàn Đông lại gọi điện thoại đến trước. Điều này khiến y lại càng cảm động hơn, trong lòng thầm nghĩ đi theo lãnh đạo này quả thật rất tốt mà.
- Nhất Sơn, cậu đã được thông báo rồi chứ?
Hàn Đông mỉm cười hỏi:
- Tuy nhiên cũng không cần gấp quá, trước tiên cậu cứ sắp xếp việc trong nhà thật tốt, tôi bên này cũng không cần gấp.