Thấy dáng vẻ Kỷ Quốc Hùng rất nghiêm túc, Hàn Đông không khỏi cười khổ, xem ra vừa đề cập đến vấn đề quan trọng nhất trong quan trường, bất cứ kẻ nào cũng đều là giống nhau.
- Phó cục trưởng Kỷ, tôi có thể có tính toán gì đây, tôi chỉ là đề nghị mà thôi.
Hàn Đông quả thật không thể giải thích cho Kỷ Quốc Hùng điều gì, bởi vì bản thân Hàn Đông cũng không có gì nắm chắc.
Kỷ Quốc Hùng thoáng có chút thất vọng, nói:
- Tôi cũng muốn báo cáo công tác cho lãnh đạo Thành ủy, nhưng một Phó cục trưởng nho nhỏ như tôi, lãnh đạo làm sao có thời gian tiếp kiến đây.
Hàn Đông ngẫm nghĩ một chút, hiện tại Kỷ Quốc Hùng là Phó cục trưởng, quả thật không đủ tư cách. Tuy nhiên anh ta thân là Phó cục trưởng thường trực Cục Tài chính, vẫn là có cách nhất định để đi lên.
Nghĩ đến đây, trong lòng Hàn Đông liền có chủ ý, nói:
- Phó cục trưởng Kỷ chờ một chút, tôi gọi một cuộc điện thoại xem.
Lấy điện thoại di động ra, Hàn Đông tìm được số của Nguyễn Nhất Hiên, thư ký của Bí thư Thành ủy Đinh Vi Dân. Sau khi bấm gọi, giọng điệu bình tĩnh mà có chút cung kính nói:
- Phó chủ nhiệm Nguyễn, xin chào, tôi là Hàn Đông ở huyện Phú Nghĩa, không biết Bí thư Đinh có thời gian không, tôi muốn báo cáo công tác một chút.
Hiển nhiên, Nguyễn Nhất Hiên cảm thấy có chút không ngờ đối với cuộc điện thoại của Hàn Đông, anh ta có hơi chút trầm ngâm, nhân tiện nói:
- Phó chủ tịch huyện Hàn, anh chờ một chút, tôi đi xin chỉ thị của Bí thư Đinh.
Dựa theo tình huống bình thường, đối với một Phó chủ tịch huyện, Nguyễn Nhất Hiên căn bản là không cần phải khách khí như vậy. Nhưng tình huống của Hàn Đông thì khác, Nguyễn Nhất Hiên biết Đinh Vi Dân vô cùng coi trọng Hàn Đông.
Đinh Vi Dân đang xem văn bản, biết được Hàn Đông muốn tới báo cáo công tác, liền mỉm cười nói:
- Ừ, anh bảo cậu ấy lại đây đi.
- Vâng.
Nguyễn Nhất Hiên thầm nghĩ trong lòng: "Quả nhiên lãnh đạo rất coi trọng Hàn Đông, một chút do dự đều không có, đã gọi anh ta lại đây."
Ra gian bên ngoài, Nguyễn Nhất Hiên gọi điện thoại cho Hàn Đông. Khách khí nói:
- Phó chủ tịch huyện Hàn, Bí thư Đinh mời anh lại đây ngay.
Hàn Đông nói:
- Cảm ơn Phó chủ nhiệm Nguyễn, tôi lập tức tới ngay đây.
Nguyễn Nhất Hiên là Phó Chủ nhiệm văn phòng Thành ủy, cán bộ cấp Cục phó, đi theo Đinh Vi Dân làm vài năm, tương lai tiếp theo, cũng là cấp Cục trưởng. Bởi vì là thư ký của nhân vật số một, cho nên mọi người đều khá khách khí đối với anh ta.
Kỷ Quốc Hùng ngồi ở đối diện Hàn Đông đang mở thật to hai mắt, trong lòng khiếp sợ vô cùng. Hàn Đông chỉ là một Phó chủ tịch huyện thôi, gọi một cuộc điện thoại nói muốn báo cáo công tác, Bí thư Thành ủy không ngờ liền vui vẻ đồng ý. Mặt mũi của Hàn Đông ghê gớm thật, cho dù là Bí thư huyện ủy, chỉ sợ cũng không phải nói muốn gặp là có thể nhìn thấy Bí thư Thành ủy đâu.
- Phó cục trưởng Kỷ, tôi phải lập tức đi báo cáo công tác một chút cho Bí thư Đinh, đợi lát nữa tôi liên hệ lại với anh.
Hàn Đông đứng lên nói.
Kỷ Quốc Hùng cũng đứng lên, cười nói:
- Ừ, Hàn Đông mau đi đi, buổi tối cùng nhau ăn cơm
Hàn Đông lắc đầu nói:
- Buổi tối không được, tôi có việc khác rồi.
Đi vào Thành ủy, Nguyễn Nhất Hiên khách khí bảo Hàn Đông chờ một chút, anh ta đi vào xin chỉ thị một chút, đi ra nói với Hàn Đông:
- Bí thư Đinh mời anh vào.
Hàn Đông khách khí nói:
- Cảm ơn Phó chủ nhiệm Nguyễn.
Tiến vào phòng trong, Đinh Vi Dân đang ngồi trước bàn làm việc. Trên mặt nở một nụ cười thản nhiên.
- Bí thư Đinh chào ngài.
Hàn Đông không kiêu ngạo không nịnh nọt nói. Đối phương là Bí thư Thành ủy, sự cung kính nên có là không thể ít, nhưng cũng không đến mức khúm núm.
- Hàn Đông đến đây, ngồi đi.
Đinh Vi Dân gật đầu nói.
Hàn Đông ngồi xuống trước mặt Đinh Vi Dân,
Sau đó báo cáo lại mấy chuyện đã làm trong thời gian vừa qua.
Trên thực tế, Đinh Vi Dân vô cùng rõ ràng về chuyện của Hàn Đông, tuy nhiên rõ ràng thì rõ ràng, Hàn Đông tự mình đến báo cáo, lại là một chuyện khác.
- Hàn Đông làm việc thật không tồi, Ủy ban nhân dân tỉnh có thể liệt huyện Phú Nghĩa vào làm thí điểm cho toàn bộ tỉnh, là một chuyện tốt. Huyện Phú Nghĩa phải bắt được kỳ ngộ này, tranh thủ phát triển nhanh hơn. Hàn Đông, cậu đứng đầu tổ lãnh đạo trong lúc thi hành công tác phải nghiêm túc dựa theo trình tự mà làm. Đề cập đến phương diện sử dụng tài chính, nhất định không được để xảy ra vấn đề.
Hàn Đông gật đầu, cảm kích nói:
- Cảm ơn Bí thư Đinh chỉ điểm, tuy nhiên Cục trưởng Hoa Cục Tài chính tìm tôi, nói Ủy ban nhân dân thành phố chuẩn bị giữ lại một nửa tài chính, điều này làm cho tôi rất khó xử.
- Phải không?
Đinh Vi Dân lập tức liền hiểu ra vì sao Hàn Đông đến đây báo cáo công tác, nghĩ thầm rằng tiểu tử này, hóa ra là có mục đích mà đến. Hoa Kiến Thành ở Cục Tài chính vẫn theo sát sau Sa Ứng Lương, lần này vừa lúc có cơ hội đánh rơi y,
- Ừ, cậu phải làm rõ ràng tình huống ra, còn nữa tài chính của Sở Tài chính còn chưa chuyển xuống dưới, Cục Tài chính hiện tại cũng chỉ là tính toán như vậy thôi.
Hàn Đông hiểu ý của Đinh Vi Dân, mỉm cười nói:
- Tôi chính là hơi lo lắng mà thôi.
Đinh Vi Dân đầy thâm ý nói:
- Cậu lo lắng cũng là có lý, tuy nhiên tôi tin tưởng Cục Tài chính có thể dựa theo quy củ mà làm việc.
- Cảm ơn Bí thư Đinh,
Thấy Đinh Vi Dân cầm lấy chén trà, liền đứng lên,
- Vậy tôi không quấy rầy Bí thư Đinh nữa.
Đinh Vi Dân nói thêm:
- Ừ, đi đi.
Xuống lầu, Hàn Đông gọi điện thoại cho Kỷ Quốc Hùng nói:
- Phó cục trưởng Kỷ, tôi sẽ không qua đó nữa. Nếu anh có thời gian, cứ báo cáo công tác với lãnh đạo Thành ủy một chút thôi.
- Tôi biết nên làm như thế nào rồi.
Kỷ Quốc Hùng cười nói.
Treo điện thoại, Kỷ Quốc Hùng liền tìm được số điện thoại của Nguyễn Nhất Hiên, thư ký của Bí thư Thành ủy Đinh Vi Dân, bấm số, anh ta nói:
- Phó chủ nhiệm Nguyễn chào ngài, tôi là Phó cục trưởng Kỷ Quốc Hùng ở Cục Tài chính, Hàn Đông vừa mới ở chỗ tôi hàn huyên trong chốc lát, tôi muốn báo cáo một chút công tác với Bí thư Đinh.
Anh ta cố ý nhắc tới Hàn Đông, cũng là muốn tăng một chút lợi thế mà thôi, dù sao người sáng suốt đều thấy được phân lượng của Hàn Đông ở trong lòng Đinh Vi Dân. so với Bí thư huyện ủy bình thường thì còn coi trọng hơn nhiều. Giơ cờ hiệu Hàn Đông, nói không chừng mình thật sự có thể gặp được Đinh Vi Dân, cho dù là không gặp được, chỉ cần Nguyễn Nhất Hiên báo cáo, cũng có thể để lại một ấn tượng trong lòng Đinh Vi Dân.
Nguyễn Nhất Hiên kiêu ngạo cười cười, nói:
- Phó cục trưởng Kỷ, xin chào, lát nữa Bí thư Đinh có việc phải làm. Tôi sẽ báo cáo cho ông ấy.
Kết quả này đã ở trong dự liệu của Kỷ Quốc Hùng. Trong thành phố có nhiều cán bộ cấp Cục trưởng như vậy, đều không nhất định có thể bất cứ lúc nào cũng gặp được Bí thư Thành ủy. Mình chỉ là một cấp Cục phó mà thôi, làm sao dễ dàng gặp được Đinh Vi Dân như vậy.
Còn Nguyễn Nhất Hiên đồng ý sẽ báo cáo lại cho Đinh Vi Dân, vậy là đã đủ rồi. Kỷ Quốc Hùng gọi cuộc điện thoại này cũng là vì nghe Hàn Đông nhắc nhở, cố ý để lại chút ấn tượng với Đinh Vi Dân mà thôi.
Hàn Đông xuống lầu, gọi điện thoại cho Kiều San San, liền lái xe đi Cục Phát thanh và Truyền hình thành phố đón Kiều San San.
Tả Nhất Sơn và Lý Thiếu Vũ đã tự bắt xe trở về.
Kiều San San hiện tại là Phó trưởng phòng của Phòng Tuyên truyền Cục Thông tin. Cũng không có chuyện gì nhiều phải làm, thật ra khá nhàn rỗi, biết được hôm nay Hàn Đông tới Vinh Châu. Trong lúc cô làm việc, tinh thần vẫn không yên chờ điện thoại của Hàn Đông.
Hàn Đông và Kiều San San, một có tình, một có ý, nhưng bởi vì nguyên nhân gia đình, nên chỉ có thể ở cách xa nhau.
Bởi vậy, mỗi một lần gặp nhau, hai người đều như là đã xa cách rất lâu vậy, trong lòng đều có chút kích động.
Kiều San San biết được Hàn Đông đã đi ra khỏi Thành ủy, liền cầm lấy điện thoại, gọi điện thoại cho mẹ nói:
- Mẹ, tối nay con không về ăn cơm. Có đồng sự mời cơm.
Gọi điện thoại xong, cô lại lấy ra một tấm gương nhỏ để soi mặt. Lấy ra một bút vẽ lông mày từ trong một cái bao nhỏ trong túi xách.
- San San đi gặp bạn trai sao?
Một người đàn bà trung niên ngồi ở đối diện với cô cười nói.
Kiều San San thản nhiên cười,
- Em đi ra ngoài ăn cơm.
Tuy rằng cô không nói rõ, nhưng thần thái sáng ngời kia của cô làm cho người ta lập tức nhìn ra là cô rất cao hứng.
Người phụ nữ ở đối diện đi tới, tự nhiên hiểu được, cười nói:
- San San, bạn trai của em là ai vậy? Khi nào giới thiệu cho mọi người biết một chút đi.
Kiều San San hé miệng mỉm cười, hơi thẹn thùng nói:
- Tha cho em đi.
Nói xong, cô liền đứng lên, đi nói với Trưởng phòng một tiếng, liền cầm túi xách, vô cùng cao hứng đi xuống lầu.
Lãnh đạo Cục Thông tin biết thân phận của Kiều San San, cũng cố ý đánh tiếng với Trưởng phòng Tuyên truyền. Bởi vậy Kiều San San về sớm một chút, là không thành vấn đề gì.
Kiều San San vô cùng cao hứng xuống lầu, bước chân nhẹ nhàng như con bươm bướm nhỏ vậy, linh hồn nhỏ bé cũng dường như muốn bay lên.
Xuống đến dưới lầu, Sa Trí Tuyên liền chui ra từ trong xe BMW, trong tay đang cầm một bó hoa hồng, miệng nói:
- San San.
- Làm sao anh lại tới nữa?
Kiều San San nhíu mày nói.
"Két" một tiếng phanh xe sắc bén vang lên, Hàn Đông dừng gọn xe bên cạnh Sa Trí Tuyên.