Vừa ăn cơm tối xong, Hàn Đông nhận được điện thoại của Trưởng ban Tổ chức cán bộ Tỉnh ủy Triệu Nhạc, trong điện thoại y hỏi thăm thân thiết:
- Hàn Đông, chỗ cậu không sao chứ?
Hàn Đông khẽ mỉm cười, tin tức bên Triệu Nhạc thật nhanh nhạy, sự việc vừa xảy ra y đã biết luôn.
- Cám ơn chú Triệu, bên cháu cũng không có chuyện gì to tát.
Hàn Đông mỉm cười, trả lời.
Triệu Nhạc nói:
- Ừ, về việc thư tố cáo tôi nghe Chủ nhiệm Uông nói rồi, chuyện này cậu có suy nghĩ gì?
Hàn Đông hiểu, Triệu Nhạc là muốn tìm hiểu rốt cuộc mình muốn làm đến mức độ nào, dù sao bên mình chiếm phần đúng, chủ yếu là nếu có người thúc đẩy thì Thành ủy Tân Châu tiến hành điều chỉnh cũng là chuyện rất bình thường.
Tuy nhiên Hàn Đông đã có phán quyết cho chuyện này, bên mình coi như đã kết thúc rồi, còn về phía Tỉnh có hành động gì thì mình không cưỡng cầu cũng không phản đối.
- Chú Triệu, chỗ cháu không có nghĩ gì, tất cả hành động của cháu cũng chính là vì làm được một chút việc thực sự, những cái khác tạm thời không có ý kiến gì cả.
- Ừ, cậu nghĩ như vậy rất tốt. Đạo tùy cơ ứng biến chỉ là thủ đoạn, mục đích cuối cùng là phục vụ cho công việc. Nếu quá chìm đắm với quyền lực thì không tránh khỏi sự mất mát ngu ngốc, chỉ có sự nghiệp mới là cơ sở kiên cố nhất. Ngoài ra, với vị trí hiện giờ của cậu cũng không thích hợp khoe khoang quá.
Triệu Nhạc nói đều là lời thật, dù sao hiện giờ Hàn Đông chỉ là Ủy viên thường vụ Thành ủy Phó Chủ tịch thành phố, trong số các Ủy viên thường vụ hắn xếp hạng gần cuối, nắm giữ được quyền phát ngôn nhất định nhưng nếu gây động quá lớn, khiến cho cả Thành ủy không được yên ổn thì hắn có giải quyết sự việc thế nào đi nữa, một số lãnh đạo bên trên chắc chắn sẽ phê bình kín đáo. Bất luận ai ở địa vị cao cũng đều không hi vọng thuộc hạ bên dưới là những kẻ làm chuyện linh tinh, lãnh đạo là thích nhất kiểu người có năng lực làm việc. Cũng chính vì như vậy, từ thế lực lớn mà nói, chỉ cần người nào đủ tận tụy làm tốt công việc mới là người thuận theo xu thế, cũng mới là người tiến được xa hơn.
- Và nữa, Tỉnh ủy có lẽ muốn điều chỉnh ứng cử viên Chủ nhiệm Ủy ban Kỷ luật thành phố Tân Châu, chuyện này cậu có tâm lý chuẩn bị là được rồi.
Nghe xong lời của Triệu Nhạc, Hàn Đông cảm thán trong lòng, kiểu này đoán chừng là Uông Kỳ Tài muốn ra tay cho dù hắn không đề bạt ứng cử viên, phỏng chừng tân Chủ nhiệm Ủy ban Kỷ luật cũng sẽ không đứng về phía đối lập với mình.
Trên thực tế, buổi chiều sau khi nhận được điện thoại của Hàn Đông, Chủ nhiệm Ủy ban Kỷ luật tỉnh Uông Kỳ Tài nhanh chóng phản ứng lại, y gọi điện cho Bí thư Tỉnh ủy Nguyên Hằng Kiện, sau đó cầm thư tố cáo Hàn Đông đến Tỉnh ủy. Gặp được Nguyên Hằng Kiện y đưa các bức ảnh ra, cười mỉm nói:
- Bí thư Nguyên, trong các bức ảnh này một là vị hôn thê của Hàn Đông tên Lữ Nhạc, người kia là Tiêu Bối Bối, em họ của Hàn Đông. Thời gian 1-5 họ đến Tây Xuyên thăm Hàn Đông, kết quả là bị người ta chụp ảnh lại rồi tố cáo lên Ủy ban Kỷ luật tỉnh.
Nguyên Hằng Kiện hứ một tiếng, nói:
- Bây giờ có một số người không chăm lo làm việc, cả ngày chỉ lo nghĩ tính kế người khác. Hề Hiểu Kiến ở Tân Châu quản lý đội ngũ thế nào vậy?
Uông Kỳ Tài tiếp lời:
- Vâng, việc này mới đầu là giao cho Ủy ban Kỷ luật thành phố Tân Châu điều tra, ai ngờ Lưu Khang Lương của Ủy ban Kỷ luật thành phố Tân Châu không hỏi rõ trắng đen, cứ buộc tội Hàn Đông có qua lại với phụ nữ không đứng đắn, sau đó Hề Hiểu Kiến còn mở Hội nghị Ủy viên thường vụ lâm thời phê bình Hàn Đông. Biết được sự tình tôi cũng không biết khóc cười ra sao. Xét thấy trường hợp này, tôi cho rằng cần phải điều chỉnh lại ứng cử viên cho Chủ nhiệm Ủy ban Kỷ luật thành phố Tân Châu.
- Vậy thì điều chỉnh thôi, xét ứng cử viên cho Ủy ban Kỷ luật, đến lúc đó sẽ thảo luận trên Hội nghị thường vụ.
Nguyên Hằng Kiện không nghĩ nhiều mà đồng ý luôn, và hào phóng trao lại việc xét ứng cử viên cho Uông Kỳ Tài. Dù sao ở tỉnh Tây Xuyên này Uông Kỳ Tài và Triệu Nhạc là hai người của nhà họ Hàn, khá phối hợp công việc với y. Mặt khác, trong lòng y cũng rất thích Hàn Đông, cộng thêm y muốn cố gắng cho giỏi hơn thì phải cần đến sự giúp đỡ của khắp nơi. Sức mạnh mạnh mẽ của nhà họ Hàn cũng là mục tiêu y nhắm đến, vì vậy Bí thư Tỉnh ủy tỉnh Tây Xuyên, chỉ cần Uông Kỳ Tài và Triệu Nhạc không có gì quá đáng, Nguyên Hằng Kiện cũng rất vui vẻ mà tác thành công việc của bọn họ, tóm lại đôi bên là mối quan hệ cả hai cùng có lợi, hợp tác cũng tốt.
Uông Kỳ Tài đi từ văn phòng Nguyên Hằng Kiện ra, gọi điện thoại cho Triệu Nhạc kể qua tình hình, dù sao đều là người một nhà, còn Hàn Đông lại là thành viên quan trọng của nhà họ Hàn, không phải là do vị trí hiện tại của hắn quan trọng mà là do thân phận của hắn, với sự coi trọng của lão Hàn đối với Hàn Đông, nên mọi người có việc gì đều cần trao đổi trước với nhau một chút. Như vậy, Triệu Nhạc cũng kịp thời nắm được tình hình thành phố Tân Châu, gọi điện thoại một là bày tỏ sự thân thiết, hai là nhắc nhở Hàn Đông chú ý hình tượng, chăm chú làm những việc chủ chốt. Đương nhiên, phản ứng của Hàn Đông làm y hài lòng, cậu thanh niên này ngoài tuổi trẻ, bốc đồng một chút, dường như không tìm ra khuyết điểm khác.
- Rồng sinh rồng, phượng sinh phượng.
Cúp điện thoại, trong lòng Triệu Nhạc không kìm nổi sự cảm thán.
- Tiếp theo, là bình tĩnh lại, là lúc nên chăm chỉ làm việc rồi.
Hàn Đông cũng cảm thán, bản thân hắn không có ý gì với vị trí Chủ nhiệm Ủy ban Kỷ luật thành phố , nhưng hiện tại xem ra là không trốn được lá phiếu này nữa, như vậy trên Hội nghị thường vụ hắn được 4 phiếu, trong đó còn có lá phiếu quan trọng của Chủ nhiệm Ủy ban Kỷ luật. Với thân phận hiện tại của hắn, ở thành phố Tân Châu đã rất có triển vọng rồi.
Tuy nhiên, ngẫm lại lời Hạ Kim Cường ngày trước, trong lòng Hàn Đông cũng có chút bất đắc dĩ, chỉ sợ làm Hạ Kim Cường thất vọng. Nhưng chuyện này Hàn Đông sẽ không nhân nhượng Hạ Kim Cường, hiện giờ hắn liên hợp với Hạ Kim Cường đã đủ để kìm hãm Hề Hiểu Kiến rồi, cũng không thể để y nắm giữ quá nhiều quyền lực, nếu không bản thân hắn sẽ phải chịu sự chèn ép.
- Nắm giữ sức mạnh trong tay mình thì vẫn tốt hơn, nếu thực sự mà không được, thì mình cũng có thể hợp tác với Hề Hiểu Kiến mà.
Hàn Đông cười lạnh.
Trong quan trường không có đối thủ vĩnh viễn, chỉ cần có lợi ích thì dù đó là kẻ thù giết cha cũng có thể ngồi xuống với nhau để trao đổi. Hề Hiểu Kiến là Bí thư Thành ủy, chắc chắn y sẽ không cam tâm mất đi quyền kiểm soát Hội nghị thường vụ, nên Hàn Đông tin rằng chỉ cần mình tỏ thiện ý vào lúc thích hợp, tuyệt đối Hề Hiểu Kiến sẽ mừng rỡ hợp tác với mình.
Tuy rằng theo tình hình hiện tại, trợ thủ đắc lực của Hàn Đông và Hề Hiểu Kiến đang tranh giành rất hăng, nhưng không đảm bảo rằng ngày nào đó vì lợi ích mà Hàn Đông cũng sẽ quay sang ủng hộ Hề Hiểu Kiến, kìm hãm Hạ Kim Cường.
Sáng ngày hôm sau, Hàn Đông nhận được điện thoại của Chu Chính.
- Lãnh đạo, gốc gác của 2 tên kia đã làm rõ, số bức ảnh đó là do chúng nó chụp.
Một tin tốt lành, tìm ra người chụp ảnh rồi, vậy thì kẻ chỉ đạo đằng sau cũng có thể nhanh chóng điều tra ra rõ ràng.
Không đợi Hàn Đông hỏi tiếp, Chu Chính nói:
- Thông qua thẩm tra đột kích, dùng ít thủ đoạn bọn chúng đã khai nhận, chúng chụp chộm là do được Cục trưởng Công an thành phố Hứa Kiến Thế sai bảo.
Hàn Đông vừa nghe xong, đôi mắt lập tức híp lại, không ngờ tất cả việc này lại do Hứa Kiến Thế đạo diễn, xem ra tên này đúng là chưa thấy quan tài chưa đổ lệ. Lúc đầu mình không xử cho y chết, giờ y quay lại cắn mình.
- Ừ, anh gửi bản khẩu cung đến cho tôi.
Hàn Đông nói nhẹ nhàng. Hắn vốn chẳng có tâm trí ra tay với Cục Công an thành phố, nhưng Hứa Kiến Thế đã tự mình nhảy ra thế này, mình mà không ra tay bây giờ thì đợi đến lúc nào?
Sau đó, Hàn Đông gọi đến một số máy.
Phó cục trưởng Cục Công an thành phố Mã Vũ Kim đang ngồi trong văn phòng đọc báo nhàn rỗi, Hứa Kiến Thế nắm giữ hết quyền lực ở Cục Công an, Phó cục trưởng như y căn bản là không có mấy quyền hành gì. Khoảng thời gian trước Phó trưởng Ban tổ chức cán bộ Tỉnh ủy Thẩm Hàm Thần giới thiệu Hàn Đông với y, bảo y khi nào rảnh thì đến chỗ Hàn Đông báo cáo công việc. Kết quả là khi đó y gọi điện cho Hàn Đông, thì hắn lại bảo y làm tốt công việc của mình đi, nhưng thời gian qua lâu như vậy Hàn Đông vẫn chưa có tỏ thái độ gì, tình trạng của y vẫn không có chút thay đổi. Tuy nhiên, nếu lãnh đạo đã bảo mình yên tâm công tác, vậy thì mình cứ yên lặng chờ đợi lãnh đạo hô gọi. Trong thời gian ẩn mình này, Mã Vũ Kim lại bí mật quan sát động tĩnh của Thành ủy, biết là Hàn Đông tuy mới đến chưa lâu nhưng hắn đã nắm giữ quyền hạn rất lớn, chỉ là không biết khi nào hắn mới vác đuốc đi đốt Cục Công an.
Tiếng chuông điện thoại vang lên đột ngột, khiến Mã Vũ Kim giật mình bừng tỉnh, y hơi khó chịu chau mày, nhìn lướt qua số điện thoại gọi đến, rồi bỗng chốc như bị lửa đốt đít nhảy dựng lên tránh nóng, vẻ mặt kinh ngạc và kích động.
Là điện thoại văn phòng Hàn Đông gọi đến.
Mã Vũ Kim xúc động đến nỗi suýt nữa hét lên, rồi y ổn định tinh thần, hai tay cầm điện thoại, cung kính chào:
- Xin chào Phó chủ tịch thành phố Hàn, tôi là Mã Vũ Kim.
Nghe được giọng cung kính của Mã Vũ Kim, Hàn Đông mỉm cười, người này cũng khá là biết chịu đựng, mình bảo y yên lòng làm việc thì y liền lặn tăm, tuy nhiên, khả năng chịu đựng là có đấy nhưng không biết năng lực làm việc thì thế nào?
Hỏi qua tình hình Cục Công an, từ báo cáo của Mã Vũ Kim, thời gian qua y làm việc khá chăm chỉ.
Nếu Hứa Kiến Thế dám sai người chụp trộm rồi tố cáo mình, chỉ cần mình có bản khẩu cung của 2 tên kia, đến lúc đó vị trí Cục trưởng của Hứa Kiến Thế chắc chắn là bị lung lay. Xử lý xong Cục trưởng Cục Công an rồi, Hàn Đông sẽ mượn cơ hội xếp chỗ cho Mã Vũ Kim. Như vậy, quyền lực của Mã Vũ Kim ở Cục Công an sẽ lớn mạnh hơn, sau này có việc gì cũng dễ sắp xếp, ngoài ra Mã Vũ Kim là người của Phó trưởng Ban tổ chức cán bộ Tỉnh ủy Thẩm Hàm Thần, sắp xếp cho ông ta một vị trí ngon cũng là một công đôi việc.
- Phó chủ tịch thành phố Hàn có ý gì đây?
Trong lòng Mã Vũ Kim có chút khó hiểu, Hàn Đông chỉ hỏi thăm một số tình hình, sau đó không tỏ ý gì đã cúp điện thoại rồi, khiến y không hiểu ra sao cả.
- Phó chủ tịch thành phố Hàn đích thân gọi điện tới, chắc chắn không phải là tùy tiện hỏi tình hình đơn giản như vậy.
Mã Vũ Kim nhăn nhó mặt mày suy nghĩ, lãnh đạo gọi điện thoại tới chắc chắn là có ý đồ, nhưng nếu không lĩnh hội được thì đó lại là lỗi của cấp dưới rồi.
Mã Vũ Kim rất đau khổ, y là Phó cục trưởng bị bài xích, nay Hàn Đông giống như cứu tinh của y nên y không muốn bỏ lỡ cơ hội này.
- Ồ, có lẽ Phó chủ tịch thành phố Hàn là chuẩn bị ra tay với Cục Công an rồi, bây giờ chủ yếu là tìm hiểu một chút tình hình, vậy thì mình nên làm cái gì bây giờ nhỉ?
Mã Vũ Kim móc bao thuốc ra, rít thuốc, chau mày càng nhiều hơn.
Mà giờ phút này, Hàn Đông cũng đang ngồi trong văn phòng suy tư.
Lần này bất luận thế nào, Hứa Kiến Thế cũng không thể ở Cục Công an làm thêm được nữa, nhưng nếu hạ bệ hắn ta thì để ai lên làm Cục trưởng đây? Tuy Mã Vũ Kim cũng coi như là người mình, nhưng Hàn Đông tìm hiểu qua, nếu để y lên làm Cục trưởng thì lý lịch chưa đủ. Lần này điều chỉnh tốt nhất là cho y làm Phó cục trưởng thường trực, vậy thì hiện tại Hàn Đông lại chưa có ứng viên phù hợp để thay thế, nhân sự không đủ quả là vấn đề đau đầu.
Đương nhiên, Hàn Đông cũng không hi vọng vị trí Cục trưởng rơi vào tay Hề Hiểu Kiến hoặc Hạ Kim Cường, việc lần này xét tổng thể mà nói có liên quan đến bản thân hắn, không thể hạ bệ Hứa Kiến Thế được, khuyết ra vị trí tốt này chẳng khác gì tạo mồi ngon cho người khác.
Lúc này Chu Chính đến, y báo cáo lại tình hình rồi trao khẩu cung cho Hàn Đông.
Hàn Đông xem qua.
Khẩu cung của 2 tên kia khá tường tận, hóa ra Lã Nhạc và Tiêu Bối Bối đến thành phố hôm đó đã bị theo dõi rồi, chỉ tiếc là lúc ấy mình không chú ý, nếu không chuyện cũng sẽ không bị làm to đến mức này.
Bản khẩu cung chi tiết, thậm chí thời gian Hứa Kiến Thế gọi lúc nào, nói cái gì đều khai rất rõ ràng.
Còn Chu Chính đã sớm thông báo cho Cục Điện tín đi điều tra ghi chép liên lạc của 2 tên kia, quả đúng là Hứa Kiến Thế có gọi điện thoại cho chúng.
Bản khẩu cung và ghi chép liên lạc là dây xích chứng cớ có quan hệ mật thiết, cộng thêm chuyện này cũng cần có một kết quả báo lại rõ ràng, lần này chắc chắn Hứa Kiến Thế sẽ không trốn tội được.
Đợi sau khi Chu Chính đi rồi, Hàn Đông suy nghĩ một lúc lâu, quả là không có ứng viên nào thích hợp ngồi vào vị trí Cục trưởng. Ngoài ra, Hàn Đông còn nghĩ tới một điểm, chính là cho dù hạ bệ Hứa Kiến Thế, hắn cũng không thể chiếm vị trí Cục trưởng Cục Công an và Phó cục trưởng thường trực, bất luận là Hề Hiểu Kiến hay Hạ Kim Cường bọn họ cũng không để yên. Nếu mình không có ai thay thế thích hợp, vậy thì giao vị trí Cục trưởng cho Hạ Kim Cường, đây cũng coi như là cho ông ta trái ngọt, dù sao trong chuyện Bí thư Ủy ban Kỷ luật mình đã cự tuyệt y rồi.
Sau đó, Hàn Đông liền cầm bản khẩu cung chậm rãi đến văn phòng Hạ Kim Cường.
- Chào Phó chủ tịch thành phố Hàn.
Chu Trác Quần – Thư ký của Hạ Kim Cường vừa thấy Hàn Đông đã đứng nhanh dậy, cung kính chào hỏi.
Hàn Đông gật đầu, nói:
- Chủ tịch thành phố Hạ có ở đây không? Tôi tìm ông ấy báo cáo công việc, phiền anh bẩm lại.
Đang nói, Hạ Kim Cường đã nghe thấy tiếng của Hàn Đông, y bước ra ngoài, cười nói:
- Phó chủ tịch thành phố Hàn đến đấy à, mời vào đây.
Vào phòng trong ngồi xuống, Hạ Kim Cường lại nói:
- Phó chủ tịch thành phố Hàn, cậu khách sáo với tôi rồi, cậu lúc nào cũng có thể vào văn phòng của tôi.
Hàn Đông cười nói:
- Chủ tịch thành phố Hạ, nề nếp cần có thì nên chấp hành chứ.
Nói xong, Hàn Đông đưa bản khẩu cung cho Hạ Kim Cường, nói:
- Đây là Cục Công an quận Cao Bình vừa gửi cho tôi, mời chủ tịch thành phố Hạ xem.
Hạ Kim Cường có chút nghi ngờ, y nhận lấy tài liệu rồi xem nhanh qua một lượt, trong lòng lập tức bất ngờ, có điều không thể hiện ra ngoài mặt. Bây giờ y cảm thấy tâm tư Hàn Đông có chút trầm lặng, bất luận vào thời điểm nào hắn cũng đều không biểu hiện quá gấp gáp.
- Cái tên Hứa Kiến Thế, không ngờ y dám làm ra những chuyện như thế. Phó chủ tịch thành phố Hàn, cậu định làm thế nào?
Hàn Đông nói rõ ràng:
- Hứa Kiến Thế gây ra chuyện như thế không thích hợp tiếp tục làm ở Cục Công an nữa, ý kiến của tôi là điều chỉnh lại nhân sự ở Cục Công an.
Hạ Kim Cường gật đầu, trong đầu y lập tức lóe lên mấy người trong bộ máy Cục Công an thành phố, hỏi:
- Tôi đồng ý, về ứng viên cụ thể Phó chủ tịch thành phố Hàn có suy nghĩ gì chưa?
Hàn Đông nghe ra ý dò hỏi trong lời của y, trong lòng cười thầm, nói:
- Chủ tịch thành phố Hạ, công việc của Cục Công an vô cùng quan trọng, chức Cục trưởng Cục Công an này tôi không có người nào phù hợp, phải phiền Chủ tịch thành phố Hạ bận tâm rồi.
Hạ Kim Cường vừa nghe xong, trong lòng thở phào một tiếng. Vừa rồi y luôn lo lắng, nếu Hàn Đông muốn chiếm chức Cục trưởng trong tay thì y thật không biết phải làm thế nào. Bây giờ nghe ra ý của Hàn Đông, chức Cục trưởng này để mình đứng ra sắp xếp coi như là hắn biết ăn ở.
- Ừm, tôi suy nghĩ một chút. Đúng rồi, các lãnh đạo khác của Cục Công an cũng nên điều chỉnh phù hợp, Phó chủ tịch thành phố Hàn cũng suy xét ứng cử viên đi, đến lúc đó trên Hội nghị thường vụ cũng dễ đề bạt.
Hạ Kim Cường nói thế cũng coi như là đáp lễ hắn, nếu Hàn Đông không nhòm vị trí Cục trưởng thì vị trí khác cũng nên suy xét cho yêu cầu của hắn.
Hàn Đông gật đầu, nói:
- Tôi sẽ suy nghĩ, đợi lát nữa tôi đến Thành ủy gặp Bí thư Hề, tôi nghĩ Bí thư Hề cũng sẽ không bỏ qua cho hành vi kiểu này của Hứa Kiến Thế.
Hạ Kim Cường nói:
- Hành vi của Hứa Kiến Thế là ai cũng sẽ không dễ dàng tha thứ được.
Tiếp theo, Hàn Đông đi đến Thành ủy. Thư ký Cử Nam Dịch của Hề Hiểu Kiến đang ngồi ở đó, xem xét quyển sổ trong tay, lúc này ngẩng đầu lên thấy vẻ mặt nghiêm chỉnh của Hàn Đông đang đứng bên ngoài, lập tức giật mình, quyển sổ nhỏ trong tay rơi xuống bàn.
Làm Thư ký của Bí thư Thành ủy, anh ta biết rõ chuyện hôm qua trên Hội nghị thường vụ, hơn nữa sau khi Hề Hiểu Kiến quay về văn phòng, ở trong phòng đập phá không ít đồ đạc, sau đó y phải quét dọn một hồi lâu. Trước vị lãnh đạo Thành ủy quá ư là trẻ tuổi này, từ đáy lòng Cử Nam Dịch luôn có một cảm giác sợ hãi ghê gớm.
- Xin chào Phó chủ tịch thành phố Hàn.
Cử Nam Dịch cung kính chào.
Hàn Đông gật đầu, nói:
- Bí thư Hề ở đây không? Tôi tìm ông ấy báo cáo công việc, phiền anh thông báo một chút.
Tổng thể mà nói, thái độ của Hàn Đông vẫn khá khách sáo, trong lòng Cử Nam Dịch có chút hoảng hốt, không biết lần này Hàn Đông lại muốn làm gì.
Nghe tin Hàn Đông đến văn phòng, Hề Hiểu Kiến có chút ngờ vực, có điều y vẫn cực kỳ căm tức Hàn Đông, do vậy mới nói nhạt nhẽo:
- Mời hắn vào.
Y không ra bên ngoài nghênh đón Hàn Đông, chỉ đợi Hàn Đông mở cửa bước vào y mới đứng dậy, nói:
- Phó chủ tịch thành phố Hàn đến rồi, mời ngồi chỗ này.
Trước sự lạnh nhạt của Hề Hiểu Kiến, Hàn Đông cũng không để tâm. Hôm qua mình vừa gây sự với y, hôm nay đương nhiên y không thể tử tế với mình rồi.
Sau khi 2 người ngồi xuống, Cử Nam Dịch vào pha trà rồi cẩn thận đặt trước mặt Hàn Đông, sau đó y lùi lại ra rồi đóng cửa thật nhẹ nhàng. Có điều trước việc Hàn Đông đến báo cáo thế này, y cũng khá hiếu kỳ nên không kìm nổi tò mò đứng bên ngoài cửa, ghé tai nghe ngóng.
- Đồ đáng ghét! Rốt cuộc Hứa Kiến Thế muốn làm cái gì hả?
Hề Hiểu Kiến đập “bốp” nắm tay vào bàn, nói phẫn nộ, sắc mặt cũng trở nên đỏ gắt.
Nhìn thấy Hàn Đông cầm bản khẩu cung, trong lòng Hề Hiểu Kiến chất đầy sự tức giận.
Lần này, vì chuyện mấy tấm ảnh mà y bị Hàn Đông quay cho vô cùng bị động, mất hết thể diện. Bây giờ tìm ra kẻ đầu sỏ gây loạn rồi, đương nhiên y vô cùng căm tức.
Hứa Kiến Thế muốn trừng trị Hàn Đông cũng là có nguyên nhân cả, nhưng mấu chốt là khi bạn chưa làm rõ tình hình đã tố cáo lung tung. Đã đành tố cáo rồi, nhưng giờ bạn lại để cho người ta nắm được thóp thì bạn còn tác dụng gì?
Dù cho Hứa Kiến Thế là người của Hề Hiểu Kiến, lúc này Hề Hiểu Kiến phải bỏ rơi gã ta hoàn toàn, huống hồ dù Hề Hiểu Kiến muốn bảo vệ y, nhưng phải được Hàn Đông đồng ý mới được. Dù sao y là người cầm đầu sai người chụp trộm Hàn Đông, giờ tìm ra chứng cớ rồi, Hàn Đông sẽ không dễ dàng bỏ qua cho y.
Vấn đề bây giờ là, làm thế nào để đảm bảo kiểm soát được Cục Công an trong tay mình.
Hiện tại, Hạ Kim Cường được Hàn Đông ủng hộ, trên Hội nghị thường vụ đã chiếm được ưu thế rồi, Cục Công an là cơ quan quan trọng, nếu cũng bị Hạ Kim Cường kiểm soát thì ngày tháng sau này của Bí thư Thành ủy như y cũng không dễ sống.
- Phó chủ tịch thành phố Hàn, về việc này Thành ủy nhất định sẽ xử lý nghiêm khắc.
Hề Hiểu Kiến nói nghiêm túc.
- Phó chủ tịch thành phố Hàn còn có yêu cầu gì không?