Hàn Đông từ phòng tổ chức huyện ủy đi ra thì gặp ngay Trương Trường Hà, thư ký Trương vung tay nói:
- Hàn Đông, chúc mừng cậu.
- Anh Trương quá khách khí, buổi tối đến chỗ nào đây?
- Chỗ cũ, tôi sẽ gọi mọi người đến ăn mừng.
Hai người trao đổi thêm vài câu, Trương Trường Hà phải đi gặp Tôn Nghĩa Phương, Hàn Đông lại không nhanh không chậm đi ra.
Hàn Đông là trợ lý chủ tịch, chủ nhiệm hiệp hội quản lý khu công nghiệp Thần Quang, đây là sắp xếp cấp phó ban, rất đặc thù, khá rõ ràng. Trợ lý chủ tịch huyện chỉ là một chức danh mà thôi, chức vụ thật sự của Hàn Đông chính là chủ nhiệm hiệp hội quản lý khu công nghiệp Thần Quang.
Không thể ngờ trong huyện lại sắp xếp mình như vậy, Hàn Đông cười khổ một cái, như vậy mới tốt. Cấp bậc tiến lên, cũng không phải chức vụ phó chủ tịch huyện quá hấp dẫn ánh mắt người khác, hơn nữa lại là chủ nhiệm khu công nghiệp Thần Quang, dễ dàng tạo ra thành tích.
Dù sao thì Hàn Đông cũng rất hài lòng với sắp xếp như vậy, hắn cũng nghĩ, nếu mình thật sự lên làm phó chủ tịch huyện, như vậy chắc chắn sẽ sắp xếp ở tận phía sau, chỉ có thể làm việc vặt mà thôi, ngược lại còn rơi vào vòng quan hệ phức tạp của các vị chủ tịch. Bây giờ cho mình có một chức danh trợ lý chủ tịch, lại sắp xếp mình đến nắm công tác ở hiệp hội quản lý khu công nghiệp Thần Quang, sắp xếp này rất có lợi.
Ven đường có một cửa hàng sửa khóa cửa, Hàn Đông nói ông chủ mang theo công cụ đến tu sửa cửa phòng của Kiều San San. Khi hắn đi qua quán cơm của dì Vương thì nói một tiếng, để dì Vương xào nấu vài món, lát nữa mình sẽ xuống dùng cơm.
- Ha ha, Hàn Đông anh về nhanh vậy sao?
Kiều San San ngồi trong phòng khách, nàng mặc váy màu hồng phấn, tóc xỏa xuống ngực, hai chân dài khép lại, dưới chân là một đôi dép lê màu trắng, những ngón chân ngà lộ ra ngoài rất đẹp.
Ông chủ đến sửa khóa thấy người đẹp thì cũng giật mình, vẻ mặt hỏi đỏ, hắn cúi đầu không nói lời nào, nhanh chóng sửa khóa.
Hàn Đông khẽ động lòng, Kiều San San ngày càng thêm mê người. Khi hắn đi ngang qua và ngồi xuống bên cạnh thì trong mũi nghe được mùi hương thơm ngát, tinh thần không khỏi chấn động, hắn hỏi:
- Chân còn đau không? Đã hết sưng chưa?
Hàn Đông tự nhiên đưa tay chụp lấy mắt cá chân của Kiều San San để xem xét.
- Ui da, không sao.
Kiều San San trừng mắt hờn dỗi nhìn Hàn Đông, sau đó nàng khẽ rụt chân về.
Người này đúng là làm càn, sao có thể làm ra hành vi thân mật như vậy?
Hàn Đông cười cười rồi nói:
- Buổi chiều cô có đi làm không?
Kiều San San lắc đầu:
- Không, chiều ở nhà nghỉ ngơi.
Hàn Đông cười nói:
- Cô đúng là quá nhàn nhã.
Kiều San San nở nụ cười vui vẻ:
- Nhàn nhã cái gì, chỉ là bị bệnh ở nhà mà thôi.
Cửa nhanh chóng được sửa xong, ông chủ thu tiền ra về, Kiều San San nói:
- Hay chúng ta đi dùng cơm?
Hàn Đông cười khổ nói:
- Cái gì? Khi trở về tôi đã nói với dì Vương, bây giờ chắc đã làm xong món ăn rồi.
- Coi như xong, tôi còn định xuống gọi thêm vài món.
Kiều San San có chút tiếc nuối.
Hàn Đông cười nói:
- À, đến tối ra ngoài ăn cũng được...
- Được, anh mời khách sao?
Kiều San San ngẩng đầu nhìn Hàn Đông, cặp mắt đẹp khẽ chớp:
- Buổi sáng lãnh đạo tìm anh làm gì?
Hàn Đông cười nói:
- Cô đoán xem?
- Ha ha!
Kiều San San nhìn Hàn Đông, cặp lông my khẽ chớp, nàng dịu dàng nói:
- Là chuyện tốt, nhìn vẻ mặt vui mừng của anh thì biết ngay.
- Không phải đấy chứ, cô mà nhìn ra được sao?
- Hì hì, tôi là ai? Thành thật khái báo đi, trong huyện sắp xếp anh như thế nào?
Hàn Đông cười nói:
- Là trợ lý chủ tịch, chủ nhiệm hiệp hội quản lý khu công nghiệp Thần Quang.
Kiều San San vừa nghe vậy thì nhếch miệng nói:
- Là lên đến cấp nào?
Hàn Đông bổ sung:
- Phó ban.
- Sao, phó ban? Khó trách anh không giấu được vui mừng, anh mới nhiêu đó tuổi mà đã là cán bộ lãnh đạo cấp phó ban.
Hàn Đông cười hì hì nói:
- Dù sao thì tôi cũng lớn hơn cô.
- Hừ, anh cứ ở đó mà đắc ý, tối nay anh thật sự phải mời khách.
Hàn Đông đứng lên nói:
- Được, tối nay cô muốn ăn gì cũng được, bây giờ tôi xuống lấy thức ăn.
Hàn Đông xuống lầu, dì Vương đã xào nấu xong. Hắn tìm một mâm cơm, bỏ chén bát và thức ăn vào rồi bưng lên lầu, hắn và Kiều San San cùng dùng cơm trong phòng.
Đến trưa, Hàn Đông đưa chén dĩa và mâm cơm xuống bên dưới, đi đến cửa chợt nghe thấy tiếng chuông điện thoại vang lên liên tục, hắn tranh thủ vào nhà nghe máy. Người gọi điện thoại đến là thư ký Thạch Dũng của chủ tịch Phương Trung, hắn nói:
- Bí thư Hàn, chủ tịch Phương mời anh ba rưỡi đến khối chính quyền huyện một chuyến.
Thông báo bổ nhiệm Hàn Đông còn chưa được công bố, vì vậy mà Thạch Dũng vẫn gọi Hàn Đông là bí thư Hàn nhưng không quá kiêu căng như trước kia. Tuy Hàn Đông chỉ là trợ lý của chủ tịch nhưng cũng là cán bộ cấp phó ban, Thạch Dũng chỉ có cấp phó khoa, dù là thư ký của chủ tịch cũng không có nhiều tiền vốn để kiêu căng trước mặt Hàn Đông.
- Được, tôi sẽ đến đúng giờ.
Hàn Đông nói, hắn đã nhận được thông báo làm trợ lý chủ tịch, bây giờ chủ tịch Phương Trung muốn gặp hắn cũng là bình thường.
Hàn Đông cũng biết chút thông tin về khu công nghiệp Thần Quang, cũng biết đây là đơn vị rối rắm, thuần túy chỉ là công trình chiến tích của vị bí thư huyện ủy trước kia, phần lớn chỉ là hoang phế mà thôi, nghe nói bên trong chi có vài xí nghiệp nhỏ, có lẽ một năm cũng không thu lợi được vài đồng tiền thuế. Sau này hắn tiếp nhận chắc chắn sẽ có nhiều công tác cần làm, tất nhiên cũng vì vậy mà dễ dàng tạo ra thành tích.
Một giờ bốn mươi Hàn Đông đến ngoài phòng làm việc của bí thư huyện ủy Hoàng Văn Vận, Trương Trường Hà đang nói gì đó với một người đàn ông đầu đinh, khi thấy Hàn Đông tiến vào thì nói:
- Chủ nhiệm Hàn đến.
Trương Trường Hà có lẽ biết Hàn Đông không quan tâm đến chức anh trợ lý chủ tịch, vì vậy mới xưng hô như thế.
Hàn Đông nói:
- Còn chưa bổ nhiệm.
Trương Trường Hà nói:
- Văn kiện đã phát ra, buổi sáng đã được bí thư Hoàng ký tên, đến chiều có lẽ đã được đưa xuống rồi. Đúng rồi, chủ nhiệm Hàn, giới thiệu cho anh, vị này là Tề Bằng, sau này sẽ tiếp nhận công tác của tôi.
- Chào chủ nhiệm Hàn!
Tề Bằng mỉm cười nói, thái độ không lạnh nhạt nhưng cũng không quá nhiệt tình, có lẽ vì nguyên nhân chưa quen thuộc.
Hàn Đông vươn tay bắt tay Tề Bằng, sau đó cười nói:
- Sau này kính xin thư ký Tề quan tâm nhiều hơn.
Tề Bằng vừa lên làm thư ký của Hoàng Văn Vận, có lẽ chỉ là nhân viên công tác bình thường mà thôi.
Trương Trường Hà rót cho Hàn Đông một ly trà rồi nói:
- Chủ nhiệm Hàn cứ ngồi chơi một lát, tôi còn có vài việc cần nói rõ với Tề Bằng.
Hàn Đông khẽ gật đầu, Tề Bằng này xem ra còn có chút lạnh nhạt với công tác của thư ký, trà cũng phải do Trương Trường Hà tự rót. Hắn ngồi mười phút, sau đó Hoàng Văn Vận đi đến, khi thấy Hàn Đông thì cười nói:
- Hàn Đông đến rồi à, mời vào.
Sau khi vào bên trong, đợi Hoàng Văn Vận ngồi xuống ghế sa lông thì Hàn Đông mới dám ngồi xuống, hắn vẫn giữ bộ dạng không kiêu ngạo không xu nịnh như trước. Dù hắn biết lần này cấp bậc của mình tăng lên nhưng tất cả đều do Hoàng Văn Vận vung tay xử lý, trong lòng hắn có chút cảm kích nhưng cũng không biểu hiện ra ngoài, hơn nữa hắn cũng biết Hoàng Văn Vận ủng hộ mình là cũng có tính toán riêng.
Hoàng Văn Vận đốt một điếu thuốc rồi hỏi:
- Sáng nay đã đến khảo sát rồi chứ?
Hàn Đông gật đầu nói:
- Vâng, phòng tổ chức thị ủy và huyện ủy đều đã khảo sát, cảm tạ bí thư Hoàng tín nhiệm, tôi sẽ cố gắng làm tốt công tác.
Hoàng Văn Vận cười nói:
- Thị ủy cũng rất coi trọng việc bồi dưỡng cán bộ trẻ tuổi, hơn nữa thời gian gần đây thành tích của cậu là rất rõ ràng, vì thế huyện ủy mới đưa ra lời đề nghị và phòng tổ chức thị ủy thận trọng suy xét, quyết định đề bạt cậu lên cấp phó ban, mà huyện ủy cũng tiến hành điều chỉnh công tác của cậu.
- Còn trẻ mà đã là trợ lý của chủ tịch, lại là cấp phó ban, có thể nói cũng hiếm gặp ở thành phố Vinh Châu. Sau này ở trên vị trí mới thì vấn đề sẽ ngày càng nhiều, hy vọng cậu có thể tiếp tục phát triển tinh thần khai thác tiến thủ, trên cương vị mới làm ra thành tích mới.
- Huyện ủy bổ nhiệm cậu làm chủ nhiệm hiệp hội quản lý khu công nghiệp Thần Quang, cũng vì nhìn trúng tinh thần khai thác của cậu. Chắc chắn cậu cũng đã từng nghe thấy về tình huống của khu công nghiệp Thần Quang, tôi hy vọng sau khi nhận chức thì cậu cố gắng thay da đổi thịt.
Đây đều là những câu nói theo thông lệ, Hàn Đông cũng biết Hoàng Văn Vận đang nói gần nói xa, hắn bình tĩnh nói:
- Bí thư Hoàng cứ yên tâm, tôi sẽ cố gắng tranh thủ khai sáng khu công nghiệp Thần Quang dưới sự chỉ đạo của huyện ủy.
- À, cậu cứ buông tay buông chân mà công tác, nếu có gì cần thì huyện ủy sẽ toàn lực giúp đỡ.
Hoàng Văn Vận cười nói:
- Tất nhiên cậu cũng biết rồi đấy, tình hình tài chính trong huyện là không tốt, phương diện tài chính cũng không có gì giúp đỡ cậu được nhiều. Nhưng tôi tin chỉ cần cậu mở ra cục diện mới, tình huống của hiệp hội quản lý khu công nghiệp sẽ nhanh chóng tốt đẹp hẳn lên.
Hàn Đông cười khổ một tiếng, còn chưa đi làm Hoàng Văn Vận đã chặn ý nghĩ đòi tiền của mình, không bột khó gột nên hồ, chính mình chưa nhận chức đã gặp vấn đề, sau này xem ra muốn đẩy mạnh công tác cũng đừng hy vọng huyện sẽ giúp đỡ.
- Sao vậy? Mới đó đã mất niềm tin rồi à?
Hoàng Văn Vận hất hàm cười hỏi.
Hàn Đông ưỡn ngực nói:
- Bí thư Hoàng cứ yên tâm, tôi có lòng tin làm tốt công tác ở khu công nghiệp Thần Quang.
- À, vậy là tốt, ngày mai cậu xuống làm công tác giao tiếp, ngày mốt sẽ nhận chức, nên sớm mở rộng công tác. Chính quyền bên kia cũng đã thông báo cho cậu, lát nữa cậu đi sang nói vài lời, cậu làm trợ lý chủ tịch, sau này cũng không thể chỉ đóng đinh ánh mắt ở khu công nghiệp Thần Quang.
Hàn Đông từ khu huyện ủy đi xuống, lúc này chỉ còn kém vài phút là đến ba giờ, Phương Trung lại hẹn gặp mặt vào lúc ba rưỡi, vì vậy hắn cũng quyết định đi qua vào lúc này. Hắn công tác ở huyện Phú Nghĩa đã khá lâu, ngoài thời gian viết kiểm điểm cho khối chính quyền huyện, hắn cũng không có vài lần đến khối chính quyền huyện, khi hắn làm thay mặt chủ tịch thị trấn Triệu Hoa cũng không có mấy lần đến khối chính quyền huyện để báo cáo công tác.
Hàn Đông đã từng đến phòng làm việc của chủ tịch Phương Trung một lần, lần đó hắn phải chờ nửa giờ, sau đó đứng trước bàn làm việc của chủ tịch nửa giờ, tình huống đó vẫn còn ghi khắc trong lòng hắn.