Hàn Đông lại không buồn rầu lâu vì Kiều San San rất thông cảm tình hình của hắn, cũng không muốn phá hỏng tình cảm của Hàn Đông và Lữ Nhạc, với lại cô và Lữ Nhạc cũng là bạn tốt cho nên Kiều San San cuối cùng quyết định là trực tiếp tới Biện Châu tới lúc đó bảo Hàn Đông tới Biện Châu gặp mặt.
- Đúng lúc em dẫn tiểu Nguyệt đi dạo cảnh đẹp hồ Tây.
Kiều San San cười trong điện thoại.
- Anh công việc bận cũng không cần vội, em ở Biện Châu đợi một thời gian.
Hàn Đông trong lòng rất cảm động, hắn đương nhiên hiểu lòng Kiều San San, từ đầu đến cuối Kiều San San đều rất nhẹ nhàng tâm lý, đời người có được người phụ nữ như vậy còn có gì đòi hỏi thêm đây?
Lữ Nhạc thu dọn, xin nghỉ, để tiện 9 rưỡi sáng chủ nhật bay tới Yến Kinh.
Hàn Đông tiễn hai mẹ con ra sân bay sau đó bảo Lưu Thiết Quân lái xe tới Biện Châu.
Mặc dù nói tình cảm hắn đối với Lữ Nhạc cũng rất sâu đậm, chân thành nhưng cứ nghĩ đến Kiều San San dẫn Hàn Nguyệt đã tới Biện Châu chờ 2 ngày rồi trong lòng lại không kìm chế được muốn gặp họ, đối với Kiều San San Hàn Đông ngoài tình cảm còn nợ cô ấy nhiều cho nên tiễn Lữ Nhạc đi Hàn Đông liền đi gặp cô ấy luôn.
Mặc dù Hàn Đông biết như vậy thực ra không tốt nhưng tình cảm đôi lúc không đi đôi với đạo đức, tình cảm của hắn đối với Kiều San San và Lã Nhạc đều rất sâu sắc.
Xe Audi phóng nhanh trên đường cao tốc, vốn là Trưởng ban thư ký Thành ủy Dương Lợi Đông đề nghị Hàn Đông đổi chiếc Mercedes Benz, dù sao Hàn Đông bây giờ là lãnh đạo quan trọng của tỉnh ủy nếu cứ dùng xe Audi cấp bậc có chút thấp nhưng Hàn Đông vẫn từ chối. Đối với Hàn Đông uy tín của một lãnh đạo không phải là trong nhà xe tốt xấu mà bản thân ngồi chiếc Santana cũng được chỉ cần bản thân nắm quyền trong tay thì người khác không thể vì chiếc Santana này mà coi thường mình.
Ngược lại nếu lái một chiếc Mercedes-Benz mặc dù chiếc xe làm nhiều người ngưỡng mộ nhưng người ta ngưỡng mộ chiếc xe chứ không có sự tôn trọng nào.
Hơn nữa chất lượng xe Audi cũng không tồi, Hàn Đông cũng không quá chú ý những thứ này.
Trên xe Hàn Đông gọi điện thoại cho Kiều San San hỏi rõ khách sạn cô đang ở, nói cho cô biết một lát nữa mình sẽ tới.
- Em và tiểu Nguyệt đợi anh.
Lời của Kiều San San làm Hàn Đông trong lòng đầy ấm áp.
Hơn 12 giờ một chút, Hàn Đông tới Biện Châu, anh bảo lái xe Lưu Thiết Quân lái xe tới khách san Isa nơi Kiều San San đang ở, sau đó nói với Lưu Thiết Quân:
- Cậu về trước đi, lúc nào tôi gọi điện bảo cậu đến đón tôi.
- Được, bí thư.
Lưu Thiết Quân nói không biến sắc.
Thính lực của anh ta rất tốt, ban nãy khi lái xe anh đã nghe thấy Hàn Đông liên hệ với một cô gái nhưng anh lại nghe tai phải ra tai trái không để trong lòng.
Mặc kệ Hàn Đông tới Biện Châu để gặp ai, Lưu Tiết Quân đều không quan tâm, là lái xe nhớ những cái cần nhớ, quên những cái cần quên, đây là kiến thức cơ bản.
Đi bên cạnh Hàn Đông Lưu Thiết Quân lĩnh hội được những năng lực và tư tưởng mà một nhà lãnh đạo bình thường không có nhưng Hàn Đông có, đồng thời cũng cảm nhận được sự quan tâm của Hàn Đông đối với người bên cạnh, anh thực lòng muốn phục vụ Hàn Đông, đây không chỉ là thể hiện sự ngưỡng mộ, cảm ơn Hàn Đông mà cũng là có lợi cho bản thân anh.
Lần này Hàn Đông để anh lái xe tới Biện Châu kỳ thực cũng thể hiện sự tín nhiệm của Hàn Đông với anh, cho nên trong lòng Lưu Thiết Quân nhất định phải nhớ sự tín nhiệm này của Hàn Đông.
Khách sạn Isa cách hồ Tây Biện Châu không đến một dặm, ở trong khách sạn mở cửa sổ có thể nhìn thấy quang cảnh thơ mộng của hồ Tây, thậm chí có thể ngửi được mùi hoa sen thơm ngát.
Kiều San San lúc này không còn tâm trí đâu mà thưởng thức cảnh đẹp, trong lòng cô đang rối bời không yên, nhìn chằm chằm vào cửa phòng khách trong mắt đầy mong chờ.
Mặc dù biết rõ Hàn Đông sẽ tới ngay nhưng cô vẫn cảm thấy thời gian qua thật chậm, thời gian như ngừng lại vậy.
Bên ngoài vang lên tiếng bước chân, trong lòng Kiều San San bỗng hồi hộp, kích động không kiềm chế được tiến lên mở cửa.
Một hình ảnh thân thuộc hiện ra ở cửa, Hàn Đông nở nụ cười nhìn Kiều San San.
- Anh đến rồi.
- Em biết.
Đối thoại đơn giản nhưng đầy cảm xúc.
Hàn Đông cũng không ấn chuông cửa, Kiều San San chỉ nghe thấy tiếng bước chân là biết hắn đến rồi, mở cửa đón hắn.
Mà Hàn Đông phóng xe như bay trong lòng mong mỏi gặp được Kiều San San.
Hai người nhìn nhau đầy tình cảm, theo thanh âm rên rỉ nhẹ nhàng của Kiều San San hai người liền ôm chặt lấy nhau.
Lúc này thời gian như thực sự ngừng lại.
Chỉ có hai trái tim quyện vào nhau.
Hai trái tim ôm chặt lấy nhau.
Cái ôm thật chặt, nụ hôn thật dài.
Trong lòng hai người đầy những kỷ niệm nhớ nhung.
Khi nhìn thấy nhau cũng hoài niệm sâu sắc như khi không nhìn thấy nhau, tình cảm này chỉ có những người trong sự tương tư mới có thể hiểu được, người ngoài không thể giải thích được.
- Oa...
Một trận khóc làm hai người đang hôn bừng tỉnh, hai người lưu luyến không muốn rời nhau.
Kiều San San mặt ửng đỏ nói:
- Nguyệt Nhi tỉnh rồi, con chắc muốn gặp bố.
Hàn Đông nắm tay cô hai người bước tới bên giường con, chỉ nhìn thấy đứa trẻ bụ bẫm nằm trên chiếc đệm màu hồng, hai mắt mở to, cái miệng nhỏ xinh cười lộ ra chiếc răng nhỏ trong suốt, vừa mới nhú lên.
Nhìn thấy người đàn ông lạ bỗng nhiên cúi đầu xuống, Hàn Nguyệt lại không khóc nữa, trừng mắt hiếu kỳ nhìn Hàn Đông.
- Tiểu Nguyệt, ba ba, ba ba.
Kiều San San ở bên cạnh nói.
Hàn Đông giơ tay nắm lấy bàn tay nhỏ trắng mịn của tiểu Nguyệt nói:
- Tiểu Nguyệt thật ngoan, cho bố hôn một cái nào.
Nói xong Hàn Đông cúi đầu hôn Hàn Nguyệt một cái.
- Ha ha ha..
Hàn Nguyệt cười khanh khách, hai chân đạp liên tục, bàn tay ấm áp đặt lên má Hàn Đông trượt nhẹ nhàng.
Hàn Đông cảm thấy bàn tay nhỏ của Hàn Nguyệt dường như lay động lòng mình, trong lòng đầy ấm áp, cảm động đưa tay ra bế Hàn Nguyệt lên.
Hàn Nguyệt càng thích chí hai mắt cười long lanh như ánh trăng lưỡi liềm.
Kiều San San bên cạnh nhìn, trên mặt cũng rất hạnh phúc
- Đúng là tình cảm bố và con gái, Nguyệt Nhi trước không để người lạ bế vậy mà hôm nay lại vui như vậy.
- Ha ha, con gái của bố.
Hàn Đông cười ha hả nói, ôm Hàn Nguyệt trong lòng đi một vòng,
Hai bố con chơi với nhau một lúc Hàn Nguyệt lại mệt rồi, nhắm mắt trong lòng Hàn Đông, đôi mi dài thỉnh thoảng lại run run, môi trắng mịn cũng thỉnh thoảng mở ra dường như muốn ngáp.
Hàn Đông ôm Hàn Nguyệt, Kiều San San ngồi bên nhìn hắn đằm thắm.
Một lúc lâu Hàn Nguyệt ngủ say Hàn Đông nhẹ nhàng đặt Hàn Nguyệt vào trong nôi.
- Cảm ơn em.
Hàn Đông ôm Kiều San San nói một cách chân thành.
- Là em phải cảm ơn anh, cảm ơn anh cho em nhiều niềm vui như vậy, còn có cả Nguyệt nhi đáng yêu của chúng ta nữa, đời này em chỉ cần như thế là đủ.
Kiều San San mắt mọng đỏ.
Hàn Đông hôn nhẹ Kiều San San nói:
- Chúng ta không cần cảm ơn đi cảm ơn lại như thế, chỉ cần chúng ta vui vẻ thì cái gì cũng tốt.
Kiều San San gật đầu, dựa người vào Hàn Đông.
Mùi thơm từ người cô phảng phất vào mũi Hàn Đông, cảm nhận được bộ ngực của cô đè lên ngực mình, trong lòng Hàn Đông rạo rực, ôm chặt cô cùng vào phòng bên trong.