Tiền Thạch Lựu ở đầu dây bên kia chợt kinh hoảng nói:
- Chủ tịch Hàn, chúng tôi đang bị người ta vây quanh ở thôn Bình Phong, anh...Anh mau đến cứu chúng tôi.
Hàn Đông nhẫn nại hỏi rõ địa điểm, sau đó hắn đặt điện thoại xuống nói:
- Tiền Thạch Lựu đang bị vây quanh ở thôn Bình Phong, chúng ta cùng nhau xuống đó.
Cam Vĩ Lâm nói:
- Chủ tịch Hàn, tôi còn có chút chuyện, thật sự không thể đi được.
- Phải đi!
Hàn Đông dùng giọng cứng nhắc nói:
- Đã xảy ra chuyện lớn như vậy, chúng ta nên đi cùng một chỗ.
Chiếc xe jeep của thị trấn đã có sẵn, Tiếu Anh Hà nghe nói Hàn Đông muốn dùng xe thì định lấy cớ nói bí thư Vũ sắp sử dụng, nhưng sau khi biết rõ nguyên nhân thì mới phái xe ra, sau đó nàng mỉm cười rời khỏi phòng làm việc của Vũ Kiến.
Trước khi Hàn Đông ra khỏi phòng làm việc thì đã điện thoại cho đồn công an thị trấn, vị cảnh sát tiếp điện thoại lập tức báo cáo cho đồn trưởng.
Sau đó Hàn Đông mang theo bốn vị phó chủ tịch và Đặng Đạt Hòa ngồi lên xe jeep chạy xuống thôn Thanh Phong, Hàn Đông cũng chỉ có thể ngồi trên vị trí tay lái phụ, không phải chen chúc ngồi phía sau với mọi người.
Thôn Bình Phong cách thị trấn không quá xa, xe jeep chỉ chạy khoảng mười phút là nghe thấy những tiếng ồn ào huyên náo ở phía trước, ngẩng đầu có thể thấy hơn mười người đang vây quanh phía trước.
Hàn Đông cho lái xe dừng lại, sau đó đi qua, thấy đám người vây quanh ba người, trong đó có hai nhân viên phòng kế hoạch hóa gia đình, một người đàn ông tóc dài đang đứng trước mặt các nàng mà chửi ầm lên, lời nói rất khó nghe. Một cô gái nông thôn đang che chở cho hai nhân viên kia, đang mắng lại người đàn ông tóc dài, mà Tiền Thạch Lựu trước đó gọi điện thoại cho Hàn Đông thì không thấy đâu.
- Người nọ là ai?
Hàn Đông cũng không vội vã tiến lên.
Phó chủ tịch Tằng Quốc Dương nói với vẻ mặt tràn đầy lo lắng:
- Là Chu Tam Oa, một lưu manh nổi tiếng vùng này, đã sinh hai đứa con gái.
Hàn Đông hừ lạnh một tiếng:
- Thì ra là côn đồ, tôi muốn xem anh ta muốn làm gì?
Hàn Đông nói xong thì tiến lên phía trước, Đặng Đạt Hòa thấy vậy thì nhanh chóng vọt lên hô lớn:
- Làm gì vậy? Tránh ra, chủ tịch thị trấn đến rồi, chủ tịch thị trấn đến.
- Chủ tịch Hàn, anh đến rồi.
Lúc này Tiền Thạch Lựu mặc áo hoa bông không biết chui từ đâu ra.
Hàn Đông cau mày hỏi:
- Chị chạy đi đâu vậy?
- Tôi ở quán tạp hóa bên kia chờ anh.
Tiền Thạch Lựu đỏ mặt giải thích:
- Vợ của Chu Tam Oa có mang, chúng tôi biết rõ cô ta trốn ở đâu, đang định đi tìm thì Chu Tam Oa hô người vây quanh chúng tôi.
Lúc này phía trước đã mở đường, Hàn Đông trực tiếp đi qua, trầm giọng nói:
- Tập hợp nhiều người như vậy, muốn làm gì?
Tằng Quốc Dương cũng tiến lên phía trước nói:
- Chu Tam Oa, anh muốn làm phản sao?
Lâm Phương Tri có chút do dự, sau dó đứng bên cạnh Hàn Đông, lớn tiếng quát mắng đám người, yêu cầu bọn họ giải tán.
Tuy không biết Hàn Đông là ai nhưng thấy vài vị phó chủ tịch thị trấn chạy đến đây, đám ngươi cũng tản ra khá nhiều nhưng cũng không rời đi, chỉ đứng ngoài xa xem náo nhiệt mà thôi.
Mặt khác còn có mười mấy người đứng quanh Chu Tam Oa, có vẻ mặt cợt nhả, hai tay ôm trước ngực, xem ra là người của Chu Tam Oa.
- Tiểu tử mày là ai? Bố đếch quan tâm.
Chu Tam Oa trừng mắt mắng, hắn biết Tằng Quốc Dương và Lâm Phương Tri, tất nhiên sẽ không đối chọi, vì vậy chọn Hàn Đông làm đối tượng phát uy.
Tằng Quốc Dương chợt phẫn nộ:
- Chu Tam Oa, anh muốn gì, đây là chủ tịch Hàn của thị trấn chúng ta.
Đám người ở bên cạnh nghe vậy mà cảm thấy rất bất ngờ, không thể ngờ trong huyện lại phái xuống một vị chủ tịch thị trấn trẻ tuổi như thế. Lúc này bí thư chi bộ và trưởng thôn Bình Phong không biết từ nơi nào chui ra, tiến lên chào hỏi, kính thuốc.
Hàn Đông khoát tay nói:
- Thuốc thì khỏi, trước tiên giải quyết sự việc, kế hoạch hóa gia đình là quốc sách, dù là ai cũng phải tuân thủ. Tình huống của Chu Tam Oa thì các anh cũng đã biết rồi, các anh còn ở bên cạnh xem náo nhiệt sao?
- Chủ tịch Hàn, chúng tôi đã cố gắng lắm rồi.
Bí thư chi bộ thôn Bình Phong chỉ vào cô gái trước đó đánh mắng với Chu Tam Oa rồi nói:
- Vị này chính là chủ tịch hội phụ nữ trong thôn chúng tôi.
- Vậy là tốt, hai người nhanh chóng cho mọi người tản đi chỗ khác, vây quanh chỗ này làm gì?
Hàn Đông quét ánh mắt lạnh lùng nhìn Chu Tam Oa:
- Tiền Thạch Lựu, các chị đi tìm người, đồng thời thông báo cho viện vệ sinh chuẩn bị sẵn sàng
- Tất cả không được nhúc nhích.
Chu Tam Oa vừa nghe như vậy thì nổi nóng, hắn trừng mắt tiến lên:
- Ai dám đụng vô vợ tao, tao liều mạng với thằng đó.
Chu Tam Oa dùng ánh mắt phẫn nộ nhìn Hàn Đông, mà đám người phía sau cũng muốn tiến lên đánh người.
Bí thư chi bộ thôn tiến lên khuyên can, kết quả là bị đám người kia đẩy sang một bên.
- Anh muốn gì?
Đặng Đạt Hòa cũng không biết lấy dũng khí từ đâu, đứng chắn trước mặt Hàn Đông.
Lâm Phương Tri và Tằng Quốc Dương cũng có chút căng thẳng, Hàn Đông làm như vậy rất dễ làm cho mâu thuẫn thêm gay gắt, mà lúc này người của đồn công an còn chưa đến, biện pháp tốt nhất là kéo dài thời gian mới đúng.
Hàn Đông để cho Đặng Đạt Hòa đứng tránh ra, sau đó nhìn vào Chu Tam Oa rồi cười lạnh:
- Anh muốn đối nghịch với đảng ủy chính quyền sao?
- Tao đếch biết, nhưng thằng nào đụng vào vợ tao, sẽ biết tay.
- Tam ca, đừng nói nhảm với nó.
Lúc này một tên đàn ông cầm đòn gánh từ đằng sau Chu Tam Oa phóng ra, hắn bổ đòn gánh về phía Hàn Đông.
- Lại dám ra tay đánh người?
Trong mắt Hàn Đông lóe lên hàn quang, hắn vung tay chụp lấy đòn gánh, sau đó giật mạnh, tên đàn ông kia thiếu chút nữa thì ngã chúi xuống đất.
Lúc này Hàn Đông đã giật lấy đòn gánh đặt trên vai tên đàn ông kia, hắn trầm giọng quát:
- To gan, dám đánh cả quan viên chính quyền.
Tên đàn ông kia thấy vai mình như bị ngàn cân đè xuống, không thể nào đứng lên, hai tay chống trên mặt đất, gương mặt đỏ bừng bừng, trong lòng thật sự e ngại, đối phương thật sự quá mạnh.
- Quan đánh dân.
Chu Tam Oa hét lớn lên.
Sau đó đám người đứng sau lưng Chu Tam Oa chợt phóng lên, vẻ mặt không chút thiện cảm.
Đặng Đạt Hòa thấy thế thì quá sợ hãi:
- Chủ tịch Hàn chạy mau.
Tưởng Đức Quân và Lâm Phương Tri cũng lui về phía sau một bước, sự việc náo loạn, sao người của đồn công an còn chưa đến?
- Đứng lại cho tôi.
Hàn Đông vận dụng tất cả khí lực mà rống lên một tiếng, mọi người chỉ cảm thấy tai ù ù, sau đó hai tay cầm đòn gánh của Hàn Đông chợt chán động.
- Rắc!
Một âm thanh giòn tan vang lên, đòn gánh trong tay Hàn Đông gãy làm hai, hắn dùng hai tay cầm hai đoạn đòn gánh mà múa vù vù:
- Muốn ngồi nhà lao thì tiến lên đây.
- Á!
Tên tiến lên đầu tiên chợt thét lên kinh hoàng, đám người thấy Hàn Đông uy phong lẫm liệt thì dừng bước, người này quá mạnh, ngay cả đòn gánh cũng bẻ gãy làm hai.
Chu Tam Oa cũng sợ ngây người, hắn nhìn Hàn Đông bằng ánh mắt hình viên đạn, bàn chân cũng không tự chủ được phải lui về phía sau.
- Chu Tam Oa, anh kích động quần chúng vây công quan viên chính quyền, không muốn sống nữa sao?
Hàn Đông thấy được thế thì thở dài một hơi:
- Còn các anh, muốn bị bắt vào nhà lao sao?