Mục lục
[Dịch] Người Cầm Quyền (Chưởng Quyền Giả)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hàn Đông không thể nào tưởng tượng được Ngô Giải Toàn sẽ gọi điện thoại tới. Ngô Giải Toàn nói vòng vo tam quốc, nhưng nói thế nào, ý tại ngôn ngoại, cũng là bảo Hàn Đông chiếu cố một chút cho Ngô Hiểu Bảo. Nói Ngô Hiểu Bảo vất vả muốn làm chính sự, hy vọng gã ta có thể làm tốt.

Hàn Đông biết, Ngô Hiểu Bảo làm chính sự, chính là cùng Sa Trí Tuyên quậy chung một chỗ, làm bảng hiệu cho công ty Phú Hùng mà thôi.

Cứ đề cập đến chuyện Sa Trí Tuyên là Hàn Đông vô cùng tức giận. Lúc này Ngô Giải Toàn gọi điện thoại đến, phần lớn có thể là vì Ngô Hiểu Bảo gạt gẫm xúi giục.

- Bác Ngô, xin bác cứ yên tâm. Có thể chiếu cố thì cháu nhất định chiếu cố.

Hàn Đông cũng chỉ có thể nói như thế. Chuyện Tân Giang mới, dù sao cũng phải dựa theo trình tự bình thường. Còn Ngô Hiểu Bảo và Sa Trí Tuyên, nếu họ cứ muốn làm ra chuyện, mình không nhằm vào họ nữa là được rồi.

Trước khi Hàn Đông đến huyện Phú Nghĩa, Ngô Giải Toàn vẫn giúp hắn rất nhiều. Tuy không hiệu quả lắm nhưng vẫn thật sự có lòng. Ngoài ra, Ngô Giải Toàn còn là sui gia với nhà Lý Đại Dũng, chỉ dựa vào mối quan hệ này, Hàn Đông cũng đã không tiện từ chối.

Ngô Giải Toàn là người tinh ý, tuy Hàn Đông nói chuyện rất khách khí, nhưng ý tứ bên trong cũng không để ông ta hiểu lầm, biết Hàn Đông không bằng lòng, bèn nói:

- Người cũng già rồi, không còn nhiều bản lĩnh nữa, chỉ hy vọng tụi nhỏ có thể làm được chính sự. Tiểu Hàn, cậu có thể chiếu cố thì cứ chiếu cố một chút đi.

Treo điện thoại lên, Hàn Đông buồn bã như mất mát chút gì, biết Ngô Giải Toàn chắc chắn không vui. Người cũng đã đến lúc già rồi, lòng dạ để hết vào con cháu, tư tưởng cũng rất dễ thay đổi. Đây cũng là nguyên nhân gây ra chuyện của một ít cán bộ lão thành, đều vì con cháu cả.

Điện thoại trên bàn lại reng lên, Hàn Đông nghe máy, là Hoàng Văn Vận gọi tới.

- Hàn Đông à, thiết kế cải tạo đường Tân Giang thế nào rồi?

- Bí thư Hoàng, tôi đã hỏi rồi, họ nói sẽ nhanh có thôi. Đến lúc đó tôi đích thân đi Thục Đô lấy bản vẽ.

Hoàng Văn Vận tán thành nói:

- Ừ, Hàn Đông cậu làm việc tôi cũng yên tâm. Các cậu chuẩn bị tiến hành đấu thầu đi. Tôi thấy thế này, cần có hai nhà thầu, cứ cho công ty bản địa của chúng ta đi.

Hàn Đông thầm nghĩ rằng mình lo chuyện gì thì chuyện đó sẽ tới, không biết ai đã nó với Hoàng Văn Vận nữa, bối rối nói:

- Bí thư Hoàng, đường Tân Giang tổng cộng có sáu gói thầu. Sắp tới chúng ta sẽ cho đấu thầu công khai, nếu để lại như vậy, tôi lo rằng đến lúc đó sẽ có người nói ra nói vào.

Hoàng Văn Vận cũng hiểu được sự lo lắng của Hàn Đông. Thật ra ông ta cũng đã nghĩ đến nhân cơ hội này tỏ chút thiện ý với Sa Ứng Lương, Trần Thế Mặc cùng với các lãnh đạo Thành ủy. Dù ông ta làm Bí thư Huyện ủy, mọi việc vì nhân dân, nhưng ông ta cũng không thể thẳng thắn đắc tội với đám người Sa Ứng Lương. Nói cách khác, cá nhân ông ta muốn phát triển cũng sẽ gặp một lực cản không nhỏ.

- Hàn Đông này, trong công việc, đôi khi cần chú ý đến sách lược. Dù sao, liên quan đến công tác ở huyện trên mọi phương diện, chúng ta hẳn nên suy xét đến.

Trong lòng Hàn Đông rất bất đắc dĩ, nhưng cũng không tiện trực tiếp từ chối Hoàng Văn Vận, nhạy bén nói:

- Bí thư Hoàng, anh xem thế này có được không. Nếu như công ty bản địa muốn tham gia cải tạo đường Tân Giang, chúng ta cũng hoan nghênh, mời bọn họ tham dự đấu thầu bình thường, như vậy cũng tránh cho người ngoài nói xấu.

Hoàng Văn Vận thấy Hàn Đông khăng khăng phải đấu thầu công khai, cũng không nói thêm nữa:

- Ừ, vậy cứ giải quyết theo cách cậu nói đi, có thể chiếu cố phù hợp thì cậu cứ uyển chuyển một chút đi.

Ngồi trong văn phòng, Hàn Đông chỉ có thể cười khổ. Sa Trí Tuyên này đúng là lắm chuyện, không ngờ có đủ năng lực để nói chuyện với Hoàng Văn Vận. Thật sự là người trong quan trường không thể tự chủ được. Muốn làm chuyện minh bạch nhưng vẫn luôn có nhiều điều ràng buộc.

Sắp đến giờ tan ca, Hàn Đông nhận được điện thoại của Dương Phong Trác, nói đã có bản vẽ quy hoạch đường Tân Giang, hỏi Hàn Đông khi nào đến lấy.

Hàn Đông cao hứng nói:

- Sáng mai tôi sẽ tới. Cảm ơn Viện trưởng Dương, nhanh như vậy đã chuẩn bị xong. Đúng rồi, tôi phải chuẩn bị bao nhiều tiền?

Dương Phong Trác cười nói:

- Tổng chi phí là năm mươi ngàn tệ, đây là giá gốc đã chiết khấu 30%, cũng là vì giúp đỡ xây dựng cơ sở ở huyện thôi. Anh đến lấy bản vẽ, đến lúc đó nộp tiền cho Viện là được.

Giá này đúng là thấp thật. Hàn Đông vô cùng cảm kích, cám ơn Dương Phong Trác lần nữa, nói có cơ hội sẽ nhắc đến việc này trước mặt Trưởng ban Triệu.

Dương Phong Trác thấy Hàn Đông là người biết điều, tất nhiên trong lòng rất vui. Sở dĩ ông ta tận tâm, hết sức hỗ trợ, tất nhiên là nể mặt Triệu Nhạc. Triệu Nhạc tuy hiện giờ chỉ là Phó Trưởng Ban tổ chức cán bộ Tỉnh ủy, nhưng người sáng suốt đều có thể nhận ra, ông ấy sẽ thay Trưởng Ban tổ chức cán bộ Vương Dược. Tạo mối quan hệ với ông ấy sớm một chút tất nhiên rất có lợi.

Sáng sớm hôm sau, Hàn Đông dẫn Tả Nhất Sơn đến Viện Nghiên cứu quy họach thiết kế tỉnh ở Thục Đô lấy bản vẽ. Dù việc này ai cũng có thể làm được, nhưng đúng lúc Hàn Đông không có chuyện gì quan trọng, thứ nhất là đồ án quy hoạch đều do hắn lo, thứ hai là nhân tiện ra ngoài hít thở không khí.

Hai ngày nay, vì chuyện Kiều San San phải đi Vinh Châu, trong lòng Hàn Đông hơi có áp lực. Tuy bất cứ lúc nào cũng có thể liên hệ qua điện thoại với Kiều San San, nhưng dù sao hai người lập tức cách xa nhau như vậy, không như trước, đi làm hay tan ca đều do Hàn Đông đưa đón, khiến trong lòng Hàn Đông thấy cô đơn.

Đồ án nghiên cứu thiết kế của Viện Nghiên cứu thiết kế quy hoạch tỉnh rất dày, xếp thành một chồng lớn, ngoại trừ đồ án thiết kế tổng thể, còn có thiết kế kiến trúc chi tiết. Nếu đã thống nhất quy hoạch thì phải cẩn thận hơn. Các chuyên gia hiển nhiên cũng hiểu rất rõ ý đồ của huyện Phú Nghĩa, trong lúc thiết kế đã suy xét đến vấn đề lợi nhuận của công ty tham gia xây dựng. Vì thế, trong phương án cũng chừa một đường sống nhất định, chỉ xây dựng ven hai mặt phố Duyên Hà, các mặt khác chừa trống, xem như là bồi thường cho công ty này.

Cầm đồ án, Hàn Đông gọi điện thoại cho Lữ Nam Phương, bảo anh ta ra uống rượu.

- Ha ha, anh Đông, đây là lần đầu tiên anh hẹn em đi uống rượu đó.

Lữ Nam Phương cười ha hả nói.

Hàn Đông tức giận nói:

- Vậy cậu có tới không, nếu không đến thì tôi về Phú Nghĩa.

Lữ Nam Phương nói:

- Em đương nhiên là muốn tới. Anh Đông, anh đang ở đâu, em lập tức đến ngay.

Hàn Đông nói địa chỉ cho anh ta, xong dặn Tả Nhất Sơn:

- Nhất Sơn, cậu và Thiếu Võ tự tìm chỗ ăn cơm đi, buổi chiều, sau khi trở về, mang đồ án quy hoạch giao cho Chủ tịch huyện Thẩm, mời anh ấy tổ chức hội nghị, giải quyết các hạng mục công tác. Tôi muốn ở Thục Đô thêm nửa ngày, mai sẽ về.

Tả Nhất Sơn gật đầu nói:

- Dạ, tôi nhớ rồi.

Lý Thiếu Vũ nói:

- Phó Chủ tịch huyện Hàn, mai tôi tới đón anh chứ?

Hàn Đông cười nói:

- Không cần, đến lúc đó tôi tự đi về, cậu cũng đỡ phải đi một chuyến.

Lý Thiếu Vũ vốn rất cảm kích sự quan tâm của Hàn Đông, nếu là lãnh đạo khác, tất nhiên bất cứ lúc nào cũng bắt lái xe đưa rước, làm sao lo được nhiều như vậy. Nhưng dù sao Lý Thiếu Vũ tuy cảm kích cũng chưa từng nói cảm ơn ra miệng, chỉ thật thà chôn trong lòng thôi.

Nhưng Tả Nhất Sơn lại cười nói:

- Phó Chủ tịch huyện Hàn đúng là quan tâm đến cấp dưới như chúng tôi.

Hàn Đông mỉm cười nói:

- Nhất Sơn, cậu cũng không cần mồm mép như vậy. Nếu đã làm việc chung, thì các cậu chính là người thân cận nhất của tôi. Con người tôi không có yêu cầu gì khác, chỉ cần các cậu an tâm làm tốt công tác của mình, cần cân nhắc thì tôi sẽ thay các cậu cân nhắc.

Trong thời gian này, Hàn Đông luôn luôn cân nhắc, tìm cơ hội thích hợp nhất để đề bạt Tả Nhất Sơn. Hiện tại Tả Nhất Sơn chỉ là một nhân viên bình thường. Tuy là làm thư ký cho hắn, bề ngoài thì có thể cáo mượn oai hùm, nhưng nói đến sự phát triển cá nhân của anh ta, cũng không có lợi ích thực tế nào lớn. Trong thể chế hiện tại, vài người sở dĩ tình nguyện làm thư ký lãnh đạo thứ nhất chính là vì đi theo lãnh đạo có thể nâng cao cấp bậc dễ dàng, thứ hai có thể nhân cơ hội này mà tích lũy mạng lưới quan hệ, làm cơ sở phát triển về sau.

Hàn Đông cũng rất vừa lòng Tả Nhất Sơn, nên cũng cân nhắc đến việc đề bạt anh ta.

Tả Nhất Sơn nghe được lời nói xuôi tai của Hàn Đông, trong lòng thầm kích động một trận, nhưng không hề lộ ra ngoài, chỉ giữ nguyên dáng vẻ kính cẩn như trước nói:

- Cảm ơn lãnh đạo quan tâm, tôi cũng không có yêu cầu gì, chỉ hy vọng được theo làm việc bên cạnh lãnh đạo đã thấy hài lòng.

Hàn Đông không khỏi cười ha hả:

- Cậu đó, đến lúc cậu thành đạt rồi thì sẽ không nghĩ như vậy đâu.

Nghe Hàn Đông nhắc đến việc này, Tả Nhất Sơn không giấu được nét tươi cười, trong lòng thật ngọt ngào. Vốn anh ta và bạn gái Hoàn Du sống chung đã vài năm, nhưng vì anh ta luôn bị đối xử lãnh đạm, chẳng làm được việc gì, nên cuối cùng không chờ nổi, lại được người nhà xúi giục, đã nói chia tay với anh ta. Nhưng Tả Nhất Sơn làm thư ký cho Hàn Đông chưa bao lâu, Hoàn Du lại thường gọi điện thoại cho anh ta, trong lời nói dường như có ý hối hận. Mấy ngày nay Tả Nhất Sơn đang lo lắng, rốt cuộc có nên tái hợp với Hoàn Du không.

Đợi xe của Lữ Nam Phương đến đón Hàn Đông rồi Tả Nhất Sơn mới cùng Lý Thiếu Vũ rời đi. Xe chạy đi chưa được bao xa, Lý Thiếu Vũ cười nói:

- Anh Tả, nghe ý của lãnh đạo, có lẽ anh sắp thăng chức rồi?

Tả Nhất Sơn khẽ mỉm cười. Lý Thiếu Vũ này cũng không phải là người không hiểu chuyện, liền cười nói:

- Đây là lãnh đạo suy nghĩ giúp cho cấp dưới chúng ta. Thiếu Vũ, cậu cái gì cũng tốt, chỉ là rất hướng nội, có đôi khi lời cần nói thì phải nói thôi.

Lý Thiếu Vũ cười ha hả:

- Anh Tả, ngoài lái xe ra, em không còn chuyện gì đáng để nói. Sau này anh Tả thành đạt phải chiếu cố em đó.

Tả Nhất Sơn nói:

- Hai chúng ta chiếu cố lẫn nhau, theo lãnh đạo như Phó Chủ tịch huyện Hàn, chỉ bảo chúng ta làm việc thật tốt, đến lúc đó chắc chắn không ít ưu đãi đâu.

Tính cách Tả Nhất Sơn luôn chuyên nghiệp, đối với ai cũng luôn có dáng vẻ rất khách khí, huống chi Lý Thiếu Vũ là lái xe của Hàn Đông, tất nhiên sẽ không phơi bày điều gì trước mặt y.

- Anh Đông, có muốn gọi vài người bạn ra uống rượu không?

Hàn Đông lắc đầu nói:

- Thôi đi, chỉ hai chúng ta là được rồi.

Tâm trạng của hắn không tốt, cũng không nên kêu người ngoài đến.

Lữ Nam Phương nhìn sắc mặt Hàn Đông có chút mỏi mệt, đoán có lẽ hắn có tâm sự, bèn nói:

- Ừ, vậy chúng ta tìm nơi yên tĩnh một chút, em uống với anh Đông vài chén.

Anh ta lái xe đến một tòa nhà ven sông. Cảnh vật bên trong rất tao nhã, giống như một ngôi nhà nông gia nho nhỏ. Trong thành phố ồn ào, đây cũng là nơi khó có.

- Anh Đông, nhà này cũng rất gần nhà em, là nơi không tồi đâu.

Hàn Đông gật đầu nói:

- Ừ, nơi này quả thật không tồi.

Vừa mới dừng xe xong, một người phụ nữ mặc sườn xám rất tao nhã bước ra, dịu dàng nói:

- Nam Phương đã lâu không tới rồi.

- Ha ha, có phải một ngày không thấy như cách ba thu không?

Lữ Nam Phương cười ha hả nói đùa.

- Còn nói…

Người phụ nữ hờn dỗi trừng mắt nhìn anh ta, lại nhìn qua Hàn Đông nói:

- Người anh em này lần đầu tiên đến đây, hoan nghênh đến Tiểu Viện Nông Gia.

Hàn Đông khẽ mỉm cười. Tên Tiểu Viện Nông Gia này cũng khá chính xác. Trong thành phố này, có một nơi như vậy, quả là khó có.

Lữ Nam Phương cười ha hả:

- Bà chủ Tô, vị này là anh Đông, hôm nay tiếp đãi tốt một chút.

Bà chủ Tô hơi nghi hoặc nhìn Hàn Đông liếc mắt một cái, hơi nheo mắt cười nói:

- Yên tâm đi. Anh Đông phải không? Làm quen một chút. Tôi là Tô Nhã, hoan nghênh sau này anh thường xuyên đến Tiểu Viện Nông Gia chơi.

Nói xong, cô vươn cánh tay trắng ngần tới.

Hàn Đông đưa tay bắt tay cô, nghĩ thầm, người làm kinh doanh phải có chút lực. Vừa nghe Lữ Nam Phương nói tên mình, trên mặt cô đã tươi thêm mấy phần.

Phòng bên trong bày biện cũng rất thanh nhã, khắp nơi đều tràn đầy màu xanh.

Ngồi trên chiếc ghế mây, Lữ Nam Phương cười ha hả nói:

- Anh Đông, nơi đây phục vụ không tệ. Anh cứ đợi để tí nữa hưởng thụ, chắc chắn không có vấn đề gì đâu.

Hàn Đông hơi ngẩn ra, hỏi:

- Nơi đây có thể có phục vụ gì chứ? Thằng nhóc này, sao cứ luôn làm những chuyện mờ ám thế hả?

Lã Nam Phương khẽ mỉm cười, nói:

- Anh Đông, ăn uống sắc dục là bản tính, hơn nữa, đây là thời gian tốt, nên hưởng thụ thì phải hưởng thụ, anh nói có đúng không? Hơn nữa, người đâu phải là cung, lúc nào cũng giương lên vậy. Dù sao cũng có lúc cần phải thả lỏng mà.

Hàn Đông cười khổ. Lữ Nam Phương này, vin cớ vào mình để ăn chơi.

Nhưng Hàn Đông lại không có hứng thú với những việc này. Hơn nữa, hắn đang khó chịu vì chuyện của Kiều San San, nên lại càng không nghĩ đến, liền nghiêm mặt nói:

- Cậu muốn chơi thế nào tôi mặc kệ, nhưng dù sao cậu cũng đã biết tính tôi rồi đó, những chuyện này tôi không muốn làm, nếu không, sau này tôi không tìm cậu uống rượu nữa.

Thấy Hàn Đông nói chuyện khá nghiêm túc, Lữ Nam Phương liền gật đầu nói:

- Được, em nhớ kỹ rồi. Nói thật, cán bộ như anh Đông thật là hiếm thấy.

Hàn Đông tức giận trừng mắt nhìn anh ta:

- Cậu cho là ai cũng giống cậu hết sao?

Lúc này Tô Nhã mang theo bốn cô gái trẻ tuổi mặc sườn xám bước vào, mỉm cười nói:

- Mấy cô này đều là sinh viên nhạc viện, hôm nay là ngày nghỉ nên đi làm thêm. Hôm nay hai anh đến, em đặc biệt dẫn họ đến hầu hạ hai anh.

Hàn Đông mỉm cười không nói gì, Lữ Nam Phương xoa xoa tay nói:

- Bà chủ Tô, hai anh em chúng tôi muốn yên tĩnh một chút. Cô làm chút thức ăn mang lên là được rồi.

Tô Nhã ngẩn ra, hơi nghi hoặc hỏi:

- Như vậy không tốt lắm, không có người hầu hạ mà.

Lữ Nam Phương nói:

- Được rồi, cứ như vậy đi.

Tuy anh ta rất hy vọng có người đẹp bên cạnh cùng uống rượu, nhưng nếu Hàn Đông đã nói, thì tất nhiên phải thế rồi.

Tô Nhã thấy thế cũng không miễn cưỡng, trong lòng quả là nghi hoặc khó hiểu. Nghe ý của Lữ Nam Phương lúc nãy, rõ ràng là muốn mình đem vài cô em xinh đẹp vào. Kết quả thế nào lại thành từ bỏ chuyện này, xem ra hẳn là vì anh Đông này rồi.

Mùi vị thức ăn ở đây cũng bình thường, thậm chí còn không ngon bằng những nơi khác, nhưng được cái yên tĩnh. Trong phòng, Hàn Đông và Lữ Nam Phương vừa ăn vừa nhắm rượu, lại nghe nhạc du dương, trong lòng bất giác cảm thấy yên tĩnh hơn.

Uống mấy ly rượu, Hàn Đông hơi choáng đầu. Những lời trong lòng không kìm nổi muốn nói cho người khác biết.

Lữ Nam Phương đã nhận thấy Hàn Đông có tâm sự từ sớm. Từ giọng nói đứt quãng của Hàn Đông, anh ta biết được là vì chuyện của Kiều San San, không giành được sự chấp thuận của người nhà, mới buồn phiền như vậy.

- Anh Đông, chuyện này cũng không có cách nào. Dù sao, sinh ra trong hoàn cảnh như vậy, anh phải nhận lấy trách nhiệm của mình. Có vài thứ, dù thế nào cũng phải chọn lấy hay bỏ.

Lữ Nam Phương nghiêm trang khuyên nhủ, trong lòng không khỏi than thầm. May mắn là mình không theo ý của cha, vào bộ đội hoặc cơ quan nhà nước, nếu không, chuyện của mình sau này cũng phải giải quyết theo ý của người nhà. Vậy thì đâu còn thú vị gì.

Đồng thời, Lữ Nam Phương cũng khá khâm phục mối tình si của Hàn Đông. Nhưng khâm phục thì khâm phục, nhưng bản thân anh ta không thể nào làm được.

Hàn Đông thở dài một hơi, nói:

- Đúng vậy, trách nhiệm, trách nhiệm.

Nếu như không phải vì gánh nặng trách nhiệm trên lưng, sao Hàn Đông lại có thể cẩn trọng như vậy. Nếu không, giống như trí nhớ trong kiếp trước, phải sống trong mơ màng.

Lại uống thêm ít rượu nữa, Hàn Đông choáng váng liền ghé vào bàn ngủ. Lữ Nam Phương thấy thế, khẽ mỉm cười, liền đưa Hàn Đông tới nằm trên sô pha, thầm nghĩ không biết nên gọi Tô Nhã dẫn vài em sinh viên đến hầu hạ Hàn Đông hay không, nhưng nghĩ tới nghĩ lui vẫn thôi đi, bằng không anh Đông tỉnh lại lại đi tìm mình.

Lữ Nam Phương luôn tỉnh táo nhận thức bản thân, biết rằng đường đi của mình luôn không giống Hàn Đông. Sau này ắt là mình có nhiều việc cần dựa vào Hàn Đông, vì thế vẫn khá tôn trọng Hàn Đông.

Mơ hổ ngủ một lúc lâu, Hàn Đông rốt cuộc cũng tỉnh rượu, chỉ thấy mỗi mình Lữ Nam Phương ngồi đó, ngay ngắn ngồi xem TV, không khỏi mỉm cười, nói:

- Sao cậu lại không bảo bà chủ Tô đưa vài người vào cho cậu?

Lữ Nam Phương buốn bực nói:

- Anh Đông đã nói, cho dù có muốn em cũng không dám. Anh Đông, tỉnh rượu rồi sao?

Hàn Đông vỗ vỗ đầu nói:

- Cũng gần rồi. Ôi, tửu lượng của tôi quả là tệ, xấu hổ trước mặt cậu hả?

Lữ Nam Phương cười nói:

- Không sao đâu mà. Anh Đông, đột nhiên tửu lượng anh cao thêm nhiều. Hay là đến nhà em chơi đi. Anh em vẫn nhắc đến anh luôn.

Hàn Đông không khỏi mỉm cười, nói:

- Được, dù sao cũng có nửa ngày rảnh rỗi phù du, hôm nay cứ lười biếng một ngày đi, mai về làm cũng được.

Thấy cảm xúc của Hàn Đông dần tốt lên, Lữ Nam Phương cũng thở phào một hơi nhẹ nhõm, bước ra quầy thanh toán tiền, lái xe qua đại lộ Thục Đô, đến đại viện quân khu.

Đến bên trong đại viện, chỉ thấy có thím Chu. Thấy Hàn Đông đã đến, thím có vẻ rất phấn chấn.

Lữ Nam Phương hỏi một chút, sau đó nói với Hàn Đông:

- Anh Đông, chúng ta đến sân tập bắn đi, anh và em gái em ở đó thi bắn đấy.

- Em gái cậu?

Hàn Đông hơi nghi ngờ, không thể nào nghĩ ra được Lữ Nam Phương còn có em gái nữa.

- Ha ha, anh Đông còn chưa gặp đâu. Nó tên Lữ Nhạc, là một con nhóc nghịch ngợm.

Hai người xuống lầu, nhanh chóng đi ra sân tập bắn. Nhìn thấy một nữ binh mạnh mẽ oai hùng đang níu tay Lữ Trung Nguyên làm nũng. Cô mặc nguyên bộ quân phục rất vừa vặn, lộ ra mái tóc ngắn, tiếng cười trong trẻo du dương, như tiếng suối róc rách va vào vách núi, khiến tâm trạng người khác nhẹ nhàng hơn.

- Ha ha, Hàn Đông, rốt cuộc cậu cũng đến đây, anh đợi cậu lâu lắm rồi.

Lữ Trung Nguyên vui vẻ nói. Anh ta đã hỏi Lữ Nam Phương về tình hình tối hôm đó, càng xác định chắc chắn Hàn Đông là cao thủ. Vì vậy không kìm nổi muốn thử với Hàn Đông.

Hàn Đông cười nói:

- Không phải giờ em đã đến đây sao?

Lúc này Hàn Đông cũng đã phấn chấn hơn. Trái tim hắn vốn vì chuyện của Kiều San San mà buồn bực, sau một hồi say rượu đã như trời quang sau cơn mưa.

Việc đã đến thế này, dù u ám thế nào, đau lòng thế nào cũng vô dụng thôi.

Chỉ có cố gắng đấu tranh, phấn đấu, mới có thể có được một ngày mình hoàn toàn làm chủ.

- Anh chính là Hàn Đông?

Lữ Nhạc nghiêng đầu nhìn Hàn Đông.

- Đúng vậy, không thể là giả được.

Hàn Đông cười nói. Lữ Nhạc cũng là một cô gái xinh đẹp, đặc biệt lại mặc quân trang, khiến cho người ta thấy một vẻ đẹp đặc biệt.

- Này, anh Đông, em đã nghe nói đến anh rồi. Anh đến tỷ võ với anh Cả sao? Em cổ vũ cho anh. Anh nhất định phải thắng đó.

Lữ Nhạc hưng phấn nói, ánh mắt lấp lánh.

Hàn Đông cười khổ nói:

- Anh còn lo rằng sẽ bị anh Trung Nguyên trừng trị đây này.

Trong thời gian ngắn ngủi, Hàn Đông lại cảm thấy có một cảm giác rất thân thiết với Lữ Nhạc, như là với em út của mình vậy. Nghĩ đến em họ mình Tiêu Bối Bối, còn có cả Yến Lâm, đều là tính cách trong sáng này. Nhưng đến Kiều San San thì đã tương đối trưởng thành, hơi quyến rũ hơn.

Lữ Trung Nguyên nói:

- Được rồi Hàn Đông, anh biết thân thủ cậu không tồi, hôm nay chúng ta cứ thử so chiêu đi. Ha ha, ở đây không có người ngoài, thắng thua đều không sao cả.

Trong trường bắn, ngoài Hàn Đông và anh em Lữ Trung Nguyên chỉ còn có một bộ đội lái xe đặc chủng mà Hàn Đông cũng biết, đó chính là Trưởng ban cảnh vệ thành phố Vu Đại Lực, lần trước đã đưa Hàn Đông về Vinh Châu. Xem ra Lữ Trung Nguyên cũng rất thích anh ta, lúc nào cũng dẫn theo bên cạnh.

Hàn Đông vung tay:

- Được, vậy cứ thử xem.

- Anh Đông cố lên.

Lữ Nhạc đứng cạnh hưng phấn vỗ tay reo lên.

- A!

Lữ Trung Nguyên hét lớn một tiếng, tung tới một quyền.

Hàn Đông nghiêng người, liền tránh được, đồng thời hai tay cũng xuất kích, đánh thẳng vào vai Lữ Trung Nguyên. Lữ Trung Nguyên hơi nghiêng người, linh hoạt tránh đi.

Mới vừa bắt đầu, hai người chỉ đang khởi động làm nóng, đồng thời chỉ thử một chút thôi.

Tuy trong lần đối mặt gần đây nhất, Lữ Trung Nguyên cũng đã biết thân thủ Hàn Đông không tồi, vì thế trong lòng càng vui vẻ, liền vung chân lên, mở rộng hông, vừa tấn công vừa lớn tiếng hét.

Còn Hàn Đông thì khác. Trên mặt hắn luôn có nụ cười phảng phất, lẳng lặng đứng yên đó, trong khoảnh khắc Lữ Trung Nguyên tấn công mới cất bước tránh ra như tia chớp rồi nhanh chóng ra tay, quả là giống con thỏ tránh khỏi bàn tay cô gái vậy.

Lữ Nhạc đứng cạnh hưng phấn hét lên:

- Anh Đông cố lên!

Dường như cô tiếc là Hàn Đông không thể lập tức đánh Lữ Trung Nguyên té ngã vậy.

Còn Lữ Nam Phương thì nắm chặt hai tay thành nắm đấm, trong lòng vừa căng thẳng vừa hưng phấn. Bản thân anh ta không có võ, cũng không muốn khổ công luyện tập. Nhưng thân là nam nhi, nhìn thấy hai cao thủ so chiêu, tất nhiên cũng thấy kích thích.

Vu Đại Lực đứng phía xa, nhìn không rời mắt Hàn Đông và Lữ Trung Nguyên so chiêu, hai tay nắm chặt, đôi khi không kìm nổi còn vung tay vung chân. Tuy Hàn Đông có vẻ không được dũng mãnh như Lữ Trung Nguyên, nhưng lại vững chắc, điềm đạm như bàn thạch. Ra đòn như sấm sét, đỡ được hết mọi đòn tấn công của Lữ Trung Nguyên

Lúc Hàn Đông còn nhỏ thì sức khỏe không tốt lắm, vì thế theo cảnh vệ bên cạnh ông nội để học võ. Nhưng dù có khổ cực luyện tập cũng chưa từng đánh thật cũng chưa từng động tay động chân với ai. Lữ Trung Nguyên này hiển nhiên là đã trải qua muôn ngàn thử thách, động tác vô cùng hung mãnh, ra tay chế địch rất mãnh liệt. Vì vậy, trong trận đánh này, hai người rất tương xứng, khơi dậy niềm hưng phấn trong trái tim Hàn Đông. Lúc này thấy Lữ Trung Nguyên như hổ, mạnh mẽ húc tới, hai nắm đấm giơ lên như áp đỉnh Thái Sơn, cũng hét lớn một tiếng, cất bước tiến lên, dùng hai đấm đón lấy hai nắm tay của Lữ Trung Nguyên đang vung tới.

“Bụp” một tiếng giòn tan, vang lên, Hàn Đông chỉ cảm thấy nắm tay hơi đau, thầm nghĩ Lữ Trung Nguyên không hổ là đứng đầu đặc vụ, công phu quả nhiên cao cường.

Còn Lữ Trung Nguyên cũng thất kinh, nắm tay đau từng đợt, lui ra phía sau hai bước, cười nói:

- Thôi được rồi, Hàn Đông, cậu thật giỏi, công phu mèo quào của tôi không được rồi.

Hàn Đông cười nói:

- Anh Trung Nguyên thật khiêm tốn, nếu còn đánh nữa, em chắc chắn sẽ thua.

Lúc này Lữ Nhạc đã hớn hở chạy tới, lôi tay Hàn Đông nói:

- Anh Đông, anh thật lợi hại, làm sư phụ của em đi?

Hàn Đông cười khổ nói:

- Công phu mèo quào của anh sao dạy được người khác chứ?

- Anh dạy cho em đi, được không? Anh cả em luôn nói là không rảnh.

Lữ Nhạc nũng nịu lay lay cánh tay Hàn Đông.

Lữ Trung Nguyên nghiêm mặt nói:

- Hàn Đông, nếu cậu có rảnh, thì dạy cho Nhạc Nhạc đi. Anh biết cậu luyện công phu nội gia chính tông, không giống như anh chỉ luyện quyền cước ngoại môn, cho Nhạc Nhạc học đi, từ nhỏ sức khỏe của nó đã không tốt lắm.

- Anh cả….

Lữ Nhạc dài giọng, âm thanh rất bất mãn.

Lữ Trung Nguyên liền cười nói:

- Được, được, anh không nói nữa.

- Vậy được rồi, nếu anh có thời gian rảnh sẽ dạy em cách hít hở, nếu em kiên trì rèn luyện thì chắc chắn có hiệu quả.

Hàn Đông cười nói, nghe Lữ Trung Nguyên nói chưa hết câu, cũng không đành lòng từ chối.

- Thật sao, vậy tốt quá, cảm ơn anh Đông.

Lữ Nhạc phấn khởi nói, đôi mắt lộ ra vẻ hưng phấn vô cùng.

Buổi tối, Hàn Đông ăn cơm trong nhà Lữ Quốc Trung, cùng ngồi chung mâm có cảm giác như gia đình mình.

Sáng sớm hôm sau, Lữ Trung Nguyên vẫn cho Vu Đại Lực đưa Hàn Đông về huyện Phú Nghĩa.

Vu Đại Lực chứng kiến được thân thủ Hàn Đông, liền khâm phục Hàn Đông muốn chết. Người thanh niên thoạt nhìn vô cùng thanh nhã này quá lợi hại, thật sự khiến người khác khó tin.

Đương nhiên, Hàn Đông cũng không có điều gì để chỉ cho Vu Đại Lực. Điều Vu Đại Lực cần là ra tay quyết đoán, thủ đoạn mau chóng khắc chế được kẻ địch. Điều này Hàn Đông vốn không có. Hàn Đông sở dĩ có thể đánh chẳng phân cao thấp với Lữ Trung Nguyên chủ yếu vì trước kia khổ công luyện tập, nhanh mắt mau tay mà thôi.

Chẳng bao lâu đã đến được Ủy ban nhân dân huyện. Thẩm Tòng Phi đã tới báo cáo với Hàn Đông về tình hình công tác chuẩn bị cho đường Tân Giang. Anh ta đã dựa theo yêu cầu của Hàn Đông, phân công cho mọi người đi làm.

- Chủ tịch huyện Hàn, về chuyện giữ lại hai gói thầu, phải thận trọng mới được.

Thẩm Tòng Phi chậm rãi nói. Anh ta cảm thấy chuyện này chắc chắn Hàn Đông không hoàn toàn đồng ý nên mới nói như vậy.

Hàn Đông gật đầu, hung hăng dụi nửa điếu thuốc còn lại vào gạt tàn, nói:

- Ý kiến của tôi là không giữ lại, bất kể là công ty nào, chúng ta đều đối xử bình đẳng. Đương nhiên trong điều kiện ngang nhau, thì chúng ta cũng có thể chiếu cố công ty bản địa một cách thích hợp. Nhưng điều kiện tiên quyết là nhất định phải làm cho công bằng chính trực.

Chuyện này, Hàn Đông suy trước tính sau vẫn thấy không nên giữ lại gói thầu. Dù sao công trình cải tạo đường sông mới cũng không phải là chuyện nhỏ. Nếu mình đồng ý để lại gói thầu, đến lúc đó xảy ra chuyện gì thì đối với mình cũng không tốt.

Về chỗ Hoàng Văn Vận, Hàn Đông quyết định đích thân đi qua để bàn lại một chút.

Thẩm Tòng Phi thấy thái độ của Hàn Đông vô cùng kiên quyết, vui vẻ nói:

- Tốt quá, vậy sẽ giải quyết theo yêu cầu của Chủ tịch huyện Hàn.

Tiễn Thẩm Tòng Phi xong, Hàn Đông liền gọi điện thoại cho Hoàng Văn Vận, nói phải qua chỗ ông ta để báo cáo công tác.

Hoàng Văn Vận luôn tiếp kiến Hàn Đông bất cứ lúc nào, tất nhiên sẽ để Hàn Đông đến.

- Bí thư Hoàng, tôi muốn báo cáo với anh về chuyện công tình đường Tân Giang.

Hàn Đông nói với Hoàng Văn Vận ý nghĩ của mình, thấp thoáng trong lời nói biểu lộ ý đây là công tình lớn đầu tiên mà mình được chủ trì, trước đây đã từ chối Phương Trung rồi, mong Hoàng Văn Vận có thể hiểu được.

Hoàng Văn Vận cũng có thể hiểu được sự kiên trì của Hàn Đông. Lúc ông ta còn trẻ cũng là một người rất giữ nguyên tắc. Tuy nhiên sau này cũng đã nhận thức được, đúng là nên giữ vững nguyên tắc, nhưng cũng phải nói đến sách lược thích hợp. Nếu như khác đi, ông ta cũng đã không thể leo lên được chức vụ Bí thư Huyện ủy này.

- Ừ, nếu đã như vậy, thì Hàn Đông cậu cứ dựa theo ý tưởng của mình mà làm đi. Tôi chỉ có một yêu cầu, nhất định phải làm được công trình chất lượng.

Hàn Đông gật đầu:

- Cảm ơn Bí thư Hoàng đã ủng hộ, tôi sẽ không để anh thất vọng.

Đồng thời, Hàn Đông lại càng có thiện cảm với Hoàng Văn Vận. Xem ra có lúc nào đó phải nói với Triệu Nhạc giúp Hoàng Văn Vận một chút cũng không tệ.

Quay về văn phòng, Thẩm Tòng Phi lại tới, nói:

- Chủ tịch huyện Hàn, bãi cát Vạn Tân cũng quá đáng. Hôm nay người của Cục Thủy lợi đến đưa mệnh lệnh chỉnh đốn và cải cách, không ngờ bọn họ dám đánh người.

- Cái gì?

Hàn Đông sửng sốt. Sao lại quá kiêu ngạo thế này.

- Chủ tịch huyện Thẩm đã bắt mấy tên hành hung đánh người chưa?

Thẩm Tòng Phi gật đầu:

- Đã bắt rồi, nhưng người ta lại nói đó là hành vi bảo an tư nhân, đồn công an cũng không còn cách nào.

Hàn Đông biết Thẩm Tòng Phi hơi e dè. Nghĩ lại, trong khoảng thời gian này, Thẩm Tòng Phi vẫn rất hợp tác với mình, bèn nói:

- Vậy vì nguyên nhân gì mà Cục Thủy lợi lại xử phạt bãi cát Vạn Tân?

Thẩm Tòng Phi nói:

- Họ đào cát ở bờ sông, gây tổn hại cho đê. Vì thế, Cục Thủy lợi dựa theo công văn yêu cầu họ dừng ngay hành vi này, đồng thời còn phạt tiền. Kết quả là bãi cát Vạn Tân hoàn toàn không thèm để ý tới.

- Nếu vậy, dựa theo công văn, đình chỉ quyền đào cát của họ đi.

Hàn Đông nói một cách quyết đoán.

- Ngoài ra, nhân cơ hội này, bảo Ủy ban Kế hoạch, Cục Đất đai và Cục thủy lợi lập một tổ liên hợp, tiến hành kiểm tra tình hình khai thác cát sông, đồng thời kết hợp với việc phân đoạn khai thác ngắn trong hợp đồng nhận thầu trong năm.

Trước đây, Hàn Đông đã nghĩ là phải chỉnh đốn lại các công ty khai thác cát sông, chủ yếu vì trước đó đã xong thầu hết rồi, nên tạm thời không thể động thủ. Hiện giờ, nếu bãi cát Vạn Tân tự động nộp mình, thì cũng nên làm rồi, nên lấy chuyện này làm lý do để chỉnh đốn lại toàn bộ.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK