Mục lục
[Dịch] Người Cầm Quyền (Chưởng Quyền Giả)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Trương Bân Nam vẫn là không chịu cô đơn, trước đây vẫn luôn đối đầu với mình, cho tới tận bây giờ, vẫn cứ luôn gây rắc rối cho mình. Ngoài ra cái gã Hàn Đông này cũng không đơn giản, mới đến có vài ngày, mà Trương Bân Nam đã bắt đầu khua chiêng gõ trống ủng hộ hắn như vậy, đây tuyệt đối không chỉ là vì biểu hiện của Hàn Đông trong vấn đề xử lý biệt thự Trương Hồng Quang đã từng ở, nhất định là còn nguyên nhân nào khác nữa.” Trong lòng Bí thư Thành ủy Lam Nghiệp thầm suy nghĩ cẩn thận, “xem ra Hàn Đông tới thành phố Ninh Hải, quả nhiên sẽ không để nguyên hiện trạng, không thành thực mà ngồi yên ở đó.”

Hiện tại Hàn Đông cũng rất nghi hoặc, Trương Bân Nam đang ra sức ủng hộ mình, nhưng ông ta làm như vậy, đồng nghĩa với việc đẩy mình ra trước mọi người.

- Tôi cảm thấy đề nghị của Chủ tịch Trương rất hay, ban nãy chúng ta đã thảo luận nhiều như vậy, nhưng lại không nắm bắt được vấn đề chủ yếu, Cục Tài chính là ban ngành trực thuộc thành phố, tôi thấy người có quyền phát biểu nhất ở đây chính là Chủ tịch thành phố Hàn, chúng ta không ngại nghe qua ý kiến của Chủ tịch thành phố Hàn.

Bí thư Đảng ủy Công an Trình Dũng lập tức chuyển quan niệm, đứng ra ủng hộ quan điểm của Trương Bân Nam, đồng thời cũng là thể hiện thiện ý với Hàn Đông.

Nhưng kiểu thái độ đó của ông ta khiến mọi người vô cùng khinh thường.

Trong lòng Hàn Đông cũng vô cùng bất đắc dĩ, nếu Trình Dũng chỉ đơn thuần ủng hộ Hàn Đông để đối nghịch với Lam Nghiệp, vậy thì đó cũng chẳng phải điều hắn hi vọng. Dù có thêm một Ủy viên thường vụ, khiến cho quyền phát ngôn của Hàn Đông được tăng thêm một chút, nhưng cũng vẫn chưa đủ, chẳng có ý nghĩa thực tế. Ngoài ra nếu Trình Dũng là người không có chút nguyên tắc nào như vậy, thì ông ta sẽ chẳng mãi trung thành mà đứng về phe Hàn Đông, một người mà cứ nhảy qua nhảy lại như vậy, đối với cả bộ máy mà nói, đó chẳng phải là chuyện gì tốt lành.

- Tôi đồng ý với ý kiến của Chủ tịch Trương, tôi thấy ứng cử viên Phó cục trưởng thường trực vẫn là do Chủ tịch thành phố Hàn đề nghị thì hơn, như vậy thì càng có lợi cho việc triển khai công tác.

Lại thêm một người nữa đứng dậy, người đó chính là Phó bí thư, Ủy viên thường vụ Thành ủy, Chủ nhiệm Ủy ban Kỷ luật Đàm Vĩ, giọng điệu của ông ta khá nhẹ nhàng, nhưng lại có cảm giác tràn đầy quyền lực.

Nói xong mấy lời này, mặt ông ta chẳng hề biểu lộ bất cứ điều gì, cúi xuống cầm cây bút máy ghi chép gì đó vào cuốn sổ.

Lần này có tới hai Ủy viên thường vụ ủng hộ Hàn Đông.

Trong phòng hội nghị, ánh mắt của mọi người đều đổ dồn lên người Hàn Đông.

Ánh mắt của mọi người đều tràn đầy sự cân nhắc, trong lòng mỗi người đều đang suy nghĩ một vấn đề, “cục diện hiện tại, rốt cuộc là trùng hợp hay là thủ đoạn của Hàn Đông.”

Tuy những Ủy viên thường vụ đang ngồi ở đây, dù nhiều dù ít cũng đã dò hỏi được bối cảnh của Hàn Đông, nhưng bọn họ cũng hiểu, Hàn Đông tới thành phố Ninh Hải, quả thật giống như là chỉ có một thân một mình mà xông vào chốn hang hùm hang sói vậy. Mọi người đều không cho rằng Hàn Đông lại có thể nhanh chóng có quyền phát ngôn lớn đến như vậy, nói không chừng, Hàn Đông còn chưng hửng cúp đuôi chạy khỏi thành phố Ninh Hải ấy chứ.

Tình hình hiện tại, khiến mọi người bỗng nhiên nhận ra, mặc kệ là xuất phát từ nguyên nhân nào, Hàn Đông chẳng phải loại người đơn giản như bọn họ từng tưởng tượng.

Dù là Trương Bân Nam - người ban nãy vừa đưa ra đề nghị - lúc này cũng có chút kỳ quái, Trình Dũng đứng ra ủng hộ, cũng có thể chấp nhận được, dù sao sau khi y tranh cử chức Phó bí thư mấy lần mà không được, thì càng oán giận Lam Nghiệp, thường xuyên cố ý đối đầu với ông ta, y đứng ra ba phải như vậy thì cũng có thể hiểu được.

Nhưng Chủ nhiệm Ủy ban Kỷ luật Đàm Vĩ, vốn là một người trầm mặc, kiệm lời, ông ta lại đứng ra ủng hộ Hàn Đông vào lúc này, thì tình hình có vẻ có chút bất thường rồi đây.

“Xem ra suy đoán của mình chẳng sai, tuy nhà họ Hàn chẳng có căn cơ gì ở thành phố Ninh Hải, tỉnh Giang Việt, nhưng thế lực mạnh mẽ của nhà họ Hàn khiến cho Hàn Đông trở thành một tấm biển vô cùng tươi sáng, mà không, Hàn Đông vừa tới, là đã bắt đầu thể hiện sức ảnh hưởng của hắn rồi.”

Trong lòng Trương Bân Nam vô cùng hài lòng với cục diện này, nhìn thấy bộ dạng khó chịu của Lam Nghiệp, trong lòng ông ta rất vui sướng. Dù sao ông ta cũng đã là Chủ tịch Mặt trận Tổ quốc thành phố rồi, về mặt chính trị cũng chẳng còn tiền đồ gì đáng nói, có thể làm một số chuyện mình muốn làm, khiến một số người bị khó xử một chút, thì ông ta cũng rất vui vẻ.

Giờ phút này tâm trạng của Bí thư Thành ủy Lam Nghiệp mặc dù không được tốt cho lắm, nhưng lại có chút trầm lắng.

Dù sao cho đến giờ, Hàn Đông vẫn cứ một điệu bộ tao nhã như vậy, nhưng trong cái vẻ bình thản ôn hòa ấy, khiến người khác có cảm giác áp lực rất lớn.

Hàn Đông mới tới thành phố Ninh Hải có mấy ngày, đã có thể thể hiện được như vậy, thật khó tưởng tượng, vậy đợi khi Hàn Đông đứng vững ở thành phố Ninh Hải, thì sẽ còn có quang cảnh thế nào đây?

- Tôi có ý kiến thế này!

Phó chủ tịch thường trực thành phố, Ủy viên thường vụ Thành ủy Tống Kiến Quốc nói:

- Ý kiến mà ban nãy Chủ tịch Trương đưa ra, tôi cảm thấy quả thật có chỗ hợp lý, Cục Tài chính vốn là ban ngành tạo thành Ủy ban nhân dân thành phố, trên phương diện sử dụng và sắp xếp nhân viên, Ủy ban nhân dân thành phố phải lập kế hoạch và sắp xếp nhân lực.

Tuy Tống Kiến Quốc bày tỏ ủng hộ ý kiến của Trương Bân Nam, nhưng ý tứ trong lời nói của ông ta lại vô cùng rõ ràng, đó là chuyện sắp xếp nhân lực ở bên Ủy ban nhân dân thành phố, thì phải do Ủy ban nhân dân thành phố định đoạt, chứ không phải mình cá nhân Hàn Đông nói là xong.

Đợi Tống Kiến Quốc nói xong, Phó chủ tịch thành phố, Ủy viên thường vụ Thành ủy Lôi Hữu Hạ cũng phát biểu cách nhìn của ông ta, dĩ nhiên là phụ họa theo ý của Tống Kiến Quốc.

Mọi người tiếp tục đưa ra ý kiến, nhưng đương sự là Hàn Đông, lại chẳng hề vội vã bày tỏ thái độ.

Ngoài ra Phó bí thư Thành ủy Vương Vĩnh Ninh cũng không hề nói một lời nào, ông ta ngồi ở đó, vững vàng như một ngọn núi, dường như đang rơi vào trạnh thái trầm tư vậy.

- Đồng chí Vĩnh Ninh phát biểu ý kiến của mình đi chứ.

Lam Nghiệp chẳng để Vương Vĩnh Ninh nhàn nhã ngồi đó giống như một người ngoài cuộc, mà trực tiếp gọi tên ông ta.

Vương Vĩnh Ninh buông cuốn sổ trong tay xuống, chậm rãi nói:

- Ban nãy nghe ý kiến của mọi người, có thể nói ý nguyện ban đầu và cách nghĩ của mọi người đều rất tốt, đều vì muốn làm tốt công tác ở thành phố Ninh Hải, hơn nữa còn đưa ra vấn đề phân công. Nhưng có một điểm tôi cần nhắc nhở mọi người, đó là ở thành phố Ninh Hải, bất luận là ban ngành thuộc Thành ủy hay Ủy ban nhân dân thành phố, đều là ở dưới sự lãnh đạo của Đảng ủy, điểm này, bất kể là cả đất nước Trung Hoa, tỉnh Giang Việt, thành phố Ninh Hải hay là các quận, huyện tầng cơ sở đều giống nhau, sự lãnh đạo của Đảng luôn là trung tâm, điểm này nhất quyết không thể lung lay. Nhưng mà, sự lãnh đạo của Đảng thể hiện như thế nào, cụ thể đến cùng với Đảng ủy, đó là có bất cứ quyết định quan trọng nào, nên do tập thể lãnh đạo của Đảng, thực hiện đầy đủ chế độ dân chủ và các biện pháp tích cực để đưa ra quyết định cuối cùng. Ban nãy mọi người đều giương cao tinh thần dân chủ, nhưng tôi thấy xu thế hiện giờ, hơi có thiên hướng bỏ đi sự tập trung, đem chế độ tập trung dân chủ phá bỏ đi rồi…

Giọng nói của Vương Vĩnh Ninh có phần trầm thấp, thong thả nhưng tràn đầy quyền lực, hơn nữa lại rất sắc bén.

Ông ta thực ra là đang phê bình những người ủng hộ ý kiến của Trương Bân Nam, chỉ ra rằng bọn họ như vậy là muốn thoát ly khỏi nguyên tắc lãnh đạo của Đảng rồi.

Chậm rãi uống một ngụm trà, Vương Vĩnh Ninh lại tiếp tục nói:

- Quả thật, công việc của Cục Tài chính đối với sự phát triển của một khu vực là vô cùng quan trọng, chính vì quan trọng, nên mới thảo luận tập thể trong Hội nghị thường vụ, mà hiện tại đồng chí cá biệt không ngờ lại muốn đem vấn đề này nhấn chìm trong Hội nghị thường vụ, tôi cho rằng cách nghĩ như vậy là không thể làm theo. Không thể vì quan trọng, mà thoát ly sự lãnh đạo của Đảng ủy, mà vi phạm tác phong và truyền thống tốt đẹp trước sau như một của Đảng ta. Bất cứ sự nghiệp nào của nước ta, đều được triển khai dưới sự lãnh đạo của Đảng, bất cứ thành tích nào mà chúng ta đạt được đều là kết quả của tập thể lãnh đạo Đảng, chế độ tập trung dân chủ là phương thức công tác quan trọng của Đảng ta, điểm này, hi vọng các vị lãnh đạo ngồi đây nên suy nghĩ tỉnh táo một chút.

Vương Vĩnh Ninh nói xong, cả hội trường bỗng chốc vô cùng yên ắng.

Trước đó ông ta không hề nói một lời nào, nhưng bây giờ vừa nói ra đã khiến mọi người chẳng có lí do gì để phản bác.

Thậm chí trong lời nói của ông ta có phê bình một số người, nhưng những người này cũng chỉ có thể lặng yên thừa nhận.

Lam Nghiệp là người đầu tiên phá vỡ sự yên tĩnh trong phòng hội nghị, ông ta vỗ tay, nói:

- Sự phân tích của đồng chí Vương Vĩnh Ninh thật là có đạo lý, tôi thấy qua sự phát triển của các mục công tác, tư tưởng của một số người bắt đầu sôi nổi lên, bắt đầu không nhìn rõ con đường phía trước rồi. Ngồi ở đây đều là các đồng chí Đảng viên, hi vọng khi mọi người làm việc và nghĩ các vấn đề, có thể tư duy theo lối của một Đảng viên, chứ không phải chỉ chăm chăm vào lợi ích trước mắt mình, loại cán bộ như vậy thật không xứng đáng với chức vụ của mình. Đồng chí Hàn Đông, về vấn đề này, tôi cũng muốn nghe thử suy nghĩ của anh.

Hàn Đông khẽ mỉm cười, hắn đã sớm đoán được sẽ có kết cục này.

- Vừa rồi tôi có nghe mọi người đưa ra không ít ý kiến, cảm giác tổng thể mà nói, mục đích của mọi người đều là vì muốn làm tốt công tác ở thành phố Ninh Hải, khiến cho thành phố này càng tốt đẹp hơn, chỉ có điều về mặt phương thức phương pháp, ý kiến của mọi người có thể có chút bất đồng và khác biệt, đây chỉ là tính kỹ thuật chứ không phải tính nguyên tắc. Cho nên tôi cho rằng, đó là luận sự chứ không phải là phóng đại tùy tiện, nghiêm túc suy nghĩ về ý kiến của mọi người, vây quanh kế hoạch phát triển thành phố Ninh Hải, nỗ lực phát huy vai trò lãnh đạo của Đảng, mới có thể thực hiện được mục tiêu của chúng ta. Đối với ứng cử viên chức Phó cục trưởng thường trực Cục Tài chính, tôi thấy ý kiến của mọi người khác biệt khá lớn, nên tôi đề nghị chương trình nghị sự này tạm thời gác lại, đợi sau khi chuẩn bị kỹ càng hơn rồi tiếp tục thảo luận cũng không muộn.

Lam Nghiệp nghe thấy vậy, tâm trạng ngay lập tức trở nên khó chịu, Hàn Đông như vậy là có chút phụ lấn át chính, có gác lại chương trình thảo luận hay không là quyền chủ động của Bí thư Thành ủy là mình đây, giờ Hàn Đông lại đưa ra đề nghị đó trước, hắn rốt cuộc là muốn làm gì đây?

Nhưng tình hình trước mắt, đúng là không nên tiếp tục thảo luận quá nhiều về việc chọn ứng cử viên chức Phó cục trưởng thường trực Cục Tài chính, bởi vậy dù trong lòng Lam Nghiệp khó chịu, nhưng vẫn gật đầu cười, nói:

- Đề tài thảo luận này, đến đây là tạm dừng, Ban tổ chức cán bộ nên chuẩn bị một chút, Hội nghị thường vụ lần sau chúng ta lại tiếp tục thảo luận.

Còn về ý kiến mà Trương Bân Nam đưa ra, Lam Nghiệp chẳng hề đả động tới, như vậy cũng đã biểu đạt rõ ràng ý tứ của ông ta.

Trong lòng Hàn Đông thầm nghĩ: “Bất kể thế nào, cứ làm thế này, coi như cho mình chút thời gian hòa hoãn, để mình có thể làm công tác chuẩn bị nhiều hơn cho lần hội nghị sau, nhất định phải nắm được ban ngành Cục Tài chính trong tay mới được.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK