Mục lục
[Dịch] Người Cầm Quyền (Chưởng Quyền Giả)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Một lúc sau thì vẻ mặt Kiều San San mới trở về trạng thái hồng phấn như trước, cổ cũng màu trắng nhạt. Nàng nhìn Hàn Đông mà trong lòng bức bối, nhưng nàng lại cảm thấy bây giờ hắn không giống như thời còn đại học, vẫn chuyên nói giỡn chiếm tiện nghi của mình.

- Hừ, xem ra anh biến đổi rất lớn.

Kiều San San bất mãn quệt miệng:

- Anh háo sắc hơn so với trước kia.

Hàn Đông cảm thấy nóng đầu, hắn cười nói:

- Háo sắc là dã tính, cô xinh đẹp như vậy, để tôi ngắm nghìn cũng không thiệt thòi, như vậy mới có thể chứng minh giá trị của cô. Nếu như tôi ngồi trước mặt cô, lại không thèm nhìn vào vẻ đẹp của cô, không chút động lòng, cô có vui nổi sao?

- Anh đúng là giỏi ngụy biện, theo như lời anh nói, anh nhìn chằm chằm vào tôi, mà tôi còn phải vui sướng và cảm ơn sao?

Kiều San San dùng hai tay ôm ngực:

- Anh có logic kiểu gì vậy? Anh có giỏi thì ra nói với các người đẹp trên đường ấy nhé?

Hàn Đông có thể thấy Kiều San San cũng không phải thật sự tức giận, nàng chỉ có chút ngại ngùng mà thôi, vì vậy mà hắn cũng yên lòng, sau này nên giảm bớt nói giỡn.

- Được rồi, người đẹp, đừng nổi nóng nữa, tôi chỉ nói đùa vài câu mà thôi, đừng để cho người khác thấy được sẽ không tốt, sẽ còn cho rằng tôi ức hiếp cô.

Kiều San San cười khúc khích, nàng vung hai nắm đấm trắng nõn nói:

- Anh dám ức hiếp tôi sao? Tôi đánh cho anh rơi rằng đầy đất.

Hàn Đông nhanh chóng tỏ ra sợ hãi:

- Sợ quá, người đẹp bạo lực như vậy đúng là kinh khủng.

- Khanh khách...

Kiều San San nở nụ cười trong trẻo, lúc này trên hành lang chợt truyền đến tiếng bước chân, vì vậy mà nàng cũng tranh thủ ngưng cười. Nàng nghiêm trang ngồi trên ghế, đợi người kia đi vào cửa thì nàng cười nói:

- Hàn Đông anh thật sự thay đổi rồi, nhưng như vậy cũng tốt, không còn ngơ ngáo như năm xưa.

- Ngơ ngáo?

Hàn Đông cười khổ một cái, mình trước kia có hình tượng như vậy trong lòng Kiều San San sao?

Năm giờ bốn mươi chiều, Kiều San San thu dọn xong, sau đó dùng gương xem lại vẻ mặt, cuối cùng xách theo túi nhỏ, khóa cửa phòng làm việc và cùng Hàn Đông xuống lầu. Người gặp phải nàng trên đường đi đều cúi đầu chào hỏi, đồng thời cũng không nhịn được phải nhìn Hàn Đông.

Hàn Đông ra đến bên ngoài thì cũng không nhịn được phải nhìn vẻ mặt hơi hồng của Kiều San San, hắn cười nói:

- Bọn họ sẽ không coi tôi là bạn gái của cô đấy chứ?

- Tôi cũng không quan tâm bọn họ sẽ nghĩ như thế nào.

Kiều San San trừng mắt nhìn Hàn Đông, sau đó tức giận nói. Nàng vươn tay gọi xe, sau đó lên xe nói:

- Còn đứng ngây ra đó làm gì? Lên xe đi.

- À, được.

Hàn Đông đáp lời, hắn lên xe ba bánh, sau đó nói với bác tài:

- Bác tài, cho đến khách sạn Long Đằng.

Hàn Đông cảm thấy có chút nghi hoặc, tâm tư của phụ nữ đúng là khó hiểu, Kiều San San lúc này cũng có biến hóa rất lớn với ấn tượng một cô gái đơn thuần trước kia của mình.

Xe ba bánh không lớn, cũng chỉ có thể vừa cho hai người ngồi, Hàn Đông và Kiều San San ngồi sát bên nhau, hắn nghe được mùi hương nhàn nhạt liên tục truyền đến, gió thổi qua lại cuốn vài sợi tóc lên mặt, cảm giác ngứa ngáy tận đáy lòng.

Kiều San San quay đầu dùng giọng nghi hoặc hỏi:

- Sao vậy, không nói lời nào, chuẩn bị quay về bộ dạng năm xưa sao?

- Tôi muốn cũng không về được.

Hàn Đông cảm thán một tiếng rồi nói:

- Trên người cô quá thơm, tôi thiếu chút nữa thì say.

- Say chết anh.

Kiều San San dịu dàng nói, khóe miệng khẽ nhếch lên, xem ra rất vui vẻ.

Khi đến khách sạn Long Đằng thì Kiều San San nhìn một cô tiếp tân mặc sườn xám đứng tiếp khách mà khẽ nói một câu:

- Cũng không sợ lạnh.

Tuy Kiều San San nói rất nhỏ nhưng Hàn Đông vẫn nghe thấy rõ ràng, hắn cười nói;

- Đã đến tháng tư rồi, còn lạnh gì nữa?

Kiều San San trừng mắt nhìn Hàn Đông:

- Biết ngay đám đàn ông các anh thích nhìn như vậy.

Hàn Đông mỉm cười, hắn tiến lên hai bước đến sát bên cạnh Kiều San San rồi nói:

- Thật ra tôi cảm thấy nếu cô mặc sườn xám thì sẽ đẹp hơn cô ấy gấp trăm lần.

Kiều San San cười cười, nàng bĩu môi nói:

- Tôi sẽ không mặc.

Xa Tịnh Chương đặt phòng ở sảnh Thúy Trúc, khi hắn nghe thấy tiếng đập cửa và đi ra thì thấy Kiều San San ở bên cạnh Hàn Đông, vẻ mặt không khỏi trì trệ, hắn cười nói:

- Cậu Hàn đến rồi à.

Hàn Đông cười cười nói:

- Chỉ sợ anh quá nôn nóng thôi, vị này chính là Kiều San San, là bạn học của tôi, đang công tác ở cục thông tin truyền thông.

Sau đó Hàn Đông lại quay sang giới thiệu với Kiều San San:

- Vị này là cục trưởng Xa của cục công an huyện Phú Nghĩa, rất quan tâm đến tôi.

Xa Tịnh Chương nở nụ cười vui vẻ, hắn nhiệt tình tán dương:

- Chào cô, Kiều tiểu thư, cô thật sự quá đẹp, mời vào.

Kiều San San khẽ mỉm cười nói:

- Cục trưởng Xa quá khách khí rồi, gọi tôi Tiểu Kiều là được, tôi là khách không mời mà đến, mong cục trưởng Xa bỏ quá cho.

- Nào có, nào có...Tiểu Kiều có thể đến là vinh hạnh cho tôi lắm rồi.

Xa Tịnh Chương nói, lại ân cần kéo ghế giúp Kiều San San.

Kiều San San nói cảm tạ và ngồi xuống, trên mặt là nụ cười nhạt, trong gian phòng tao nhã như thế này, nàng càng sáng rực lên. Hàn Đông ngồi xuống bên cạnh nàng, hắn nhìn Xa Tịnh Chương đang lo châm trà, trong lòng cười thầm, đối phương quá ân cần rồi.

Xa Tịnh Chương pha trà xong thì ngẩng đầu thấy nụ cười của Hàn Đông, hắn lập tức hiểu ra, vì vậy mỉm cười đưa trà đến trước mặt Hàn Đông và Kiều San San rồi ngồi xuống nói:

- Tôi và Hàn Đông là anh em tốt, Tiểu Kiều cũng đừng khách khí. Tôi dù là người thô lỗ nên vẫn rất bội phục các vị có học vấn và tri thức, sau này nếu có gì cần cứ việc gọi tôi là được.

Hàn Đông khẽ nhếch miệng, người này rõ ràng quá biết cách giả vờ, giống như thật sự không biết thân phận của Kiều San San vậy.

Mọi người ngồi một lát thì Hầu Tây Bình và Chu Chính đi đến, bọn họ thấy Kiều San San cũng sững sờ. Đặc biệt là Chu Chính, lần đầu tiên hắn thấy Kiều San San, lại biết nàng là bạn học cũ của Hàn Đông, lại quá xinh đẹp, vì vậy mà trong lòng không khỏi hâm mộ, xem ra anh Đông thật sự có phúc.

Hàn Đông thấy Chu Chính híp mắt nhìn thì biết chẳng có hảo tâm gì, vì vậy mà trừng mắt nhìn lại. Chu Chính cười hì hì, hắn nghiêm mặt nói với Kiều San San:

- Chị Kiều mới đến sao?

Kiều San San có chút ngây người, đây là lần đầu tiên có người gọi nàng như vậy, vì thế có chút không quen, nàng gật đầu nói:

- Đúng vậy, tôi đến huyện Phú Nghĩa chưa đến một tuần.

Một lát sau Trương Trường Hà và Trần Dân Tuyển cũng đến, mọi người lại hàn huyên giới thiệu một phen, sau đó Trương Trường Hà cảm thán nói:

- Cuối cùng cũng xong, có thể thoải mái được một thời gian.

Chu Chính hỏi:

- Anh Trương bận rộn gì vậy?

Trương Trường Hà nói:

- Vài ngày qua liên tục chạy theo bí thư tham gia hội nghị trên thành phố, thị ủy cuối cùng cũng đồng ý cho đại hội hội đồng nhân dân huyện Phú Nghĩa trì hoãn một tháng, đến trung tuần tháng năm mới mở.

Ai cũng dùng ánh mắt kinh ngạc nhìn Trương Trường Hà, Trần Dân Tuyển hỏi:

- Chuyện gì xảy ra? Sao lại trì hoãn?

Trương Trường Hà lắc đầu nói:

- Tôi cũng không hiểu rõ tình huống cụ thể, dù sao bây giờ cũng đã trì hoãn.

Hàn Đông liên tưởng đến lời nói của bí thư Hoàng vào buổi chiều, vì vậy mà trong lòng khẽ động, hội nghị hội đồng nhân dân huyện Phú Nghĩa dời đến trung tuần tháng năm, chuyện này có liên quan gì không?

- Thị ủy coi trọng bồi dưỡng cán bộ trẻ...Huyện ủy khảo nghiệm cậu...Đây là một kỳ ngộ...

Hàn Đông thầm nghĩ, tất cả giống như có chuyện.

- Anh đang suy nghĩ gì vậy?

Kiều San San dùng tay khẽ huých Hàn Đông.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK