Mục lục
[Dịch] Người Cầm Quyền (Chưởng Quyền Giả)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ánh mắt Hàn Đông đảo qua mọi người, trầm giọng nói:

- Bây giờ họp, Chủ nhiệm Tôn trình bày đơn giản sự việc xảy ra vào trưa hôm nay trước.

- Vâng, Chủ nhiệm Hàn.

Tôn Hiểu Linh cười nhàn nhạt, rồi trình bày đơn giản rõ ràng sự việc trong ngày hôm nay. Cũng không hề có phán đoán chủ quan nào, chỉ là khách quan nói ra những gì cô nhìn thấy, nghe thấy.

Đương nhiên, Tôn Hiểu Linh cũng cố ý nhấn mạnh sự dũng mãnh của Hàn Đông, kể tỉ mỉ những chi tiết hắn đã chế phục kẻ gây rối như thế nào.

Tuy không hề khoa trương, nhưng sự miêu tả của cô có đủ màu sắc sinh động, cũng khiến những người tham gia cuộc họp cũng kinh hãi, ánh mắt nhìn Hàn Đông tràn đầy sự khiếp sợ.

Chỉ có Mã Lợi Bình, bây giờ trong lòng thật sự không yên. Quả tim dường như một mặt trống lớn, cứ vang lên thình thịch.

Sự tình chỉ e là đã bị bại lộ, cũng không biết Hàn Đông sẽ xử trí thế nào. Chỉ hy vọng Phó chủ tịch huyện Tiết có thể sớm gọi điện thoại đến một chút.

Tôn Hiểu Linh mới kể xong quá trình sự việc, một nữ nhân viên công tác của văn phòng gõ cửa tiến vào, nói:

- Chủ nhiệm Hàn, Phó chủ tịch huyện Tiết gọi điện thoại đến, tìm anh.

Hàn Đông chán ghét nhíu mày, phất tay nói:

- Không thấy chúng tôi đang họp sao? Cứ nói là chờ lát nữa tôi gọi lại cho ông ấy.

- Ồ…

Nữ nhân viên kia hơi sửng sốt. Chủ nhiệm Hàn này cũng quá cao ngạo nhỉ, ngay cả điện thoại của Phó chủ tịch huyện cũng không nghe. Nhưng sắc mặt Hàn Đông không vui vẻ gì, cô cũng không dám nói gì thêm, chỉ đành đi ra, cầm lấy điện thoại nói:

- Phó chủ tịch huyện, chào anh, Chủ nhiệm Hàn nói hiện tại anh ấy đang bận, đợi lát nữa anh ấy sẽ gọi lại cho anh.

- Cái gì?

Trong điện thoại truyền đến giọng nói phẫn nộ của Phó chủ tịch huyện Tiết, lập tức tiếng cúp máy vang lên, trong điện thoại chỉ còn truyền đến tiếng tút tút.

- Tôi đây là chạy đến đây làm gì chứ?

Nhân viên văn phòng kia bực tức nói. Vốn dĩ nghe có chuyện xảy ra, nên cô vội vàng chạy đến muốn biểu hiện một chút, nhưng tại sao lại là chuyện như thế này chứ?

Cô buồn bực đến mức muốn khóc.

Lúc này, trong phòng hội nghị, tất cả mọi người đều khiếp sợ nhìn Hàn Đông. Người này chẳng lẽ tức đến điên mất rồi, không ngờ lại không khách sáo với Tiết Nhân Nghĩa như vậy!

Xa Tĩnh Chương nghi hoặc liếc nhìn Hàn Đông mấy cái. Vài ngày không gặp, Hàn Đông bây giờ như một thanh kiếm sắc bộc phát vậy, rốt cuộc trên người hắn đã xảy ra chuyện gì?

Sắc mặt Mã Lợi Bình tái nhợt, đầu cũng hơi choáng. Hàn Đông lại dám không nghe cả điện thoại của Phó chủ tịch huyện Tiết, lẽ nào đã hạ quyết tâm phải ra tay với y hay sao?

Tiếng gõ cửa lại vang lên, Tần Phu Lương ở bên ngoài cao giọng nói:

- Báo cáo!

Hàn Đông nhìn nhìn Xa Tĩnh Chương, thấy y gật đầu, liền nói:

- Vào đi!

Sau khi Tần Đại Lương bước vào, bước nhanh đến bên cạnh Xa Tĩnh Chương, cúi người nói:

- Đã hỏi rõ ràng, tình hình là thật.

Xa Tĩnh Chương ra hiệu với Hàn Đông, tỏ vẻ sự việc đã chắc chắn.

Hàn Đông nói:

- Vất vả cho đồn trưởng Tần rồi, mời ngồi.

Tất cả mọi người nhìn Tần Đại Lương với vẻ nghi hoặc, chỉ có Mã Lợi Bình, trong lòng tràn đầy sự hoảng sợ.

Hàn Đông nói:

- Vậy sau đây mời Cục trưởng Xa giới thiệu tình hình một chút, thử xem chuyện này rốt cuộc là thế nào!

Xa Tĩnh Chương nói:

- Căn cứ theo điều tra, hôm nay thôn dân đến làm loạn, là do có người sai khiến mà đến. Phó đồn trưởng đồn công an Tây Thành Mạc Phong Nguyên cũng vì có sự báo trước của người này, cho nên mới đến chậm. Ở đây, tôi đại diện cho Cục công an, biểu thị sự xin lỗi đối với Chủ nhiệm Hàn và các vị đang ngồi đây. Đối với Mạc Phong Nguyên, chúng tôi sẽ xử lý nghiêm khắc. Tần Đại Lương, cậu nói tình huống cụ thể đi.

- Được!

Tần Đại Lương đứng lên nói:

- Căn cứ theo điều tra, những thôn dân này là do kẻ gây rối Ngũ Nhị cùng hai đồng bọn của gã giật dây mà đến. Còn Ngũ Nhị lại được Lương Quế Hán sai khiến.

Sắc mặt Mã Lợi Bình trắng đi, Lương Quế Hán chính là gã đầu trọc quản lý khoa kia. Mã Lợi Bình chính là bảo gã đi xử lý chuyện này.

Hàn Đông hỏi:

- Tên Lương Quế Hán kia lại là thế nào nữa, tại sao lại gọi người đến gây rối?

Tần Đại Lượng nói:

- Chủ nhiệm Hàn, hay là tôi để gã vào đây nói đi.

Hàn Đông gật gật đầu, ánh mắt lạnh lùng nhìn Mã Lợi Bình. Từ sắc mặt bây giờ của y, có thể nhìn thấy được y có liên quan đến sự việc này.

Tần Đại Lương ra ngoài không lâu, rất nhanh liền dẫn theo hai dân phòng vào. Người đầu trọc kia là Lương Quế Hán, còn có Phó đồn trưởng đồn công an Tây Thành Mạc Phong Nguyên.

Gã đầu trọc xem ra đã bị xử lý trước rồi, bộ dạng vô cùng uể oải, vừa bước vào đã kêu lên:

- Tôi không bảo Ngũ Nhị giết Chủ nhiệm Hàn, là bản thân gã tự làm.

Mọi người sửng sốt, tại sao lại trở nên trầm trọng như vậy, còn muốn giết người. Thảo nào ngay cả Phó cục trưởng cục Công an cũng vội vàng chạy đến.

Những người biết quan hệ giữa Hàn Đông và Xa Tĩnh Chương rất tốt trong Ban quản lý cũng không nhiều. Bọn họ còn nghĩ rằng vì Ngũ Nhị muốn ám sát Hàn Đông nên Xa Tĩnh Chương mới vội vàng chạy đến như vậy.

Vốn dĩ còn muốn nói Âu Đạo Khôn, Diêu Trị Minh gì đó, lúc này đều im miệng. Sự việc làm ầm ĩ đến mức này, vậy cần phải thật cẩn thận mới được. Lúc này bọn họ mới hiểu được tại sao Hàn Đông lại tức đến như vậy, lại dám không nghe cả điện thoại của Tiết Nhân Nghĩa.

- Kêu la cái gì!

Một cảnh sát gõ lên đầu tên đầu trọc, gã lập tức liền im lặng.

Tần Đại Lượng nói:

- Lương Quế Hán, nói đi, là ai sai khiến cậu?

- Là, là Trưởng phòng Mã, tôi… tôi thật sự không bảo Ngũ Nhị đi giết người.

- Ồ…

Mọi người trong phòng đều nhìn về phía Mã Lợi Bình. Lúc này sắc mặt y đã tái nhợt, miệng hơi run, nhìn Lương Quế Hán nhưng lại nói không nên lời, dù sao đó cũng là một sự thật rành rành.

Tần Đại Lượng lại chuyển hướng nói với Mạc Phong Nguyên:

- Mạc Phong Nguyên, tại sao sau khi nghe Ban quản lý báo cảnh sát, cậu lại cứ lề mề không tới?

Mạc Phong Nguyên nhìn Mã Lợi Bình nói:

- Là Mã Lợi Bình nói với tôi ở đây cũng không có việc gì lớn, cho nên…

- Cậu…

Mã Lợi Bình mở to hai mắt, chính y cũng không phải nói như vậy.

Tần Đại Lương lúc này quay người nói với Chủ nhiệm hàn:

- Chủ nhiệm Hàn, sự việc đã rất rõ ràng, sự việc này là do Mã Lợi Bình sai khiến. Tên Ngũ Nhị kia có ý định không tốt với anh, chúng tôi cần tiến hành điều tra thêm, cũng cần phải mời Mã Lợi Bình đi để phối hợp điều tra, anh nói thử xem.

Hàn Đông gật đầu nói:

- Ừ, các anh nên làm gì thì làm thế ấy đi.

Tần Đại Lượng gật gật đầu, hai cảnh sát liền bước lên trước mặt Mã Lợi Bình. Y lập tức mệt mỏi ngồi xuống ghế, không ngừng nói:

- Chuyện không liên quan đến tôi, không liên quan đến tôi.

Hàn Đông khinh miệt nhìn y một cái, nói với Xa Tĩnh Chương:

- Cục trưởng Xa, việc này phải phiền anh rồi. Sau khi điều tra rõ ràng, mong anh thông báo tình hình cụ thể lại.

Xa Tĩnh Chương nói:

- Việc này là việc chúng tôi nên làm, vậy Chủ nhiệm Hàn cứ bận việc đi, chúng tôi đi trước.

Nhìn hai cảnh sát lôi Mã Lợi Bình đang không ngừng giãy dụa ra khỏi phòng họp, mọi người đều ngơ ngác nhìn nhau, không thể ngờ được sự việc lại trở nên như vậy.

Tuy nhiên, mọi người cũng đều biết rằng, cái chức Trưởng phòng này của Mã Lợi Bình e rằng không cần phải sát hạch cũng không thể làm được nữa rồi.

Hàn Đông chậm rãi nhìn lướt qua một vòng, lãnh đạm nói:

- Sự việc thế nào mọi người đều rõ rồi, thân là cán bộ cấp Phòng, lại dám sai người đến gây rối, thật sự khiến người ta không ngờ được. Là ai khiến y có được lá gan lớn như vậy?

Âu Đạo Không sửng sốt, Hàn Đông nói như vậy là muốn làm gì? Chẳng lẽ còn muốn đối phó với y sao, dù sao y cũng là Phòng quản lý mà.

Trong lòng vừa nghĩ vậy, Âu Đạo Khôn quyết định chủ động xuất kích, nói:

- Chủ nhiệm Hàn, tôi nói hai câu. Là một quản lý, trong việc này tôi cũng có trách nhiệm. Bình thường không quan tâm đến việc giáo dục tư tưởng cho các cán bộ trong phòng, không ngờ Mã Lợi Bình lại vì lo lắng cuộc sát hạch nghiêm túc, mà làm ra chuyện như vậy.

Hàn Đông gật gật đầu, nói:

- Việc này quả thực Chủ nhiệm Âu cũng có trách nhiệm nhất định, nhưng bây giờ chủ yếu không phải là lúc truy cứu trách nhiệm, mà là giải quyết vấn đề Phòng quản lý. Tôi kiến nghị tạm thời do Cốc Cương đảm nhiệm công việc ở Phòng quản lý, còn về việc nên xử lý Mã Lợi Bình như thế nào, mọi người cứ nói thử xem.

Hàn Đông nói như vậy, tức là chỉ cần mọi người thảo luận làm thế nào để xử lý Mã Lợi Bình. Về phần để Cốc Cương xử lý công việc ở phòng quản lý, thì không cần thảo luận nữa.

Mọi người đều không nói gì. Mã Lợi Bình làm ra một việc như vậy, cho dù là ai cũng không thể tha thứ được. Nếu chỉ là đấu đá cùng Hàn Đông, thì còn dễ nói. Nhưng hành động của y bây giờ, rõ ràng là ăn cây táo, rào cây sung, là điều tối kỵ nhất.

- Nếu mọi người đã không nói gì, vậy tôi cho một kiến nghị nhé. Xét thấy hành vi của Mã Lợi Bình, đã gây trở ngại nghiêm trọng đến công tác của Ban quản lý. Tôi kiến nghị, khai trừ công chức của Mã Lợi Bình. Còn về phần còn có vấn đề nào khác không, thì phải đợi sau khi đồn công an điều tra rồi, sẽ do những bộ phận có liên quan xử lý.

Mọi người đều kinh hãi. Hàn Đông cũng quá độc ác rồi, trực tiếp khai trừ công chức của Mã Lợi Bình. Nhưng nghĩ lại những việc trước đó, cũng không có ai đứng ra nói cho y một câu nào.

- Mọi người có ý kiến gì không?

Hàn Đông lạnh lùng hỏi, bây giờ là lúc lập uy, nếu ai dám phản bác, vậy cũng không cần khách sáo với người đó nữa.

Chậm rãi nhìn lướt qua một vòng, Hàn Đông liền nói:

- Nếu không ai có ý kiến, thì quyết định như vậy. Văn phòng sẽ viết một văn kiện, sau khi đưa tôi ký tên sẽ đưa lên Ủy ban nhân dân huyện phê duyệt.

Tan họp, đã là hai giờ rồi, Hàn Đông trở lại văn phòng, quyết định gọi một cuộc điện thoại cho Phương Trung để nói rõ sự việc.

- Chủ nhiệm Hàn, Chủ tịch huyện đang nói chuyện cùng Phó chủ tịch huyện Tiết, anh đợi một lát nữa gọi lại nhé.

Thư ký của Phương Trung cảm thấy kỳ lạ, đây là lần đầu tiên hắn gọi điện thoại báo cáo công việc với Phương Trung mà.

Cúp máy, Hàn Đông cười lạnh một tiếng. Tiết Nhân Nghĩa này nhất định là nói xấu hắn trước mặt Phương Trung.

- Xem rốt cuộc anh muốn làm gì?

Hàn Đông lúc này rất tức giận đối với Tiết Nhân Nghĩa, người này thật sự quá thích chỉ đạo rồi, còn tưởng rằng y là Chủ nhiệm Ban quản lý sao?

Điện thoại di động lại vang lên, Hàn Đông vừa lấy ra nhìn, là La Khải Bản gọi đến, liền nghe máy:

- Khải Bản, có chuyện tốt gì sao?

- Anh Đông, các anh ngày hôm qua làm độc ác quá, hai chân Lăng Tĩnh Nhiên bị đánh gãy, bây giờ còn nằm trong bệnh viện đó. Nghe nói Chủ tịch tỉnh Lăng đã ném vỡ vài cái ly rồi.

- Đây cũng không liên quan đến tôi, tôi chỉ đứng một bên nhìn mà thôi.

- Nhưng mà, anh Đông, anh cũng phải cẩn thận một chút. Tôi nghe nói bọn Hà Vĩ đã đến tìm Thôi Khánh Dương rồi, đến lúc đó chắc chắn sẽ biết là anh.

Hàn Đông cười nói:

- Không sao, dù sao tôi làm việc cũng minh bạch, bọn họ cũng không thể làm gì tôi được.

- Anh Đông, còn có một tin

La Khải Bản lại nói,

- Viện nghiên cứu hóa chất Hạo Quang chuẩn bị thành lập công ty ở Tây Nam, đến lúc đó chắc chắn sẽ xây dựng một nhà máy sản xuất ở phía tây, anh Đông, các anh cũng nên tranh thủ một chút đi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK