Mục lục
[Dịch] Người Cầm Quyền (Chưởng Quyền Giả)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Có sự giúp đỡ của Vũ Kiến thì vấn đề ở phòng tài chính sẽ dễ làm hơn, vào hội nghị đảng ủy thị trấn vào ngày hôm sau, Vũ Kiến chủ động đưa ra vấn đề của phòng tài chính, ngôn từ rất nghiêm khắc, cuối cùng đề nghị tạm thời cách chức Lôi Thế Bằng để kiểm tra. Hàn Đông lại đề xuất phòng tài chính do phó phòng Đinh Hồng Sinh làm chủ trì, Vũ Kiến tỏ ra giúp đỡ, hai người một xướng một họa làm cho đám ủy viên đảng ủy trợn tròn mắt, không rõ hai vị lãnh đạo đối chọi gay gắt sao lại đứng cùng một chỗ. Tình huống này có chút quỷ dị, nhưng dù có ý kiến thì cũng không ai dám nói ra.

Tiếu Anh Hà cắn môi, hai tay nắm chặt lấy cán bút, giống như nàng có thù oán với cây bút vậy, nhưng nhìn vào bộ dạng của Vũ Kiến thì có vẻ rất thoải mái, không có vấn đề.

Chu Ngọc Vinh híp mắt, ánh mắt quét tới quét lui trên người Vũ Kiến và Hàn Đông, giống như muốn nhìn rõ tận đáy lòng hai kẻ kia.

Vũ Kiến nhìn Hàn Đông, hắn trầm giọng nói:

- Mọi người nếu không có ý kiến gì thì tan họp.

Vũ Kiến nói xong thì đứng lên đi ra ngoài, hội nghị đảng ủy trở nên như vậy cũng làm hắn cực kỳ ngột ngạt, cũng không muốn tiếp tục nhìn vào ánh mắt có tính chất suy xét của mọi người.

Không đợi Hàn Đông đứng lên, Tiếu Anh Hà đã theo sát Vũ Kiến đi ra ngoài, giống như đang rất gấp gáp vậy. Nhưng nàng cũng không chạy vào phòng vệ sinh, nàng chạy vào phòng làm việc của Vũ Kiến, đóng ầm cửa lại.

Chu Ngọc Vinh đợi Hàn Đông đi ra ngoài thì cầm bản ghi chép đi đến, bộ dạng vẫn là híp mắt cười hớn hở.

Lâm Phương Tri đi theo Hàn Đông ra khỏi phòng làm việc, hắn hưng phấn hỏi:

- Chủ tịch Hàn, anh thật lợi hại.

Hàn Đông khoát tay áo nói:

- Cũng là vì công tác mà thôi, anh Lâm, anh cần phải làm tốt hạng mục hàng quán ven sông, phải biết rõ bọn họ có lời hay không, không phải là hao tiền tốn của.

Lâm Phương Tri nói:

- Bây giờ làm ăn tốt nhất vẫn là nhà đầu tiên, tôi đã đến xem xét, khách hàng nhiều hơn những nhà khác ba phần. Lúc này chỉ là bắt đầu, sau này có lẽ sẽ tốt hẳn lên, dù sao thì bây giờ thanh danh cũng mới bắt đầu vang xa.

Hàn Đông gật đầu nói:

- À, như vậy cũng tốt, còn chuyện xây dựng nhà máy rượu ở An Khê cũng đã rất căng. Tôi đã đến báo cáo với bí thư Hoàng, anh ấy cũng đã đồng ý, chỉ cần có người đầu tư thì trong huyện sẽ cho ra chính sách ưu đãi, vấn đề quan trọng bây giờ chính là chúng ta phải tìm cho ra nhà đầu tư...

Lâm Phương Tri nói với vẻ mặt lo lắng:

- Chủ tịch Hàn, điều này không thể nào gấp được, chúng ta đã báo cáo cho bí thư Hoàng, đến lúc đó có thành công hay không mới là vấn đề. Nếu tìm không thấy nhà đầu tư thì sao có thể xây dựng nhà máy? Sao có thể nói với bí thư Hoàng?

Hàn Đông hiểu nổi lo lắng của đối phương, hắn cười nhạt một tiếng nói:

- Vấn đề này là không lớn, tôi thấy thế này, anh nên đi báo cáo công tác với bí thư Vũ.

Tuy Hàn Đông không biết vì sao Vũ Kiến lại chọn cách nhượng bộ, nhưng hắn cũng không muốn ép người quá đáng, có thể duy trì một thế cục hòa bình hoặc là hợp tác thì quá tốt.

- Được, tôi sẽ đi ngay.

Lâm Phương Tri cũng không rõ ý của Hàn Đông, đã chiếm thế chủ động, cần gì phải để mình đi báo cáo công tác với Vũ Kiến? Nhưng nếu Hàn Đông đã nói như vậy thì hắn cũng không nhiều lời, muốn đi báo cáo thì đi báo cáo.

Đợi sau khi Lâm Phương Tri đi ra, Hàn Đông tìm số máy nhắn tin của Lữ Nam Phương, vì chuyện nhà máy rượu An Khê cần phải xem vào người này. Hàn Đông thật sự cũng không có căn cơ gì ở thành phố Vinh Châu, cơ bản không thể nào tìm ra đầu tư phù hợp, mà trong tỉnh Tây Xuyên cũng chỉ có con đường duy nhất là Lữ Nam Phương. Tuy Lữ Nam Phương căn bản không có nhiều tư bản, nhưng với thân phận của người này thì kết giao với những kẻ có tiền là không thành vấn đề, lần trước không phải có một tên chạy BMW sao?

Ngay sau đó điện thoại đã vang lên, nhìn kỹ thì đó là số điện thoại di động, Hàn Đông tiếp điện thoại, chợt nghe thấy âm thanh của Lữ Nam Phương:

- Ha ha, anh Đông, có gì cần phân phó sao?

Hàn Đông cười cười nói:

- Nào dám nói là phân phó, không phải cậu muốn tới chơi sao? Khi nào thì đến?

Lữ Nam Phương cười hì hì nói:

- Nếu anh Đông đã lên tiếng, ngày mai tôi sẽ xuống. Đúng rồi, đây là số điện thoại di động của tôi, sử dụng rất thuận tiện, có cần tôi mang cho anh một cái không?

Hàn Đông nở nụ cười bất đắc dĩ:

- Đưa cho tôi để làm gì, cũng không có sóng, lấy ra khoe khoang thì được. À, đúng rồi, đưa cả người bạn lần trước của cậu đến đây.

- Thế nào? Anh Đông có việc gì cần sao?

Lữ Nam Phương là người thông minh, hắn nghe nói mình cần mang bạn đến, như vậy biết chắc có việc cần làm.

Hàn Đông cười nói:

- À, bây giờ tôi không phải là một chủ tịch thị trấn chính thức, dù sao cũng phải làm ra chút chuyện hiện thực.

Lữ Nam Phương cười ha hả nói:

- Anh Đông làm chủ tịch thị trấn đúng là tài lớn dùng nhỏ, mà anh muốn làm chuyện gì?

Hàn Đông nói ra tư tưởng của mình, hắn nói:

- Khi các cậu đến đây, thuận tiện cũng đi khảo sát một chút, nếu được thì sớm khởi động.

Có quan hệ mà không dùng là kẻ ngu, Hàn Đông dù tạm thời không muốn dùng lực lượng của Hàn gia nhưng cũng không ngại sử dụng chút quan hệ của mình để tạo nên viên gạch chiến tích cơ sở, đồng thời Lữ Nam Phương cũng muốn lập quan hệ với hắn.

Lữ Nam Phương cười hì hì nói:

- Không có vấn đề, tôi sẽ liên lạc với Ngưu Đầu, nhưng đến lúc đó anh Đông nên mời chúng tôi một bữa cơm mới được.

- Không có vấn đề, đến lúc đó cậu muốn ăn gì cũng được.

Hàn Đông vui sướng nói, tuy hắn còn chưa biết thực lực kinh tế của người bạn Lữ Nam Phương, nhưng đối phương đã đồng ý thì chuyện xây dựng nhà máy rượu thật sự không là vấn đề gì lớn. Mà Hàn Đông cũng không có yêu cầu gì quá cao, trước mắt chỉ có thể đầu tư trên một triệu, đến khi đó có thể kéo kinh tế của thị trấn Triệu Hoa phát triển lên một nấc. Hơn nữa thông qua sự kiện lần này, Hàn Đông coi như đặt dấu ấn của mình lên sự phát triển của thị trấn Triệu Hoa, sau này dù đi đến đâu, người khác nhắc đến nhà máy rượu An Khê, sẽ nghĩ đến hắn.

Cũng không lâu sau, tiếng chuông điện thoại chợt vang lên, lại là số điện thoại của Lữ Nam Phương, xem ra động tác của đối phương là rất nhanh. Hàn Đông tiếp điện thoại rồi hỏi:

- Rất tốt, thương lượng nhanh như vậy sao?

- Hì hì, đó là đương nhiên, lời nhắn nhủ của anh Đông phải làm tốt mới được.

Lữ Nam Phương đắc ý nói:

- Tôi đã nói với Ngưu Đầu, anh ấy cũng biết sông Long Động Hà ở thôn An Khê, ngày mai chúng tôi sẽ xuống, tôi thấy vấn đề là không lớn.

Hàn Đông cảm thấy có chút bất ngờ, không thể ngờ sự việc lại đơn giản như vậy, bạn của Lữ Nam Phương cũng biết sông Long Động Hà, hơn nữa còn đồng ý đến xem, có lẽ vấn đề đầu tư là không còn quan trọng, chủ yếu là đầu tư bao nhiêu. Vì vậy hắn cười cười nói:

- Vậy thì được, ngày mai tôi sẽ đón các người.

- Anh Đông tự mình nghênh đón, đúng là nể mặt quá lớn.

Lữ Nam Phương cao hứng nói:

- Tôi xem lần này Ngưu Đầu không móc hầu bao cũng khó.

Hàn Đông cúp điện thoại thì Lâm Phương Tri cũng đi vào phòng dùng giọng vui vẻ nói:

- Chủ tịch Hàn, tôi đã báo cáo chuyện nhà máy rượu An Khê với bí thư Vũ, anh ấy tỏ ra giúp đỡ, nhưng lại đưa ra yêu cầu nhất định làm tốt công tác bồi thưởng giải tỏa.

Hàn Đông gật đầu nói:

- Điều này là đương nhiên, phát triển kinh tế phải đi đôi với lợi ích của dân chúng, hơn nữa nông dân đều lấy đất mà sống, bây giờ phải bồi thường thật tốt, nếu không sau này bọn họ lấy gì ăn?

Lâm Phương Tri dùng giọng lo lắng nói:

- Chủ tịch Hàn, chỉ sợ đến lúc đó đám cán bộ thôn mở rộng miệng đòi tiền, tôi cảm thấy mấu chốt của sự việc là thái độ của bí thư Vũ, chỉ cần anh ấy nói một câu, vấn đề bồi thường sẽ xong.

Hàn Đông nở nụ cười nói:

- Vì vậy tôi mới cho anh báo cáo công tác với bí thư Vũ, hơn nữa tôi cũng tin bí thư Vũ sẽ một lòng làm tốt công tác của thị trấn Triệu Hoa.

Khi thấy vẻ tự tin của Hàn Đông thì Lâm Phương Tri mới nhớ đến thái độ của Vũ Kiến thời gian gần đây, đối phương có vẻ rất an phận, vì thế trong lòng khẽ động, bọn họ Hàn có lẽ đã tính kỹ rồi. Nhưng Vũ Kiến sao lại dễ bảo như vậy? Cũng không biết chủ tịch Hàn làm thế nào?

Không chỉ Lâm Phương Tri cảm thấy nghi hoặc mà Chu Ngọc Vinh cũng trăm điều khó hiểu, với vị trí của hắn, nếu Vũ Kiến và Hàn Đông đấu đá nhau, tình cảnh của hắn sẽ tốt hẳn lên. Nhưng bây giờ Vũ Kiến chợt giống như đầu hàng Hàn Đông, Chu Ngọc Vinh cảm thấy địa vị của mình bị uy hiếp nặng nề.

- Dù là thế nào cũng không thể để cho hai người bọn họ sống hòa thuận.

Chu Ngọc Vinh thầm nghĩ, hắn tìm Tiếu Anh Hà, định tìm bước đột phát trên người của chủ nhiệm văn phòng thị trấn. Nhưng Tiếu Anh Hà không có mặt, nhân viên công tác nói nàng đến báo cáo với bí thư Vũ...

- Báo cáo con mẹ gì?

Trong mắt Chu Ngọc Vinh chợt lóe lên cái nhìn hèn mọn, trong lòng khẽ động, hắn chợt nghĩ đến một ý, cả trái tim chợt dựng lên, trong đầu chợt vang vọng:

- Lúc này hai người kia chắc chắn đang làm loạn, cho bọn họ biết một mũi tên trúng hai chim...Không, một mũi tên trúng ba chim.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK