Biết được ông ngoại được bổ nhiệm là Bí thư Thành ủy Yến Kinh, Hàn Đông vừa kinh ngạc, lại vừa vui sướng.
Đối với tình thế phát triển hiện nay của ông ngoại mà nói, vậy hai năm nữa ông sẽ lên thêm một bậc nữa, trở thành Ủy viên thường vụ Trung Quốc, cơ bản cũng không có điều gì khó khăn nữa.
Theo trí nhớ của Hàn Đông, vốn dĩ tất cả những việc này, đều không có liên quan gì đến ông ngoại hắn – Dư Kiện Hưng. Nhưng bây giờ lại hoàn toàn thay đổi rồi.
Tuy nhiên sự thay đổi này, đối với Hàn Đông, thậm chí toàn bộ Hàn hệ mà nói, là một sự việc vô cùng có lợi.
Hàn Đông biết, kiếp trước, nếu ông ngoại hắn có thể đi đến vị trí Ủy viên thường vụ, thì cho dù ông cố qua đời, Dư hệ cũng không đến nỗi rơi vào kết cục thất bại thảm hại. Đương nhiên, điều này có một chút liên quan đến lập trường mà ông nội hắn đã chọn lựa trước đó. Lúc đó tư tưởng của ông nội nghiêng về bảo thủ, khiến cho ông càng ngày càng đi xa với Thủ tướng Nam Tuần. Mặc dù danh vọng và ảnh hưởng của ông vẫn còn lớn như trước, nhưng phía sau lưng ông, toàn bộ sự phát triển của Hàn hệ, lại bị thụt lùi, thậm chí dần dần bị đi xuống.
Nhưng bây giờ lại khác, bản thân ông nội cũng càng ngày càng thân thiết hơn với Thủ tướng Nam Tuần, đồng thời nếu ông ngoại cũng tiến thêm một bước, thế lực của họ Hàn cũng sẽ mạnh hơn nhiều, hoàn toàn khác biệt so với kiếp trước. Đây quả là một việc khiến Hàn Đông vui mừng.
- Sự qua đời của ông cụ Tạ, đối với ông nội mà nói, ngoài sự thương cảm ra, còn có một tác dụng, đó chính là Thủ tướng Nam Tuần sẽ càng thêm nể trọng ông nội.
Hàn Đông ngồi suy tư thật lâu,
- Chỉ là thêm hai năm nữa, Thủ tướng Nam Tuần cũng sẽ yếu thế đi, xem ra hai năm này phải cố gắng hết sức rồi.
Tuy nhiên cho dù Hàn Đông nghĩ thế nào, ít nhất tiền đồ phát triển trước mắt của ông ngoại, đã rất sáng sủa. Chỉ cần ông ngoại có thể lên được Ủy viên thường vụ trong hai năm, vậy cho dù chỉ làm Ủy viên thường vụ trong một kỳ rồi nghỉ hưu, nhưng lực ảnh hưởng còn lại, lại lớn hơn bây giờ rất nhiều, những mạng lưới quan hệ tích lũy được cũng khác hoàn toàn so với bây giờ. Lúc đó họ Hàn có ông ngoại trấn thủ, cho dù ông nội có qua đời, Hàn hệ cũng có thể phát triển vững mạnh.
Hàn hệ giống như một con thuyền đang đi vào vòng vây mờ mịt, mà bây giờ ông cụ Hàn chính là một thuyền trưởng. Bởi vì có thuyền trưởng ở đó, vậy cả con thuyền cũng có thể vững vàng mà tiến lên phía trước. Ông ngoại Hàn Đông tiến thêm một bước, sau này có thể trở thành thuyền trưởng kế nhiệm, như vậy tiếp theo cũng còn có thời gian để đào tạo vị thuyền trưởng thứ ba. Cứ tuần hoàn như vậy, con thuyền lớn sẽ có thể vượt sóng lớn mà tiến lên phía trước.
- Xem ra trải qua sự cố gắng của mình, vận mệnh của toàn bộ Hàn hệ, đã xảy ra sự thay đổi vô cùng lớn. Có lẽ sẽ không bao giờ giẫm phải vết xe đổ nữa.
Cảm giác hiện tại của Hàn Đông là cuối cùng cũng có thể thở phào nhẹ nhõm rồi,
- Đương nhiên, mình cũng không thể quá mức lơ là, dù sao chốn quan trường, thực chất cũng là một dòng nước lùi, không tiến thì lùi. Chỉ khi không ngừng tiến lên, thì mới duy trì được thế sống còn.
Điện thoại di động vang lên, Hàn Đông lấy ra nhìn, là số từ Yến Kinh, hơi sững người một lúc, liền bắt máy, bên kia truyền đến giọng nói nhẹ nhàng:
- Anh Đông!
Vừa nghe thấy giọng nói này, khóe miệng Hàn Đông hơi mỉm cười, là Bối Bối gọi đến. Cô cười dài trong điện thoại, nói:
- Anh Đông, anh đoán xem em đang ở cùng ai?
Hàn Đông cười nói:
- Tôi làm sao biết được cô bé như cô đang ở cùng ai chứ?
Cùng lúc đó, trong đầu Hàn Đông hiện lên một cô bé Bối Bối nghịch ngợm đáng yêu. Nhưng chỉ trong nháy mắt, cô bé này đã học đến Đại học rồi. Nghĩ lại bản thân hắn lúc mới đầu đến huyện Phú Nghĩa thành phố Vinh Châu, đến bây giờ đã trở thành Ủy viên thường vụ, Phó chủ tịch thành phố Tân Châu, thời gian trôi qua quả thật rất nhanh. Nhưng bằng sự nỗ lực của hắn, cho dù là bản thân hắn hay cả gia tộc họ Hàn, đã có được sự phát triển rất lớn, đây là một điều đáng mừng.
- Hì hì, anh Đông, tôi đang ở cùng với chị dâu đấy. Thế nào, anh có nhớ chị dâu không?
Tiêu Bối Bối cười ha hả, nói.
Lúc này, Lữ Nhạc đang đứng bên cạnh Bối Bối, vẻ mặt hơi đỏ lên, ánh mắt nhẹ nhàng, có chút quyến rũ. Da mặt của cô trắng nõn, dường như có chút sáng bóng nữa. Dưới hàng lông mày dài, là một đôi mắt rất sáng, hai hàng lông mi nhẹ nhàng chớp chớp, chiếc mũi nhỏ cũng hơi vểnh lên, đôi môi anh đào mím lại, khiến cho cô càng thêm đáng yêu hơn. Cô mặc một cái váy ngắn màu xanh nhạt, hai cánh tay trắng như ngọc lộ ra, giống như một điêu khắc tuyệt đẹp vậy. Dáng người cùng với trang phục bên ngoài, trở nên rất có tinh thần, rất tự nhiên, tràn đầy sự xinh tươi.
Nghe được Bối Bối nói giỡn cùng Hàn Đông qua điện thoại, vẻ mặt Lữ Nhạc liền có chút thẹn thùng. Dù sao mặc dù cô cùng Hàn Đông đã đính hôn, nhưng thời gian tiếp xúc cùng Hàn Đông cũng không phải nhiều, trong lòng vẫn luôn có một chút e lệ.
- Sao hai người lại ở cùng nhau thế?
Hàn Đông cười hỏi.
Tiêu Bối Bối bĩu miệng nói:
- Chúng tôi sao lại không được ở cùng nhau chứ? Dù sao chị ấy cũng quen biết với em, chúng em cùng nhau đi dạo phố không được sao?
- Được, tại sao lại không được chứ?
Hàn Đông cười nói. Dù sao hắn cũng đã đính hôn cùng Lữ Nhạc rồi, vậy cũng hy vọng cô cũng có thể vui vẻ một chút. Bây giờ cô gần gũi với người thân của hắn một chút, điều này cũng khiến Hàn Đông cảm thấy rất vui vẻ.
- Anh Đông, anh còn chưa trả lời câu hỏi của em đấy.
Tiêu Bối Bối cười ha hả. Hàn Đông nói:
- Câu hỏi gì chứ? Cô bé như em lên Đại học rồi cũng không thể cả ngày cứ ham chơi mãi được, nếu không thời gian mấy năm cũng trôi qua rất nhanh thôi.
- Ái chà, anh Đông, anh đừng cố tìm cớ trốn tránh nữa. Em hỏi anh có nhớ chị dâu hay không, anh còn chưa trả lời đấy.
Tiêu Bối Bối nói, quay đầu làm mặt quỷ với Lữ Nhạc. Thấy Lữ Nhạc đang đỏ mặt, cô cũng cảm thấy rất vui vẻ. Chị dâu này còn xấu hổ nữa.
Hàn Đông cười nói:
- Cô bé này hiểu cái gì, em để Lữ Nhạc nghe điện thoại đi.
- Được rồi.
Tiêu Bối Bối cười ha hả, đưa điện thoại cho Lữ Nhạc, nói:
- Chị dâu, anh Đông bảo chị nghe điện thoại.
Lã Nhạc cầm lấy điện thoại, thấp giọng nói:
- Hàn Đông.
Nghe được giọng nói của cô, Hàn Đông liền không kìm nổi mà nói đùa:
- Nhạc Nhạc, có nhớ anh không?
- Em…
Lữ Nhạc không ngờ Hàn Đông lại hỏi trực tiếp như vậy, có chút ngẩn người, hai má ửng đỏ.
Mà lúc này Tiêu Bối Bối đang nghiêng đầu, ghé tai vào tai nghe, nhướn mày, muốn nghe thử xem rốt cuộc Hàn Đông và Lữ Nhạc nói gì với nhau. Nghe Hàn Đông nói vậy, cô thè lưỡi.
Hai hàng lông mi dài của Lữ Nhạc chớp chớp, quay đều nhìn thoáng quá Tiêu Bối Bối, lập tức hạ giọng nói:
- Ừm!
Hàn Đông ngẩn người, cười nói:
- Em ừm cái gì, rốt cuộc là có nhớ anh hay không?
Lữ Nhạc đỏ mặt, có Tiêu Bối Bối đứng bên cạnh, cô ngại không dám nói gì cả. Nghe Hàn Đông cứ hỏi mãi như vậy, cô liền nói:
- Hàn Đông, mồng một tháng năm em và Bối Bối đi thăm anh.
Hàn Đông nghe xong liền cảm thấy rất vui vẻ, cười nói:
- Được, hai cô định khoảng lúc nào đến? Hai ngày nữa là mồng một tháng năm rồi.
Theo quy định, ngày mồng một tháng năm được nghỉ ba ngày. Nếu Lữ Nhạc và Tiêu Bối Bối muốn đi, có thể xin nghỉ hai ngày. Nhưng nếu hai người bọn họ muốn xin phép chắc cũng không có vấn đề gì lớn.
Lữ Nhạc nói:
- Chúng em xin nghỉ rồi, đã mua vé máy bay ngày mai, nếu anh có thời gian, thì đến đón chúng em nhé!
Thật ra trước đó cô cũng đã gọi điện thoại cho anh trai cô là Lữ Nam Phương rồi. Vốn dĩ cô định để Lữ Nam Phương đón, nhưng Lữ Nam Phương lại bảo cô anh ta bận việc khác rồi, bảo cô gọi điện thoại bảo Hàn Đông đi đón.
Cô cũng không biết người anh trai này của mình suốt ngày đang bận cái gì, nhưng sau đó cũng lấy hết dũng khí, cùng Tiêu Bối Bối gọi cuộc điện thoại này cho Hàn Đông.
Hàn Đông cười nói:
- Nếu em đến, đương nhiên anh có thời gian rồi. Không có thời gian thì cũng phải đi đón em, lúc nào hai em đến?
- Ha ha, anh Đông mong chờ chị dâu đến đó mà!
Lúc này trong điện thoại vang đến tiếng cười ha hả cười Tiêu Bối Bối. Hàn Đông cười một lúc, trong lòng nghĩ chẳng trách lúc đó khi hắn hỏi Lữ Nhạc có nhớ hắn hay không, cô ấy chỉ ừm mà không trả lời, có lẽ lẽ do cô bé Bối Bối này đang đứng bên cạnh nghe.
Cúp máy, trong lòng Hàn Đông quả thật cũng có chút mong đợi đối với việc Lữ Nhạc và Tiêu Bối Bối sắp đến. Một người là vợ sắp cưới của hắn, còn lại một người là cô em họ tinh quái. Bọn họ không ngại vất vả mà đến đây thăm hắn, trong lòng Hàn Đông đương nhiên rất vui mừng.
Buổi trưa gần tới thời gian tan tầm, Hàn Đông lại nhận được một cuộc điện thoại, lần này là Phó cục trưởng phòng Đối ngoại sở Thương mại tỉnh – Phùng Nhạn Phi gọi đến. Giọng nói của cô cất cao trong điện thoại:
- Phó chủ tịch thành phố Hàn, anh là người hay quên thật đấy, sao mãi không gọi điện thoại cho tôi thế? Có phải quên tôi rồi không?
Giọng điệu nói chuyện qua điện thoại của Phùng Nhạn Phi quả thật rất thân thiết, dường như có quan hệ rất tốt với Hàn Đông vậy. Trước đó cô nói sẽ giới thiệu một vài hạng mục cho Tân Châu, Hàn Đông liền bảo Trưởng phòng Xúc tiến đầu tư Tần Bạch Thần liên lạc với cô. Sau đó Hàn Đông cũng biết sau khi Tần Bạch Thần liên lạc rồi, quả thật cũng có kéo được hai doanh nghiệp đến.
Tuy nhiên trước đó Hàn Đông cũng nghe được từ chỗ của Uông Hoàng Trạch, Phùng Nhạn Phi này có mối quan hệ với Chủ tịch tỉnh Yến Sơn Cao, có lẽ là thân thích gì đó của Yến Sơn Cao. Nhưng nghĩ lại cũng đúng, một người trẻ tuổi như Phùng Nhạn Phi, nếu không phải có mối quan hệ gì đó đặc biệt, tại sao lại có thể nhanh chóng trở thành một cán bộ cấp Phó cục như thế được?
Hàn Đông cũng không có qua lại gì với Yến Sơn Cao, nhưng mối quan hệ của Hàn Đông và Bí thư Tỉnh ủy Nguyên Hằng Kiện lại khá thân mật. Nguyên Hằng Kiện cũng khá thích Hàn Đông, hơn nữa Hàn Đông cũng biết sau này Nguyên Hằng Kiện có tiền đồ rất rộng mở. Cho nên, Hàn Đông cũng không muốn phát sinh mối quan hệ gì với Yến Sơn Cao. Thân trong chốn quan trường, có đôi khi đã lựa chọn lập trường và trận địa rồi, thì không được dễ dàng thay đổi. Nếu không, rất dễ xảy ra tình trạng không được lòng bên nào.
Cũng chính vì như vậy, tuy Phùng Nhạn Phi cũng đã có giúp hắn, nhưng Hàn Đông lại chưa từng liên lạc với cô lần nào. Ngoài ra Hàn Đông cũng cảm thấy Phùng Nhạn Phi này mặc dù khá xinh đẹp, nhưng cả con người lại toát lên một cảm giác kiêu ngạo, Hàn Đông cũng không muốn có quan hệ gì với cô.
- Ha ha, tôi sao lại có thể quên được Phó cục trưởng Phùng được chứ? Chủ yếu là gần đây bận quá, cho nên mãi không có thời gian gọi điện cho cô thôi.
Hàn Đông cười giải thích.
- Ha ha, quả nhiên là Phó chủ tịch thành phố. Bận đến nỗi một cuộc điện thoại cũng không có thời gian để gọi.
Phùng Nhạn Phi hơi châm biếm nói, sau đó lại cười nói:
- Nhưng cũng thôi đi. Như thế này nhé, mồng một tháng năm tôi và hai người bạn đến Tân Châu chơi, một chủ nhà như anh phụ trách tiếp đón nhé. Thế nào, đến lúc đó chắc chắn không để anh chịu thiệt đâu.
Hàn Đông không biết Phùng Nhạn Phi này rốt cuộc muốn làm gì, nhưng mồng một tháng năm Lữ Nhạc và Tiêu Bối Bối cũng đến chơi, cho nên Hàn Đông không thể tiếp đón cô ta được, bèn nói:
- Thật ngại quá, vợ chưa cưới và em họ của tôi mồng một tháng năm này cũng đến chơi, có lẽ không thể tiếp đãi các cô được, lần khác nhé.
- Vợ chưa cưới của anh?
Giọng nói của Phùng Nhạn Phi lộ ra sự kinh ngạc, sau đó lại nói:
- Anh không muốn tiếp đón tôi thì thôi, cũng không cần lấy cớ này để trốn tránh.
Hàn Đông cười khổ, nói:
- Tôi nói thật mà, ngày mai hai người họ lên máy bay rồi, tôi còn phải đi đón họ nữa đấy.
- Thật sao? Vợ chưa cưới của anh là cô gái xinh đẹp lần trước sao?
Phùng Nhạn Phi dường như rất hiếu kỳ hỏi. Hàn Đông chau chau mày, người phụ nữ này rốt cuộc muốn làm gì. Hắn không muốn nói nhiều đến việc này nữa, liền cười nói:
- Ha ha, Phó cục trưởng quả thật rất có tiềm chất của một cảnh sát đấy.
- Không muốn nói thì thôi.
Phùng Nhạn Phi nhẹ nhàng nói,
- Vậy được rồi, anh làm việc của anh đi, sau này có cơ hội sẽ đến Tân Châu, lúc đó anh không thể trốn tránh được nữa đâu.
Hàn Đông nói:
- Được, lần sau nếu cô tới Tân Châu, tôi nhất định tiếp đón.
- Vậy quyết định như thế đi.
Phùng Nhạn Phi nói, sau đó cúp máy, trong ánh mắt cô hiện lên tia cười nhạo, trong lòng thầm nói:
- Hừ, không nói tôi cũng đoán được, cô gái hôm đó chắc chắn không phải vợ chưa cưới của hắn, nếu không tại sao hắn lại trốn tránh mà không nói. Đàn ông đều giống nhau cả, trên đời này làm gì có con mèo nào không ăn vụng? Tôi cũng phải xem thử xem anh có thoát khỏi móng vuốt của tôi được không.
Hàn Đông quả thật cũng rất nghi ngờ vì cuộc điện thoại này của Phùng Nhạn Phi, không biết người phụ nữ này lại tự nhiên tùy tiện như vậy. Lúc đầu cũng là cô ta chủ động đưa danh thiếp cho hắn, sau đó biết được thân phận của hắn rồi, cũng chủ động giới thiệu hạng mục cho Tân Châu.
- Chẳng lẽ cô ta là do Yến Sơn Cao sai tiếp cận mình hay sao?
Hàn Đông thầm nghĩ. Ngoài việc đó ra, Hàn Đông quả thật không nghĩ ra Phùng Nhạn Phi rốt cuộc có lý do nào để chủ động tiếp cận hắn nữa.
Lắc lắc đầu, Hàn Đông đứng lên đi ra ngoài. Dù sao hắn cũng sẽ không đi lại quá nhiều với cô ta, cũng không cần quan tâm rốt cuộc Yến Sơn Cao nghĩ cái gì. Chỉ cần hắn làm những việc minh bạch rõ ràng, Yến Sơn Cao cũng không thể làm gì hắn được.
Buổi chiều, Thành ủy mở Hội nghị Thường vụ mở rộng, chủ yếu là do mồng một tháng năm sắp đến, Thành ủy phải sắp xếp vấn đề trực ban, công tác an toàn..v..v… Ngoài ra, căn cứ theo sự sắp xếp của Trung ương, sau mồng một tháng năm, Trung Quốc sẽ thực hiện chế độ làm việc năm ngày. Trước đó, Thành ủy cũng phải làm tốt những công tác chuẩn bị, để đảm bảo công việc của các cấp các phòng ban đều được triển khai thuận lợi.
- Trong thời gian nghỉ lễ, công tác an toàn vô cùng quan trọng. Ba ngày nghỉ, Thành ủy, Ủy ban nhân dân thành phố đều muốn sắp xếp các lãnh đạo chỉ huy trực ban, làm tốt công việc chứng thực, kiểm tra, đốc thúc việc an toàn trực ban. Ngoài ra, các phòng ban về an toàn, phòng cháy cũng phải làm tốt công tác chuẩn bị về mọi mặt, đảm bảo người dân toàn thành phố có một kỳ nghỉ lễ an toàn và vui vẻ.
Hề Hiểu Kiến ngồi ở vị trí chủ tọa, nói. Vẻ mặt âm trầm của y, dường như có ai đang thiếu y một khoản tiền lớn vậy.
Từ sau Hội nghị thường vụ lần trước, uy tín của y nhanh chóng giảm xuống. Mỗi lần nhìn thấy Hàn Đông, trong lòng y đều vô cùng buồn bực, thầm nghĩ chỉ cần có cơ hội, nhất định phải dạy dỗ hắn thật tốt mới được.