- Tôi đang ở Tân Châu, tôi muốn gặp anh!
Trong điện thoại Phùng Nhạn Phi nặng nề nói.
Hàn Đông ngẩn ra, lập tức lạnh lùng nói:
- Không rảnh, không có hứng thú, cô trở về đi.
Phùng Nhạn Phi lại nhỏ mọn nói:
- Không được, nhất định hôm nay tôi phải gặp anh.
- Không cần thiết.
Hàn Đông thản nhiên nói,
- Cô làm phiền tôi, đừng trách tôi ra tay.
Thật sự Hàn Đông rất căm tức, Phùng Nhạn Phi có phần bộ dạng thuốc cao bôi trên da chó rồi. Cha của ả có chuyện, lần này không sao, lần sau sẽ có chuyện, chẳng lẽ ả còn muốn cha ả tránh được chế tài luật pháp sao. Bản thân Hàn Đông chẳng có quan hệ gì với chuyện này, nhưng Phùng Nhạn Phi xinh đẹp vừa bị đám người của Vương quân quấy rầy mình, hiện lại vì cha tìm đến mình, điều này đã làm phiền Hàn Đông rất nhiều. Bản thân mình và cô ta chẳng có quan hệ gì, cô ta năm lần bảy lượt tìm đến quấy rầy, là ai cũng cảm thấy khó chịu thôi.
- Hàn Đông, anh thật ác độc!
Phùng Nhạn Phi nói.
Hàn Đông nhếch miệng, nghe ngữ khí của cô như chính mình đang nợ cô ta cái gì đó, người phụ nữ này thật sự là không hiểu ra sao cả, hắn cũng không nói thêm nữa, liền cúp điện thoại.
Chu Khải Kiệt nói:
- Chuyện sao thế?
Hình như vừa rồi Hàn Đông nói chuyện điện thoại với một nữ nhân, cũng không biết có chuyện gì, anh ta vốn không nên hỏi, nhưng nếu Hàn Đông không trốn tránh đi nghe điện thoại riêng, anh ta cũng nghe được thì tự nhiên cũng nên hỏi han bộc lộ chút quan tâm.
Hàn Đông thản nhiên cười nói:
- Không có việc gì, một người tự cho là đúng.
Hàn Đông xem ra, Phùng Nhạn Phi đúng là tự cho là đúng, có vẻ mình và cô ta bắt đầu quen biết, đều là do chính cô ta chủ động làm tới.
Chu Khải Kiệt và Bùi Bảo Thuận ở lại đến hơn bốn giờ chiều mới quay trở về.
Mà Hàn Đông và Hoàng Văn Vận đang tiếp tục nói chuyện phiếm đàm công tác, lúc ăn tối còn kêu Trương Vân Bình, Khương Tùng Thần và Hàn Quốc Bình ra hội tụ một chút.
Mọi người thấy mỗi lần Hàn Đông tụ hội đều không đưa Trưởng ban Tuyên giáo Trịnh Thị Vĩ đi theo, trong lòng tuy có nghi hoặc, nhưng cũng biết nhất định Hàn Đông có nguyên nhân, cho nên đều không hỏi han gì.
- Cũng không biết đám người Trương Vân Bình có biết thân phận thật của Hàn Đông hay không.
Hoàng Văn Vận trong lòng âm thầm cân nhắc,
- Tuy nhiên bất kể như thế nào, có thể chính thức cùng Hàn Đông - Thái tử đảng cùng nhau làm việc như này, cùng thành lập quan hệ tốt đẹp, đây cũng là sự tình rất khó được, cũng là một thời cơ tốt.
-----------------
Ngày mười sáu tháng hai, thành phố Tân Châu mở hội nghị ủy viên thường vụ Thành ủy mở rộng, chủ yếu của hội nghị lần này là tiến hành sắp xếp bố trí công tác an toàn trong dịp tết âm lịch. Cái hội nghị này cũng thường thôi, chẳng qua bởi là đến tết âm lịch cho nên công tác an toàn vô cùng quan trọng, quy định đặt ra tương đối cao.
Trong cuộc họp Hàn Đông có vẻ rất khiêm tốn, chỉ lẳng lặng ngồi chỗ đó, không nói gì.
Tuy nhiên, với mọi người thấy, Hàn Đông đây là bình tĩnh nắm quyền lớn, bởi vì trên cơ bản hiện tại hắn đã nắm giữ thế cục thành phố Tân Châu, cho nên hắn mới có vẻ bình tĩnh như vậy.
Cho dù Hàn Đông ngồi một chỗ không nói một lời, nhưng người khác cũng sẽ không bỏ qua sự hiện hữu của hắn.
Sau đó tan họp, Hàn Đông liền đi tới văn phòng Hề Hiểu Kiến, ngày mốt chính là 30 tết rồi, hẳn phải về Yến Kinh ăn tết âm lịch, tự nhiên muốn qua chào hỏi Bí thư Thành ủy Hề Hiểu Kiến.
Hề Hiểu Kiến hài lòng với thái độ của Hàn Đông, suy cho cùng Hàn Đông không chào hỏi cũng được, dù sao tết âm lịch hắn về nhà mừng năm mới, cho dù chậm vài ngày quay lại Tân Châu, mình cũng không thể làm gì hắn cả
Quan hệ giữa người và người chính là tinh tế như vậy, nếu Hề Hiểu Kiến là Bí thư Thành ủy mạnh mẽ, cứng cắn, có thể khống chế thế cục Thành ủy, như vậy Hàn Đông nói một tiếng với ông ta, ông ta sẽ cảm thấy nên phải thế, không có gì lạ. Nhưng hiện tại ở hội thượng thường ủy Hàn Đông chiếm ưu thế, lại chủ động cùng ông ta hợp tác, trong tình huống như thế này khi Hàn Đông quay trở về nhà vài ngày còn chào hỏi ông ta, Hề Hiểu Kiến đã cảm thấy Hàn Đông không phải người tồi!
Buổi chiều, Hàn Đông liền cho Vu Đại Lực lái xe đưa mình tới Thục Đô. Tuần trăng mật của Vu Đại Lực, phải đợi Hàn Đông trở về Yến Kinh mừng năm mới, chính lúc anh ta cùng Trương Mai đi tới khu du lịch. Làm lái xe, cho dù anh ta kết hôn, cũng không tiện xin phép, chỉ có thể chờ Hàn Đông rảnh rỗi mới có thể có thời gian nghỉ ngơi, đây chính là nguyên nhân bọn họ đợi cuối năm kết hôn.
Hàn Đông ở Thục Đô cùng Lữ Nam Phương gặp nhau, sáng sớm hôm sau sẽ cùng nhau đi máy bay đến Yến Kinh.
Mười giờ rưỡi, máy bay từ Thục Cơ đến Yến Kinh từ từ đáp xuống, Hàn Đông và Lữ Nam Phương đi ra sân bay, liền nhìn thấy Hàn Mạn Lương đã đứng chờ từ khi nào rồi. Đưa Lữ Phương Nam trở vể, Hàn Mạn Lương liền đem xe BMW giao cho Hàn Đông, nói:
- Chú tự mình lái xe về Ngọc Tuyền Sơn đi, anh có chút việc phải đi gấp, buổi tối cùng nhau ăn cơm nhé.
Hàn Đông nhìn anh ta một cái, biết Hàn Mạn Lương là e ngại lão thái gia, cho nên không muốn cùng đi đến Ngọc Tuyền Sơn. Yêu cầu của lão thái gia với mọi người rất cao, bởi vậy con cháu đều sợ ông cụ, không có việc gì thì đều không muốn đến biệt thự Ngọc Tuyền Sơn. Chỉ có Hàn Đông và Tiêu Bối Bối tốt hơn một chút, thật ra Tiêu Bối Bối thường xuyên vấn an lão thái gia, nhưng Hàn Đông mấy năm mới quay lại, thời gian trở về thăm lão thái gia cũng không nhiều.
Đi qua cửa lớn Ngọc Tuyền Sơn kiểm tra rất nghiêm ngặt, Hàn Đông lái xe dọc theo đường lộ chạy về phía trước, rất nhanh liền tới biệt thự số sáu.
Dừng xe lại, Hàn Đông lập tức đi vào, đi tới tứ hợp viện mặt sau. Trong sân yên lặng, căn phòng nhỏ ở tòa nhà phía trước, vệ sĩ trưởng Đằng Tĩnh của lão thái gia đứng ở cửa vẫn không nhúc nhích, nhìn thấy Hàn Đông đi tới, anh ta mỉm cười gật gật đầu.
Hàn Đông nói:
- Anh Đằng vất vả cho anh rồi.
Đằng Tĩnh ôn hòa cười, nói:
- Đồng chí Hàn Đông đã về, thủ trưởng đang đọc báo
Hàn Đông gật gật đầu, từ từ bước chân đi vào, chỉ thấy lão thái gia nghiêm chỉnh ngồi ở trước bàn, mang kính lão, trong tay cầm một tờ báo nhìn chăm chú.
- Ông nội…
Hàn Đông kêu một tiếng khẽ, hắn cũng biết đây là thói quen của lão thái gia, mỗi ngày tất nhiên phải chăm chỉ đọc nhật báo Hoa Hạ xem tin tức tiếp sóng, đây là sự kiên trì đấy, giữ vững thói quen trong nhiều năm. Lão thái gia xem báo chí còn có một thói quen, đọc được chuyện quan trọng, liền nhìn đọc rất chậm, dường như là đọc từng câu từng chữ, trên cơ bản là sau khi xem xong ông có thể thuật lại nội dung chủ yếu của bài viết.
Nghe được Hàn Đông thăm hỏi, lão thái gia ngẩng đầu lên nhoẻn miệng cười nói:
- Đã quay về, ngồi đó một lúc.
- Dạ.
Hàn Đông lên tiếng, sau đó ngồi xuống một bên, ánh mắt nhìn chăm chú vào lão thái gia, trong lòng tràn đấy ấm áp. Có thể an nhiên ngồi trước mặt lão thái gia, điều này là rất khó.
Qua chừng mười phút đồng hồ, lão thái gia liền bỏ báo xuống, để mắt kính xuống một bên, đứng lên nói:
- Ra ngoài đi dạo một chút đi.
Hàn Đông gật gật đầu, đi ra theo lão thái gia, không khí tuy rằng vẫn lạnh như trước, nhưng ánh mặt trời chiếu trên mặt đất lờ mờ, làm cho lòng người cảm thấy ấm áp.
Một bên lão thái gia chậm rãi đi tới, vươn vai vươn tay, đi vài bước, ông ta dừng lại, nói:
- Hàn Đông trong khoảng thời gian này làm gì?
Lần mừng thọ tám mươi của lão thái gia, thời gian cách đây cũng không bao lâu, trong khoảng thời gian này Hàn Đông không làm sự việc gì đặc biệt, chủ yếu là tiến hành điều chỉnh nhân sự ở thành phố Tân Châu Thị. Nghe lão thái gia hỏi như vậy, Hàn Đông có thay đổi một chút suy nghĩ, liền nói thật, đem ý nghĩ của mình hồi báo một chút.
Hàn Đông biết nếu lão thái gia hỏi như vậy, nhất định là có mục đích.
Lão thái gia nghe xong, khẽ gật đầu, nói:
- Đúng vậy, công tác đảng, người là mấu chốt, nhân tài là mấu chốt, một cán bộ Đảng viên, chúng ta xem anh ta có đủ tư cách không, trừ tố chất bên ngoài bản thân anh ta ra, quan trọng nhất là xem anh ta có thể dùng người, bồi dưỡng người hay không. Bắt đầu từ lúc con đi Tây Xuyên, công tác của con ta vẫn chú ý, hai bài văn của con ủng hộ cải cách, khiến ta thực không ngờ, về sau con lại làm chính vụ công khai, ở phương diện cải cách doanh nghiệp nhà nước làm ra hình thức Phú Nghĩa, về sau đến thành phố Tân Châu khai sáng khơi dòng kinh doanh thành thị, những công việc này hiện ra tố chất nổi bật của con, làm cho các bậc thầy nhìn con với con mắt khác trước, thậm chí ngay cả Nam Tuần trưởng cũng phải khen ngợi con. Tuy nhiên, con cảm thấy công tác của con, có khiếm khuyết gì không?
Hàn Đông nghe lão thái gia đem chuyện trọng yếu của mình đều điểm một lần, sau đó hỏi mình có khiếm khuyết gì, trong lòng liền hiểu là lão thái gia muốn nhắc nhở mình.
Mấy năm qua, Hàn Đông làm việc này, đều chủ yếu là bởi vì hắn sống lại, trong đầu có trí nhớ của kiếp trước, cho nên mới có thể biết điều người khác không biết, vì người thường không thể làm như vậy. Nhưng, theo thời gian trôi qua, ưu thế của mình sẽ dần mất đi theo thời gian. Một mặt khác, phía mình sao làm có vẻ rất xuất chúng rồi, liền phụ trợ cho người khác không có năng lực gì, điều này hiển nhiên như cảm giác của người dẫn đầu. Mặt khác, vừa rồi lão thái gia nói, bồi dưỡng cán bộ cũng là vấn đề trọng yếu đấy, làm lãnh đạo ngoại trừ thu nạp cán bộ bên ngoài, còn phải giỏi về bồi dưỡng cán bộ mới được.
Lúc này, Hàn Đông liền đem ảnh hưởng của mình tới tỉnh Tây Xuyên nói một chút việc bồi dưỡng cán bộ, trong đó bao gồm Hồng Tiến Phong, Tôn Hải Quần, Chu Khải Kiệt, Chu Chính, Trần Dân Tuyển, Hoàng Văn Vận, Tả Nhất Sơn, Thẩm Tòng Phi, Lâm Phương Tri, Trương Trường Hà, những người này bất kể cấp bậc cao thấp, nhưng Hàn Đông cảm thấy bọn họ có chút năng lực, xông pha làm việc, đồng thời tuổi chưa nhiều, tương lai là tiềm lực lớn.
- Mặt khác, con ở tỉnh Tây Xuyên, cùng Bí thư Tỉnh ủy Nguyên Hằng Kiện đã thành lập mối quan hệ rất tốt, hiện tại Nguyên Hằng Kiện còn đưa con ông ta là Nguyên Á Văn cho con để con bồi dưỡng, con cảm thấy đây được coi là gặt hái tốt đi!
Hàn Đông cố gắng tổng kết, nói:
- Tuy rằng con biết thái độ Nguyên Hằng Kiện sở dĩ đối với con không giống, chủ yếu là bởi gì quan hệ của ông nội, nhưng có một chút có thể tin tưởng chính là bởi vì thái độ công tác của con, quan niệm, có thể cùng ông ta cộng hưởng, mới có kết quả hôm nay. Nói cách khác, ông ta cần gì phải đem Nguyên Á Văn đặt dưới tay con, ông ta có thể tìm người khác.
Bởi vì lão thái gia là người thân, cho nên Hàn Đông nói chuyện tự nhiên không cần cong cong lừa gạt, nói rất rõ ràng.
Lão thái gia nghe lời Hàn Đông, ánh mắt hơi hơi híp lại, thỉnh thoảng gật đầu,
- Ừ, con thật ra rất rõ ràng đấy. Tuy nhiên, con sau này phải chút ý một chút, rất nhiều công tác, có thể để người phía dưới đi làm, có rất nhiều việc nhỏ không đáng kể để dấu ấn quá sâu, ngược lại không tốt. Con phải biết rằng, một người quá biết làm việc, ngược lại không thể đi được quá xa. Đạo trung dung Trung Hoa, bác đại tinh thâm, con nên suy nghĩ nhiều hướng, không cần một mặt dũng tiến mới được.
Lời nói lão thái gia ban đầu nghe có chút huyền diệu, không làm cũng không được, làm cũng không được, rốt cuộc nên làm như thế nào.
Nhưng Hàn Đông cũng hiểu được, lão thái gia nhất định là vì tốt cho mình, và lão thái gia kỳ vọng vào mình rất cao.
Suy tư trong chốc lát, Hàn Đông nói:
- Ông nội, con đại khái hiểu được ý của nội rồi, một người lãnh đạo, hẳn là suy nghĩ toàn cục, mà không phải đem tâm tư hao phí vào chuyện cụ thể, nói cách khác cuối cùng chỉ có thay người phân công tác.
Lão thái gia vui mừng gật đầu, nói:
- Đại khái là vậy, con phải hiểu được, đạo trung dung, kế thừa mấy ngàn năm, tự nhiên có đạo lý riêng đấy. Tuy rằng làm một cán bộ Đảng viên, vì nhân dân phục vụ, làm ra một phen sự nghiệp, đó là bản chức, nhưng sự tình, cũng không nhất định con phải tự mình đi làm, con phải giỏi về chỉnh hợp lực lượng bên người, khiến mọi người cùng nhau làm, như vậy mới có thể đoàn kết mọi người bên cạnh con
Lúc này hộ lý Trương Tỷ tiến vào nói:
- Thủ Trưởng, đồng chí Hàn Đông, cơm trưa đã chín.
Lão thái gia gật gật đầu, nói với Hàn ĐÔng:
- Đi thôi, vừa ăn cơm vừa trò chuyện.
Cơm trưa đơn giản như mọi ngày, chẳng qua vì duyên cớ Hàn Đông trở về, bỏ thêm một ít thịt kho tàu.
Cơm nước xong, Hàn Đông cùng lão thái gia ngồi một chút, lão thái gia muốn nghỉ trưa rồi, để cho Hàn Đông tự mình sắp xếp, nói nếu đi ra ngoài thì hãy dùng chiếc xe con Hồng Kỳ kia.
Hàn Đông không vội vã đi ra ngoài, hắn suy nghĩ về lời nói lúc trước của lão thái gia, thời gian dần qua cũng hiểu được, hiện mình đã là cán bộ thực quyền cấp Phó giám đốc sở rồi, lại hướng lên chính là cán bộ cấp Giám đốc sở, đội ngũ cán bộ bên trong Trung Hoa, đều là cán bộ cao cấp rồi, bởi vậy phương thức làm việc, thái độ xử thế cũng có thể thay đổi được. Mà bản thân lão thái gia cũng đã nói, chính là nhắc mình chuẩn bị tâm lý đi.
Cẩn thận nghĩ đến, từ lúc làm Phó chủ tịch huyện, Bí thư huyện ủy, đến Phó Chủ tịch thành phố, công tác của Hàn Đông, trên thực thế cũng không khác nhau quá lớn, tất cả đều là làm chuyện cụ thể. Tuy rằng để Hàn Đông làm ra không ít chiến tích trọng yếu, nhưng lại cũng là chín quá hóa nẫu, đây cũng chính là nguyên nhân nhiều lần lão thái gia nhắc tới đạo trung dung.
- Lão thái gia thật là dụng tâm lương khổ quá.
Trong lòng Hàn Đông cảm phục.
Buổi chiều, Hàn Đông gọi điện thoại cho Hàn Mạn Lương, sau đó lái chiếc xe BMW đi ra ngoài.
- Tiểu Đông, ngày mai chú vẫn là lái xe con Hồng Kỳ của lão thái gia đi ra đi, nhân tiện để anh thỏa nguyện.
Hàn Mạn Lương ngồi ở vị trí kế bên tài xế cười ha hả nói.
Hàn Đông nói
- Anh muốn lái, bản thân mình đi nói cho lão thái gia đi.
Hàn Mạn Lương nhếch miệng nói:
- Chú cũng không phải không biết, lão thái gia là đặc biệt để cậu lái đó, anh không có tư cách lái
Hàn Đông mỉm cười nói:
- Đó là bản thân anh không nắm chắc thôi, nếu anh theo chính trị tốt, nói không chừng chiếc xe con này đã sớm cho anh lái
Trên thực tế, Hàn Mạn Lương lớn tuổi hơn so với Hàn Đông, nếu anh ta thật sự có ý theo chính trị, cũng rất có thể xác định là đối tượng bồi dưỡng trọng yếu đấy. Chỉ là anh ta không chịu đi vào quan trường, mà lại mở một công ty giải trí, cả ngày cũng nữ minh tinh quấn lấy nhau, cũng là tự đắc vui cười.
Hàn Mạn Lương lắc lắc đầu, nói:
- Anh cũng không phải là loại đó, về sau Hàn gia chúng ta phải nhờ vào chú. Hiện tại lão thái gia đang đem hy vọng ký thác vào chú rồi, chú làm tốt, coi như là tăng vinh quang thay chúng ta, khiến chúng ta cảm thấy hãnh diện.
Hàn Đông nhếch môi nói:
- Số kiếp nằm ở trong chính tay mình, cũng chỉ là muốn dựa vào chính mình mà đi thôi.
Hàn Mạn Lương nói:
- Anh biết, tuy nhiên chú cố gắng làm, tương lai chúng ra còn có chỗ dựa vững chắc, ha ha…
Hàn Đông không nói gì, thở dài một hơi, hỏi:
- Đi chỗ nào?
Hàn Mạn Lương nói:
- Đương nhiên là đến hội sở Vong Lưu rồi, chú không biết, Tần Phương nhiều lần hỏi chú lắm đó, anh thấy cô ta có nhiều tình ý với chú đó, đây chính là thượng hảo hạng, bộ dạng, khí chất, căn bản là khó có thể tìm được người thứ hai, rất nhiều người muốn giành được sự chú ý của nàng, tuy nhiên chưa nghe nói thấy cô ta có quan hệ với ai. Hàn Đông cậu phải nắm lấy cơ hội, ha hả…
Hàn Đông tức giận nói:
- ANh cho là ai cũng giống anh sao, cả ngay đều nghĩ những thứ không thiết thực gì đó!
Hàn Mạn Lương cười nói:
- Đây là bản chức công việc của anh.
Hàn Đông lắc đầu, không trả lời.
Lúc này Hàn Mạn Lương bỗng nhiên nghiêm mặt nói:
- Đúng rồi, Tiểu Đông, nói với cậu chuyện này, tiểu tử Mã Bình Nguyên có chủ ý với Bạch Vũ Giai.
Hàn Đông ngẩn ra, lập tức phanh xe gấp, xe dừng lại ven đường, Hàn Đông quay đầu đi, hỏi:
- Có chuyện gì vậy, Mạn Lương anh hãy nói rõ ràng đi.
Tuy rằng giọng nói Hàn Đông bình thản, nhưng Hàn Mạn Lương cảm nhận được một cỗ áp lực, dường như một cỗ bão táp đang nổi lên.
Anh ta trợn mắt nói:
- Hàn Đông cậu không nên nhìn anh như vậy, bây giờ không phải là không có chuyện gì sao. Tiểu tử kia sau khi nhìn thấy Bạch Vũ Giai, liền cho người của công ty tiếp xúc một chút, muốn bao cô. Chỉ có điều anh đã sớm chào hỏi đấy, cho nên người của công ty phản ứng đến nơi này của anh, nói Mã Bình Nguyên đồng ý ra giá tiền, anh liền mắng bọn họ một trận.
Hàn Đông lạnh lùng cười nói:
- Hừ, đúng là anh còn nhớ rõ lời nói của em, anh trực tiếp quay về sa thải người hồi báo với anh đi. Mặt khác em nhấn mạnh lần nữa, phải đối đãi tốt với Bạch Vũ Giai, đừng để cô ta bị oan ức điều gì!
Lúc này Hàn Đông nói vô cùng nghiêm túc, trên thực tế trong lòng hắn cũng hơi có phần phẫn nộ, Hàn Mạn Lương nói lên chuyện này, khiến Hàn Đông nhớ đến rất nhiều điều từ kiếp trước. Kiếp trước mình và Tô Xán sở dĩ náo loạn, trọng yếu nhất là do Mã Bình Nguyên ở bên trong châm ngòi thổi gió, hơn nữa kiếp trước cũng là thời điểm Mã Bình Nguyên đánh chủ ý vào Bạch Vũ Giai, liền châm ngòi Tô Xán, cuối cùng khiến Bạch Vũ Giai nhảy lầu tự sát.
Chính bởi vì như vậy, bỗng nhiên nghe Hàn Mạn Lương nói Mã Bình Nguyên đánh chủ ý vào Bạch Vũ Giai, có thể nói Hàn Đông giận không kiềm được, chỉ bất quá hắn phải đè nén sự phẫn nộ trong lòng, cho nên có thể thấy hắn vẫn tương đối bình tĩnh.
Nhưng cho dù như vậy, Hàn Mạn Lương vẫn cảm giác được Hàn Đông đang tức giận, trong ánh mắt Hàn Đông, dường như kiếm sắt liếc, y nhìn mà trong lòng lạnh băng
Tuy rằng hai người là anh em họ, nhưng khi nhìn thấy ánh mắt đó của Hàn Đông, Hàn Mạn Lương liền có cảm giác sợ hãi.
- Tiểu Đông, cậu yên tâm đi, anh đáp ứng chuyện của em chắc chắn sẽ không quên.
Hàn Mạn Lương nói, lập tức nghi ngờ hỏi:
- Anh nói Hàn Đông cậu tức giận ghê thế, Mã Bình Nguyên không cái gì là không dám làm, cậu…
- Hừ…
Hàn Đông hừ lạnh một tiếng, nói:
- Nếu anh ta làm gì, em khiến anh ta sống không bằng chết. Anh Mạn Lương, em đang rất nghiêm túc, chuyện này anh chú ý một chút, em thấy vì sự an toàn của Bạch Vũ Giai anh phải phái người bảo vệ.
Hàn Mạn Lương gật đầu nói:
- Tốt lắm, anh sẽ cho người mời hai nữ vệ sĩ đi theo cô ta được chưa.
Trong lòng của anh ta tỏ ra nghi ngờ, không rõ Bạch Vũ Giai rốt cuộc cho Hàn Đông uống thuốc gì, sao lại nhất định phải quan tâm đến chuyện Bạch Vũ Giai, Hàn Đông lại nghiêm túc như vậy! Anh ta đương nhiên không thể giải thích cảm tình của Hàn Đông đối với Bạch Vũ Giai, xem ra Bạch Vũ Giai cũng rất xinh đẹp, lại là minh tinh, nhưng thân phận của Hàn Đông, có lọai phụ nữ nào không chiếm được, dường như cũng không cần phải để bụng chuyện Bạch Vũ Giai như vậy chứ.
- Anh lái xe đi.
Hàn Đông nói, mở cửa xe đến ngồi ở vị trí sau.
Hàn Mạn Lương nhìn Hàn Đông liếc mắt một cái, bất đắc dĩ lắc đầu, nói:
- Hàn Đông cậu cứ yên tâm, anh sẽ bảo vệ tốt cho Bạch Vũ Giai. Đúng rồi, buổi tối sao không kêu cô ta cùng nhau ăn một bữa cơm?
Hàn Đông gật đầu nói:
- Đi, em sẽ gọi điện cho nàng.
Hàn Đông trở lại Yến Kinh, không đi gặp vị hôn thê Lữ Nhạc, hắn cũng không định đi gặp Bạch Vũ Giai sớm như vậy, nhưng nghe Hàn Mạn Lương nói về sự tình xong, trong lòng hắn liền đặc biệt nhớ Bạch Vũ Giai. Lữ Nhạc tuy là vị hôn thê của hắn, nhưng nói về cảm tình, thì hắn không chỉ có khắc sâu hai đời tình cảm với Bạch Vũ Giai, khắc cốt ghi tâm.
Hàn Mạn Lương lái xe, Hàn Đông thì ngồi sau nhắm mắt lại, trong đầu gắng sức suy tư trí nhớ của kiếp trước.
Chân mày hắn khóa thật chặt, đủ loại chuyện kiếp trước không ngừng hiện lên trong đầu hắn.
- Hừ, tiểu tử Mã Bình Nguyên này thật sự là âm hồn không tiêu tan!
Trong lòng Hàn Đông tức giận nghĩ đến.
Nói thật, ở kiếp này Hàn Đông và Tô Xán cũng không có gì để gặp nhau, nhưng xem ra hiện tại, có lẽ Mã Bình Nguyên, lại là tiền thân của anh ta, cuối cùng thúc đẩy quan hệ của mình và Tô Xán ngày càng phức tạp. Xem ra Mã Bình Nguyên, mình không thể có nửa phần khách khí với anh ta, nhất định phải hung hăng mà chỉnh đốn anh ta, cho anh ta biết sợ mới được. Nói cách khác người này luôn gây sự, mình cũng không có nhiều thời gian cùng anh ta chào hỏi.
Đã đến hội sơ Vong Lưu, Hàn Mạn Lương sớm đã đặt phòng xong, Hàn Đông và anh ta đi vào trong chốc lát, liền gọi điện cho Bạch Vũ Giai, sau đó xuống lầu chuẩn bị đón cô.
Mới ra cửa, liền đụng phải Tần Phương đang cầm một chai rượu đỏ đi tới.
- Hàn Đông, cậu muốn đi đâu?
Tần Phương cười dài nói.
Hàn Đông cười nói:
- Chị Phương, tôi đi đón một người, lập tức sẽ tới!
Tần Phương hỏi:
- Là ai vậy, lại còn khiến Hàn Đông tự mình đi tiếp?
Chủ nhiệm Hàn:
- Một người bạn, tôi có việc tìm nàng giúp đỡ.
Tần Phương gật đầu nói:
- Vậy được, cậu đi nhanh về nhanh đi, tôi chờ cậu trở lại.
Nụ cười quyến rũ trên mặt cô, nói một câu hai ý nghĩa, làm người ta không kìm nổi suy nghĩ trong lòng sung mãn.
Hàn Đông nhớ tới lời Hàn Mạn Lương nói trước đó, trong lòng cũng động lòng, lập tức bình tĩnh trở lại, có thể tại Yến Kinh mà mở được một hội sở như vậy, Tần Phương thật không đơn giản, chính mình vẫn là ít va chạm thì tốt hơn.