Mục lục
[Dịch] Người Cầm Quyền (Chưởng Quyền Giả)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hàn Đông hơi sửng sốt, nói:

- Anh ta hỏi để làm gì.

Hàn Chính nói:

- Cậu ấy qua đó chắc lo lắng cho Phó bí thư, con cũng không cần lo lắng, cậu ta biết thân phận của con, nhiều nhất cũng làm khó con tí xíu thôi, cũng không dám làm gì con đâu.

Hàn Đông cười:

- Con thì không sao. Chúng con cách nhau xa thế, dự đoán cũng không có gì chào hỏi nhau.

Hàn Chính lên tiếng:

- Vậy thì không chắc, hiện giờ con làm rất tốt, lúc ba họp ở Yến Kinh, thanh tra trưởng Nam cũng tuyên dương con, nói con có đầu óc chính trị, rất có ý thức cách mạng.

- Vậy sao, thế con cảm thấy vinh dự quá.

Hàn Đông cười nói, hắn nói là sự thật, thanh tra trưởng Nam là một bậc vĩ nhân, được người lớn tuổi như ông ta biểu dương, thật sự là một niềm vinh dự quá lớn.

Hàn Chính cho biết:

- Ừ, lão thái gia cũng rất vui mừng. Kỳ vọng vào con rất lớn, nên con đừng có mà không biết điều nhé.

Hàn Đông cười hì hì:

- Yên tâm. Con sẽ là một người rất biết điều mà.

Hàn Chính lại tiếp:

- Hiện giờ lão thái gia đang suy nghĩ vấn đề hôn sự của con, bản thân con mà tự lo liệu lấy.

Đột nhiên Hàn Đông gấp lên,

- Ba, ba biết tình hình của con mà, con muốn tự mình làm chủ.

Hàn Chính thở dài một tiếng, nói:

- Cái này con nói với ba cũng vô ích, hơn nữa, ba phải thông qua suy xét, con là thành viên của họ Hàn, nên phục tùng đại cục, ba nói như thế con có hiểu không?

Hàn Đông thở một hơi dài, có chút buồn bực:

- Chẳng lẽ vì đại cục, mà không quản đến hạnh phúc của con sao?

Giọng điệu của hắn có hơi oán giận, thực ra, hắn đã vì vận mệnh của gia tộc mà không ngừng nổ lực, tuy nhiên ngay cả hạnh phúc của mình còn không nằm vững, điều này khiến trong lòng hắn hơi tức giận.

Hàn Chính khổ tâm nói:

- Chính vì con rất ưu tú, cho nên lão thái gia kỳ vọng vào con cao hơn rất nhiều so với ai hết, vậy con cảm thấy người mà hiện tại con đang yêu thích, có thể đem đến gì cho con?

- Ba, không phải ba còn nói đến môn đăng hộ đối đấy chứ?

Hàn Đông buồn bực hỏi

- Dù con không đồng ý thừa nhận, nhưng thực tế môn đăng hộ đối là rất quan trọng, từ điểm này mà nói, nếu con đã chọn con đường chính trị, nên biết có được cái này sẽ mất thứ kia.

Giọng điệu của Hàn Chính có vẻ trầm xuống,

- Hơn nữa lão thái gia cũng biết tồn tại của Tiểu Kiều, con phải tự nắm lấy, làm thế nào có lợi đối với hai con.

- Hàn Đông, trách nhiệm của con rất nặng, nếu như rơi vào tình cảm nam nữ, đấy chính là tổn thất lớn nhất của gia đình ta. Mong con luôn giữ được tỉnh táo, ngoài ra ba cũng đã bàn với lão thái gia, hi vọng sẽ cho con một lựa chọn khiến bản thân con cũng hài lòng.

Hàn Đông cười khổ một cái:

- Mọi người đều quyết định hết rồi, còn hỏi con để làm gì nữa.

Hàn Chính cười:

- Vì coi trọng con, cho nên mới cho con biết, để con có được chuẩn bị. Đúng rồi. Triệu Nhạc sắp được lên chức rồi, có thời gian con và cậu ta làm quen nhiều hơn.

- Con biết rồi, còn có chuyện gì không?

Tâm trạng Hàn Đông không được vui, cũng không muốn nói nhiều, chỉ muốn nhanh chóng cúp máy thôi.

Hàn Chính nói:

- Không có gì nữa, có thời gian thì gọi điện cho mẹ con, bà ấy rất nhớ con, mấy lần đều nói muốn đến gặp con.

Cúp máy điện thoại. Hàn Đông thở dài, lần này ba bàn với mình chuyện của Kiều San San, đồng thời đã tỏ ý kiến phản đối, e sợ đây là ý của lão thái gia.

- Xem ra, mình vẫn chưa đủ năng lực.

Hàn Đông giữ lấy nắm đấm buồn bực nghĩ thầm.

Lúc này Tả Nhất Sơn đi vào báo cáo:

- Chủ tịch huyện. Chủ tịch huyện Cam đến báo cáo công việc.

Hàn Đông không quay người lại

- Hôm nay tôi không muốn gặp bất kì ai hết.

Tả Nhất Sơn nghe giọng nói của Hàn Đông hơi trầm xuống, dự đoán tâm trạng của Hàn Đông không được tốt, lên tiếng trả lời, ra ngoài nói với Chủ tịch huyện Cam:

- Chủ tịch huyện Cam, Chủ tịch huyện Hàn đang bận, phiền ngài ngày mai hãy đến để báo cáo công việc.

- Được thôi.

Cam Minh Địch có chút nghi ngờ. Hàn Đông đang bận việc gì, ngay cả thời gian gặp mình cũng không có, chẳng lẽ hắn lại bất mãn với mình sao?

Hiện giờ mỗi ngày Cam Minh Bách đều vô cùng cẩn thận. Sợ Hàn Đông có gì bất mãn với anh ta, hôm nay Hàn Đông không đồng ý gặp anh ấy, khiến anh ta lại nghĩ thầm trong lòng anh.

Tả Nhất Sơn ngồi ở đó, toàn bộ sức lực đều tập trung vào cánh cửa phía sau, Hàn Đông vì chuyện gì mà tâm trạng lại không vui?

Dường như lúc nãy Chủ tịch huyện Thẩm đi vào nói được một hồi, chẳng lẽ lại có chuyện lớn gì không thành?

Lúc này Thẩm Tòng Phi vừa ra về lại quay lại nữa. Tả Nhất Sơn nghĩ một hồi, đứng dậy:

- Chủ tịch huyện Thẩm, ngại quá, lúc nãy Chủ tịch huyện đã nói, hôm nay anh ấy không gặp bất kì người nào hết.

Thẩm Tòng Phi hơi sửng sốt, lúc Hàn Đông nghe điện thoại, anh ta đã hẹn trước rồi, chỉ là vấn đề liên quan xưởng dệt Trịnh Quan chưa bàn đến, cho nên anh ta quay lại lần nữa, không ngờ Hàn Đông lại không gặp nữa, đây là chuyện thế nào?

- Chẳng lẽ lí do vì cú điện thoại vừa nhận lúc nãy?

Thẩm Tòng Phi trong lòng nghĩ thầm, dường như nghe được do ba của Hàn Đông gọi đến, chẳng lẽ gia đình của hắn có chuyện gì không ổn.

Chính lúc này, cánh cửa bên trong mở ra, Hàn Đông bước ra ngoài, nhìn thấy Thẩm Tòng Phi, nói:

- Lão Thẩm, hôm nay tôi có việc, nếu có chuyện gì, để ngày mai hãy nói.

Thẩm Tòng Phi nhìn thấy Hàn Đông vẻ mặt tự nhiên, trong lòng nghĩ vấn đề chắc không lớn

- Được thôi, thưa Chủ tịch huyện Hàn.

Tả Nhất Sơn cùng đứng lên, Hàn Đông nói,

- Nhất Sơn không cần đi theo, anh hãy ở lại phụ trách nghe điện thoại, có tình hình gì cứ ghi chép lại.

- Được, thưa Chủ tịch huyện.

Tả Nhất Sơn cung kính đáp lại.

Hiện giờ tâm trạng của Hàn Đông không được thoải mái, vừa nghĩ đến Kiều San San, trong lòng Hàn Đông lại có thứ cảm giác hối tiếc.

Đi xuống lầu, Hàn Đông tự mình lái xe, thẳng đến thành phố Vinh Châu.

Sau khi nhận cú điện thoại của ba, đột nhiên Hàn Đông rất muốn gặp Kiều San San, thế là quyết định nghỉ việc nửa ngày.

Một tay giữ lấy tay lái, một tay lấy điện thoại ra, Hàn Đông gọi điện đến văn phòng của Kiều San San, sau khi nối máy, Hàn Đông nói:

- San San, anh đang đến Vinh Châu rồi, trưa nay em xin nghỉ phép nhé.

Kiều San San hơi sững người, hỏi lại:

- Có chuyện gì sao?

Hàn Đông nói:

- Cũng không có chuyện gì, chỉ là muốn đến bên em thôi.

- Ừ.

Đột nhiên Kiều San San hơi ngẩn ra, cô ta rất nhạy cảm nghe được giọng nói của Hàn Đông không được vui, chắc chắn đã xảy ra không gì quan trọng, nếu không, trong giờ làm việc, Hàn Đông không thể cố tình chạy xe đến Vinh Châu gặp mình.

Cúp điện thoại, Kiều San San sửng sốt ngồi đó, bao nhiêu thứ suy nghĩ không ngừng hiện trong đầu. Cô ấy thấp thoáng đoán được là chuyện gì.

Thời gian này, Kiều San San cũng đọc được không ít tin tức, nhìn thấy ông nội của Hàn Đông ngồi trên vị trí chủ tịch, vẻ mặt nói chuyện thân thiện cùng với các vị lãnh đạo ở giữa, khiến cô ấy càng cảm nhận được, giữa mình và Hàn Đông, có một khoảng cách rất lớn.

Khoảng cách này, không phải có thể dựa vào năng lực cố gắng là bù đắp được.

Có thể nói, khoảng cách này, vốn dĩ không thể bù đắp.

Hơn nữa trước đó, Kiều San San cũng dần biết được, người nhà của Hàn Đông có lẽ không tán đồng Hàn Đông và mình quen nhau. Chỉ là vừa nghĩ đến tình cảm của mình và Hàn Đông, nghĩ đến chỉ cần hai người cố gắng, nói không chừng sự việc sẽ thay đổi, cho nên Kiều San San vùi nỗi lo âu trong lòng. Cú điện thoại lúc nãy của Hàn Đông, khiến cho nỗi lo lắng trong đáy lòng của cô ta càng thể hiện rõ hơn.

- San San cô sao vậy?

Người phụ nữ ngồi đối diện với cô ta liền hỏi, sau khi Kiều San San nghe điện thoại xong, vẻ mặt nhanh chóng trắng toát. Khiến cho người phụ nữ nghi ngờ, cú điện thoại lúc nãy do ai gọi đến? Chẳng lẽ là bạn trai của cô ấy. Hai người cãi nhau à?

Kiều San San lắc đầu nói:

- Tôi không sao.

Cô ta đứng lên, cầm lấy túi xách đến gặp trưởng phòng để xin phép, sau đó đi xuống tầng dưới, nhìn chiếc đồng hồ, cách cú điện thoại của Hàn Đông chỉ được một hồi. Hàn Đông cũng không đến nhanh như vậy.

Đứng dưới lầu, đột nhiên Kiều San San có cảm giác bơ vơ, dường như không có nhà để về vậy.

Nhìn dáng vẻ qua lại của những người trước cổng, Kiều San San gọi một chiếc xe, cho tài xế đưa mình đến Quảng trường Ngũ Tinh, sau đó cô ấy đến quán trà lần trước đến cùng với Hàn Đông, gọi một phòng ăn, lại tiến lên phía hành lang, ngơ ngẩn ngồi đó, lại tiến về phía hành lang gọi điện cho Hàn Đông.

Đi về phòng ăn, tâm trạng của Kiều San San vẫn rất nặng nề.

Trong trí não của cô ấy, không ngừng nhớ lại những hình ảnh bên cạnh Hàn Đông, tràn ngập niềm vui, tràn ngập tình cảm.

Hồi học đại học, Hàn Đông ngoài vẻ lạnh nhạt ra, những cái khác đều rất tầm thường.

Lúc đó, ai cũng không ngờ hắn lại có gia cảnh như vậy.

Sau tốt nghiệp đại học, hai người đều không còn liên lạc nữa, vốn đã bắt đầu dần dần lãng quên đi.

Tuy nhiên đi theo người ba đến công tác tại Vinh Châu, Kiều San San cũng đi theo, ai ngờ chính nơi này gặp lại Hàn Đông.

Khiến cho Kiều San San cảm thấy điều kì diệu của duyên phận.

Đây là duyên phận do trời sắp đặt.

Do đó, vốn dĩ vì bị người ba ép mình và Ninh Tịnh Nhiên làm quen, tâm trạng của cô ấy vô cùng buồn bực. Trong tình hình này, trái tim của cô ấy lại mở rộng với Hàn Đông.

Giữa hai người, gặp nhau nơi đất khách quê người.

Hai con tim dần dần đi đến với nhau.

Tuy nhiên điều không thể nghĩ đến, Hàn Đông lại có gia cảnh như vậy, điều này khiến cho tình cảm xảy ra biến đổi rất lớn.

Giữa niềm vui của hai người, cũng mang theo một lớp hoang mang mờ ảo.

Một mình Kiều San San ngồi trong phòng, trên mặt lúc lộ ra một tia nụ cười, lúc thì chau mày, giữa đôi mắt, lại thoát hiện lên giọt nước mắt.

Qua được hồi lâu, Kiều San San tỉnh ngộ, lấy khăn giấy ra lau mắt, sau đó lấy ví ra, bên trong lấy ra chiếc gương, phấn nền, nhè nhẹ đánh lên mặt.

- Tim của chúng ta mãi bên nhau, như vậy đã đủ.

Kiều San San tự thì thầm, trên gương mặt dần dần lộ ra nụ cười.

- Mỗi một ngày, mỗi một giây ở bên anh, đều phải rất vui vẻ.

Sửa soạn lại khuôn mặt, gương mặt của Kiều San San lại tràn đầy nụ cười, toát lên vẻ tao nhã, lịch sự, thong dong, từ đôi mắt này nhìn ra, lúc nào cũng toát lên vẻ say mê.

Hàn Đông dừng xe dưới lầu, đi lên, đi tới trước phòng của Kiều San San, hắn dừng bước, hít một hơi thật sâu, sâu đó đẩy cửa đi vào.

- Hàn Đông anh đến rồi à.

Kiều San San đứng dậy. Giống như một chú chim đáng yêu vậy, nằm gọn trong lòng của Hàn Đông.

Hàn Đông ôm chặt lấy Kiều San San, vốn dĩ tâm trạng đã bình tĩnh, trong lúc này, lại dồn lên cảm giác xao xuyến.

Hai người họ hôn nhau say đắm.

Khoảnh khắc này, xung quanh đều biến mất. Dường như cả thế giới chỉ còn hai người tồn tại.

Hai người hoàn toàn chìm ngập trong tình yêu.

Hồi lâu, hai người mới buông ra, Hàn Đông vẫn đang ôm lấy Kiều San San, cúi xuống nhìn đôi mắt của cô ấy, nhẹ giọng nói:

- San San, anh yêu em.

- Ha ha.

Kiều San San cười phá lên.

- Em biết, em cũng yêu anh.

Hàn Đông ôm chặt lấy cô ấy, dường như lo lắng cô ấy sẽ đột nhiên rời khỏi.

Kiều San San nhè nhẹ tựa vào ngực của Hàn Đông, qua được một hồi:

- Hàn Đông, em còn chưa ăn nữa, bữa trưa ăn gì nào?

Hàn Đông nói:

- Em muốn ăn gì?

Kiều San San nghĩ một hồi:

- Em muốn ăn đồ nướng.

- Được, chúng ta cùng đi ăn món nướng.

Hàn Đông lên tiếng. Kéo tay của Kiều San San, chuẩn bị ra ngoài.

Lúc này điện thoại trong lòng liền vang lên. Hàn Đông chau mày, lấy điện thoại ra, lại là số điện thoại của Minh Côn, có lẽ là điện thoại ở chỗ ba đang ở.

Nhận lấy, bèn nghe được giọng của Dư Ngọc Trân:

- Tiểu Đông, con đang làm gì vậy?

- Mẹ.

Hàn Đông liền xưng hô một tiếng, giọng nói có hơi nghẹn ngào.

- Đứa con khờ.

Dư Ngọc Trân thương con nói:

- Mẹ đã biết chuyện rồi, ngày mai mẹ sẽ qua thăm các con.

- Mẹ qua đây?

Hàn Đông hơi sửng người.

- Đúng, mẹ không yên tâm cho các con.

Dư Ngọc Trân thở dài,

- Mẹ cũng hơi thích con bé San San.

Giọng điệu của bà ta thay đổi, lại nói:

- Tuy nhiên, cũng không còn cách nào, giữa hai người quả thật có chút khó khăn.

Trong lòng của Hàn Đông càng buồn bực hơn:

- Mẹ, tâm trạng của con không tốt.

- Mẹ biết, rất nhanh mẹ sẽ đến thăm các con.

Cúp điện thoại, Hàn Đông nhìn Kiều San San nói:

- Ngày mai mẹ anh sẽ qua đây.

Kiều San San kinh ngạc. Vẻ mặt đột nhiên lại trắng toát ra, tình hình nghiêm trọng hơn so với tưởng tượng của cô ấy, mẹ của Hàn Đông đến gặp mình, vậy rõ là chuyện của Hàn Đông với mình, căn bản không còn khả năng nào nữa.

Vốn dĩ tâm trạng đã bình tâm lại. Phút chốc, lại biến thành làn sóng lên.

Hàn Đông hít một hơi thật sâu, nói:

- San San, cho dù thế nào, anh cũng ở bên cạnh em.

Đột nhiên Kiều San San nở nụ cười,

- Hàn Đông, dứt khoát em là người tình của anh thôi.

Hàn Đông nghi ngờ nhìn Kiều San San,

- Anh xin lỗi.

Kiều San San đưa bàn tay trắng nõn, ngăn lại miệng của Hàn Đông. Cô ta nói:

- Hàn Đông. Đừng nói xin lỗi, em biết anh yêu em, như vậy đã quá đủ rồi.

Hàn Đông cảm thấy nghẹn khuất, bản thân đối với tình hình này lại không lo được, thật sự rất buồn bực.

Hàn Đông hận không thể gào lên vài tiếng, để trút nỗi phẫn nộ trong lòng ra.

Kiều San San nắm chặt lấy tay của Hàn Đông, cười nhẹ nói:

- Hàn Đông,em đã nghĩ từ sớm rồi. Khoảng cách của chúng ta xa vậy, ở bên nhau khẳng định không có khả năng lớn lắm.

Hàn Đông cắn môi. Nhưng lại không nói được lời nào.

Kiều San San lại nói:

- Hàn Đông, em quyết định rồi, sau này em sẽ là người tình của anh, ha ha, cho dù gia đình anh tìm cho anh một người vợ như thế nào chăng nữa. Em cũng sẽ chúc phúc cho anh, chỉ cần anh có thời gian, đến gặp em, em đã rất mãn nguyện rồi.

Trong lòng Hàn Đông tràn đầy hối tiếc, trìu mến. Lúc này, hắn cũng không biết nên nói gì.

Hai người ăn món nướng xong, sau đó tìm một nơi vắng vẻ, ôm lấy nhau, yên lặng tựa vào nhau, hai người cũng không nói chuyện, dường như đang cảm nhận lấy tình cảm không lời này.

Cho đến mười một giờ tối, Hàn Đông mới đưa Kiều San San về trước cổng khu thành ủy, hai người không muốn xa nhau.

Nhìn thấy Kiều San San đi vào trong, tâm trạng của Hàn Đông trống rỗng.

Trưa ngày hôm sau, Dư Ngọc Trân đã đến Huyện Phú Nghĩa.

Bà ta ngồi máy bay từ thành phố Minh Côn đến thành phố Thục Đô, sau đó từ Thục Đô ngồi xe qua đây, tuy thêm một đoạn chuyển xe, tuy thời gian tiêu tốn này, cũng ít hơn so với ngồi xe lửa.

Hôm nay là thứ sáu, vẫn là thời gian đi làm. Hàn Đông giao lại một tiếng, bèn lấy thời gian để đến bên mẹ.

Rõ ràng Dư Ngọc Trân rất lo lắng Hàn Đông, xem Hàn Đông có vẻ không mấy vấn đề, bèn yên tâm.

Nhưng trong đáy lòng của bà, vẫn là tương đối yêu thích Kiều San San.

Tuy nhiên, gia đình như vậy, về mặt hôn sự của Hàn Đông, bà ta, là một người mẹ, không hề có quyền phát ngôn nào.

Do đó, bà ta chỉ biết đến an ủi Hàn Đông.

Ăn trưa xong, Hàn Đông lái xe đến thành phố Vinh Châu. Bèn gọi Kiều San San ra.

Xem vẻ mặt của Kiều San San đã hoàn toàn hồi phục, cô ngọt ngào gọi tiếng bác gái.

Trên tay của cô ấy, đang đeo chiếc nhẫn do Dư Ngọc Trân tặng, trên cổ, đeo dây chuyền do Tiêu Bối Bối tặng.

Dư Ngọc Trân kéo tay của Kiều San San nói:

- Con gái, cháu và Hàn Đông, đều phải tốt nhé.

Kiều San San gật đầu, gương mặt cười như hoa nói:

- Bác gái yên tâm, tụi con đều tốt cả.

Ngồi được một hồi, Dư Ngọc Trân nói với Hàn Đông:

- Tiểu Đông con nên đi làm đi. Mẹ trò chuyện với San San, sau đó dạo phố, con không cần lo cho mẹ.

Hàn Đông biết được mẹ có lời muốn nói với Kiều San San, thế là gật đầu:

- Vậy được ạ, con để xe lại nhé.

Dư Ngọc Trân nói:

- Không cần đâu, con lái xe về cũng tiện hơn. Trễ chút con đến đón mẹ là được rồi.

Hàn Đông cũng không miễn cưỡng nữa, lái xe về Huyện Phú Nghĩa.

Vừa đến văn phòng, Thẩm Tòng Phi đã đến, anh ta cố tình đến xem tình hình của Hàn Đông.

Hành vi trong hai ngày này của Hàn Đông hơi bất thường, có lẽ xảy ra chuyện gì, do đó anh ta cũng có chút lo lắng.

- Lão Thẩm, mời ngồi.

Hàn Đông nói, thảy một điếu thuốc qua. Sau khi hai người châm lửa, nhả khói vù vù ở đây.

Qua một hồi, Hàn Đông nói:

- Tôi không sao nữa, lão Thẩm đừng lo lắng, công việc trong Huyện cứ dựa theo bình thường chạy là được rồi.

Thẩm Tòng Phi gật đầu cười:

- Chủ tịch huyện Hàn có gì cần giúp đỡ, cứ việc dặn dò. Việc trong Huyện, tôi sẽ chú ý nắm lấy.

Hàn Đông cười cười, dù chuyện giữa mình và Kiều San San, đã che lại bằng lớp sương dày. Nhưng cuộc sống vẫn phải tiếp tục, công việc vẫn phải tiếp tục.

Hơn nữa, tình cảm giữa hai người, cũng không vì thế mà biến mất, ngược lại, chỉ càng thêm sâu sắc hơn.

Hiện giờ Hàn Đông đã đưa ra quyết định, dù mình đã không thể làm loạn với gia đình, vậy chỉ còn cách chấp nhận sự sắp xếp của họ, còn về phía gia đình cuối cùng đã định cho mình một cuộc hôn sự thế nào, vậy thì không cần nghĩ nhiều nữa, dù sao tình cảm của mình, toàn bộ đều được gửi hết cho Kiều San San, bất kì lúc nào, đều không thể thay đổi.

Sự việc lần này, Hàn Đông lại một bước nhận thức được, thực lực của mình vẫn còn kém xa.

Hiện giờ bản thân chỉ thể hiện tiềm lực lớn nhất của mình mà thôi, nhưng trong vị trí thật sự của Hàn gia, đấy không đáng là gì.

- Chỉ cần nắm được quyền lực đủ lớn, mới thật sự có quyền phát ngôn. Trong chuyện của mình là như vậy, về chuyện khác, cũng là thế.

Hàn Đông nghĩ thầm trong lòng.

- Sau này mình phải nhanh chóng tiến lên, chỉ cần có người ngăn lại trước mặt mình, mình phải nhẫn tâm để người đó ngã xuống.

Thẩm Tòng Phi ngồi đối diện Hàn Đông, nhìn thấy ánh mắt của Hàn Đông dường như tỏa lên tia sáng sắt bén, trong lòng hơi kinh ngạc, nghĩ thầm rốt cuộc Chủ tịch huyện Hàn đã xảy ra chuyện gì.

Tuy nhiên, nếu Hàn Đông không chủ động nói ra, Thẩm Tòng Phi cũng không hỏi kĩ.

Anh ta chỉ cần biểu hiện quan hệ một tí là được. Nếu quả thật Hàn Đông cần đến, anh ta cũng sẽ nói ra.

Dư Ngọc Trân ở lại Vinh Châu hai ngày rồi rời khỏi. Thời gian hai ngày này, Dư Ngọc Trân chủ yếu bên cạnh cùng với Kiều San San.

Giữa họ cuối cùng đã nói những gì, Hàn Đông một chút cũng không biết, cũng không hỏi đến.

Vì Hàn Đông biết được, cho dù họ nói gì, đối với sự việc đều không có ích.

Chuyện giữa mình và Kiều San San, chỉ có lão thái gia mới được làm chủ.

Đưa bà mẹ đến trạm xe lửa, Hàn Đông quay sang nói với Kiều San San,

- Chúng ta đi đâu chơi?

Hôm nay là chủ nhật, Hàn Đông cũng không cần đi làm.

Kiều San San mỉm cười:

- Chúng ta tìm một chỗ ngồi nói chuyện nhé.

Hàn Đông gật đầu,

- Được thôi.

Tìm được quán trà lầu yên tĩnh, hai người gọi một phòng ăn rồi ngồi xuống.

Hiện giờ Hàn Đông, vẻ mặt của Kiều San San, dường như có chút thay đổi so với hai ngày trước.

Cảm thấy được, trong mắt của Kiều San San, dường như tràn đầy vài tia vui mừng.

- Đây là chuyện thế nào?

Trong lòng Hàn Đông nghi ngờ khó tả, cũng không biết mẹ đã nói gì với cô ấy.

Nhìn thấy vẻ mặt nghi hoặc của Hàn Đông, Kiều San San mỉm cười,

- Hàn Đông, anh nhìn em làm gì thế?

- Rốt cuộc mẹ anh đã nói gì với em?

Hàn Đông không chịu đựng được liền hỏi.

Kiều San San nói:

- Không có nói gì?

- Không đúng, chắc chắn có nói gì đó.

Hàn Đông xác nhận nói, biểu hiện của Kiều San San đã nói lên tất cả, Hàn Đông chỉ không hiểu là, mẹ đã nói gì, khiến tâm trạng của Kiều San San lại thay đổi rất nhiều.

Kiều San San bĩu môi,

- Bác gái cho em biết, trong lòng của bác ấy, em mãi là con dâu của bác ấy.

Nói đến đây, gương mặt của Kiều San San, lại đỏ ửng lên, vẻ mặt xấu hổ. Vô cùng đáng yêu.

Hàn Đông không kiềm chế được liền kéo cô ấy vào lòng. Thì ra là như vậy.

Hàn Đông biết, mẹ lại làm như vậy, một vì thích Kiều San San, hai là chủ yếu vì biết tình cảm giữa mình và Kiều San San, lo lắng mình và cô ấy làm chuyện khờ dại, nói như thế, cũng xem như an ủi đối với mình và Kiều San San.

Hàn Đông cũng biết, cho dù nước Hoa Hạ là quốc gia một vợ một chồng, nhưng có rất nhiều người, ngoài danh phận là người vợ, bên ngoài cũng có người khác. Điểm này trong những tầng lớp cao, cũng có hiện tượng như vậy.

Chẳng qua, trong lòng Hàn Đông quá yêu Kiều San San. Toàn bộ tình cảm của Hàn Đông đều đặt vào Kiều San San, sao lại có thể chứa được người khác chứ.

Hơn nữa, tình hình hiện nay, giữa Hàn Đông và Kiều San San, đúng là bị ép buộc chia xa.

Càng khiến cho Hàn Đông thấy phản cảm.

- Thế nào, anh không thích sao?

Kiều San San ngẩng đầu lên hỏi.

Hàn Đông mỉm cười:

- Trong lòng của anh, em mãi là người duy nhất mà anh yêu.

Kiều San San chớp mắt, ngã vào lòng của Hàn Đông, hai tay ôm chặt lấy Hàn Đông.

Hai mươi bảy tháng mười, lãnh đạo của Tổ Trung Ương đã đến tỉnh Tây Xuyên. Tuyên bố việc liên quan đến thay đổi nhân sự.

Thường ủy tỉnh ủy, Bộ trưởng tổ chức Vương Diêu Tiến do tuổi tác và sức khỏe, lui về tuyến sau, vào trợ giúp cho chính phủ.

Đồng thời, Trung Ương bổ nhiệm Phó trưởng ban thường trực Triệu Nhạc Vỹ làm ủy viên thường vụ Tỉnh ủy, trưa nay, Hàn Đông đã gọi điện cho Triệu Nhạc, bày tỏ ý chúc mừng.

Giọng nói của Triệu Nhạc tràn đầy niềm vui.

Dù sao từ cấp giám đốc đến Thứ trưởng, đây là tiến bộ quá lớn.

Dù chỉ là nửa bậc nho nhỏ, nhưng đối với người trong hệ thống mà nói, rất nhiều người đã làm suốt đời, cũng chưa chắc được đặt chân lên đây.

Hơn nữa tuổi tác của Triệu Nhạc không phải lớn. Tương lai còn rất nhiều tiền đồ.

Anh ta lại là đối tượng quan trọng của họ Hàn. Thành tựu trong tương lai, vẫn hơi khó nói.

- Ha ha, Hàn Đông à, khi nào tới Thục Đô, chúng ta sẽ uống hai ly.

Hàn Đông nói:

- Vậy thì cuối tuần này đi. Cháu muốn giới thiệu Bộ trưởng Chu Khải Kiệt của Vinh Châu cho ngài quen biết.

- Được, cháu cứ quyết định rồi cho chú biết.

Triệu Nhạc nhanh chóng trả lời, anh ta ngừng lại một hồi, lại tiếp:

- Có một chuyện chú muốn nói trước với cháu, công việc của Kiều Hiếu Nghĩa có lẽ sẽ được điều chỉnh lại.

Hàn Đông kinh ngạc, trong lòng tràn đầy phẫn nộ. Hắn cố gắng đè nén cơn thịnh nộ trong lòng, nói:

- Chú Triệu, cái này không nhất thiết chứ? Việc của cháu và anh ta không mấy liên quan nhau!

Triệu Nhạc mỉm cười:

- Chuyện này chú chỉ muốn đề cập trước với cháu thôi, hơn nữa đối với Kiều Hiếu Nghĩa mà nói cũng không phải là chuyện xấu.

Hàn Đông hiểu rồi, sự việc ắt hẳn do lão thái gia giao lại, như vậy, không chừng Kiều San San cũng phải rời khỏi Vinh Châu.

Điều này khiến cho tâm trạng của hắn hết sức giận dữ. Xem ra lão thái gia vẫn còn lo lắng cho mình. Chẳng lẽ lão thái gia đã nhanh chóng chuẩn bị hôn sự của mình rồi sao?

- Được thôi, cháu biết rồi.

Hàn Đông buồn rầu trả lời, hắn cũng không cần lo lắng cho Kiều Hiếu Nghĩa. Nếu Triệu Nhạc đã nói như vậy, gia tộc nhất định sẽ có bồi thường lại cho anh ta, khiến anh ta có cơ hội đi xa hơn.

Được thăng quan, đối với Kiều Hiếu Nghĩa mà nói, có thể đây cũng là một chuyện tốt nhất.

Hiện tại, Hàn Đông cũng chỉ có thể nghĩ như thế.

Cúp máy điện thoại, Hàn Đông yên tĩnh ngồi một hồi, liền lấy điện thoại, muốn gọi cho Kiều San San. Nhưng lại có chút do dự.

Hắn không biết nên nói thế nào với Kiều San San.

- Bất luận thế nào, cũng phải nói thôi.

Hàn Đông tự nhủ. Gọi được số văn phòng của Kiều San San, sau khi đợi Kiều San San bắt máy, nói:

- San San, anh nhận được tin, tổ chức thường ủy có thể muốn điều công việc của ba em, dự tính sẽ đến công tác tại nơi khác.

Kiều San San ngẩn người, tùy tiện hiểu được chuyện gì, cô ta cắn môi, nhẹ giọng nói:

- Em biết rồi.

Cô ta hiểu được, chắc đây là suy nghĩ của ông nội Hàn Đông đưa ra, muốn khiến cho mình và Hàn Đông tạm thời chia tay.

Cho dù công việc của Kiều Hiếu Nghĩa được điều đi, cô ta cũng có thể ở lại thành phố Vinh Châu.

Nếu như vậy, nói không chừng còn có chuyện khác, do đó, trong lòng của cô ta đã có quyết định, cô ta rất yêu Hàn Đông, không muốn làm Hàn Đông khó xử.

- San San, anh xin lỗi, anh…

- Không sao đâu, em biết rồi, khi nào gặp mặt rồi nói.

Kiều San San trước mặt đồng nghiệp, vẫn cảm thấy hơi xấu hổ.

Hàn Đông nói:

- Vậy được rồi, tối nay anh đến tìm em. Chúng ta cùng đi ăn tối.

Hơn năm giờ, Hàn Đông bèn tan ca, xuống lầu lái xe đến Vinh Châu.

Thẩm Tòng Phi nhìn thấy Hàn Đông hớt hải xuống lầu lấy xe mình rời khỏi, trong lòng nghi ngờ khó giải thích, thời gian này ít nhất một nửa tâm tư của Hàn Đông không đặt vào công việc, cũng không biết đã xảy ra chuyện gì.

Dựa theo Triệu Nhạc vừa mới nhậm chức Ủy viên thường vụ Tỉnh ủy, Trưởng ban tổ chức cán bộ, đối với Hàn Đông mà nói, là một tin vui, nhưng xem biểu hiện trầm trọng thường ngày của Hàn Đông, dường như một chút niềm vui cũng không có.

Đến văn phòng của Hàn Đông, Thẩm Tòng Phi nói với Tả Nhất Sơn đang ngồi bên ngoài:

- Nhất Sơn à, anh làm việc cho Chủ tịch huyện Hàn, phải cẩn thận hơn nữa, lãnh đạo có chuyện gì, phải kịp thời giúp lãnh đạo suy nghĩ lấy.

Tả Nhất Sơn cung kính trả lời:

- Chủ tịch huyện Thẩm, quả thật gần đây Chủ tịch huyện hơi bận, tuy nhiên, tôi cũng không biết cụ thể đang bận chuyện gì.

Thẩm Tòng Phi gật đầu, suy nghĩ, lại không nói gì.

Nếu Hàn Đông đã không nói ra. Anh ta có thăm dò nữa, cũng không cần thiết nữa.

Cùng Kiều San San gặp nhau được vài giờ đồng hồ, Hàn Đông lại lái xe trở về Huyện Phú Nghĩa.

Kiều San San nói rõ với hắn, nếu công việc của Kiều Hiếu Nghĩa bị điều động, cô ta cũng sẽ bị điều đi.

Hàn Đông hiểu được là chuyện gì, nếu Kiều San San không rời khỏi, gia đình sẽ tiến hành sắp xếp khác, không chừng còn thẳng tay đưa mình đi nơi khác.

Do đó, Hàn Đông chỉ còn biết chấp nhận sự thật này.

Ngày thứ hai vừa đi làm, Hàn Đông gọi điện cho Chu Khải Kiệt, nói:

- Trưởng ban Châu, chủ nhật ngài không có việc chứ?

Chu Khải Kiệt cười:

- Cũng không có việc gì. Hàn Đông anh có sắp xếp nào sao?

Hàn Đông nói:

- Nếu không có việc, chúng ta cùng đi Thục Đô, mời Trưởng ban Triệu dùng cơm.

Chu Khải Kiệt nghe vậy trong lòng chợt vui mừng:

- Được, khi nào thì đi.

Hàn Đông nói:

- Khoảng chín giờ, đến lúc đó tôi đến Thục Đô đón ngài.

Hiện tại Triệu Nhạc là thường ủy tỉnh ủy, Trưởng ban Tổ chức cán bộ. Cũng nên bồi dưỡng người của mình, Hàn Đông giới thiệu Chu Khải Kiệt, xem như là một công đôi việc vậy.

Nếu Kiều Hiếu Nghĩa được điều đi, tỉnh ủy lại ít đi một người ủng hộ mình, Hàn Đông nhất định phải duy trì số người đang ủng hộ mình mới được.

Thời gian này, Hàn Đông đối với chuyện trong Huyện, hỏi thăm cũng rất ít, chủ yếu vì trong thời gian này xảy ra thay đổi quá nhanh.

Hành động và thông tin của gia đình, khiến cho Hàn Đông có cảm giác không thể nào kịp thời ứng phó.

Do đó Hàn Đông cũng cảm nhận được quyết tâm của lão thái gia.

Điều Kiều Hiếu Nghĩa đi, đã nói rõ đấy là ý của lão thái gia, nếu Hàn Đông không dựa theo ý của gia đình, phía sau chắc hẳn sẽ kéo theo những thứ khác nữa.

Hiện giờ gia đình dựa theo cách này, xem như tương đối nhẹ nhàng, cũng nể mặt Hàn Đông lắm.

Ngồi đợi được một hồi, Hàn Đông cười khổ. Kiều Hiếu Nghĩa bị điều đi chỗ nào, tương lai mình muốn gặp Kiều San San. Có khó khăn quá không!

Di động đột nhiên vang lên, Hàn Đông có chút buồn phiền mà lấy ra, nhìn thấy số điện thoại của nhà Yến Kinh, nhanh chóng đứng lên. Sau khi nghe lấy, bên kia truyền đến giọng nói ôn hòa của lão thái gia

- Tiểu Đông.

- Cháu chào ông nội.

Hàn Đông lễ phép nói.

Cho dù thế nào, dù lão thái gia kiên quyết ý kiến phản đối tình cảm giữa mình và Kiều San San, đồng thời muốn tách họ ra, trong lòng của Hàn Đông vẫn rất tôn trọng ông nội.

Đấy không chỉ vì máu mủ tình thâm, càng bởi vì công tích vĩ đại của cả đời lão thái gia. Còn có nhân phẩm của ông, khiến cho Hàn Đông phải khâm phục tận đáy lòng.

Loại khâm phục này trở thành tôn kính, không phải vì những chuyện khác mà thay đổi.

Lão thái gia thở dài một tiếng.

Tiếng thở dài này, tràn đầy cảm giác vô cùng tang thương.

Khiến tâm trạng của Hàn Đông, lập tức trở nên trầm trọng hơn.

- Tiểu Đông à, cháu không oán hận ông nội chứ?

- Không ạ, thưa ông, ông cũng chỉ suy nghĩ cho con, nhưng con vẫn thấy hơi đau lòng ạ!

Hàn Đông cứ nói ra sự thật, hắn hiểu ý của ông nội, nhưng trong lòng khó chịu đây là sự thật.

- Đời người mà, có được tất sẽ mất, chỉ có biết bỏ ra thì mới nhận được.

Lão thái gia bình tĩnh nói đạo lý,

- Hiện giờ cháu đau lòng, vì cháu sẽ mất đi một số thứ, tuy nhiên nếu cháu không bỏ đi những thứ này, làm sao nhận được nhiều hơn nữa. Những gì cháu làm ở Vinh Châu, thể hiện ra rất nhiều tiềm năng tốt, ông rất hi vọng vào cháu, do đó ông phải tạo điều kiện tốt cho cháu. Để khiến cháu đi càng xa hơn.

Hàn Đông yên lặng nghe lời của lão thái gia. Lúc này đây, hắn có thể nói được gì.

Lão thái gia gọi điện thoại đến, thực tế muốn giải thích cho Hàn Đông.

Lấy thân phận của lão thái gia, này đã vô cùng hiếm có rồi, Hàn Đông còn có yêu cầu gì chứ.

Giọng nói của lão thái gia vô cùng thương cảm, dù khoảng cách rất xa. Nhưng Hàn Đông vẫn có thể cảm nhận được, bỗng nhiên cảm thấy ông nội thật sự già rồi, dù ông là một người rất giỏi. Nhưng ông vẫn phải già, những người già, lại có ai không mong muốn con cháu của mình có được điều kiện tốt hơn chứ.

Giờ khắc này, trong lòng của Hàn Đông, trở thành bình tĩnh hơn, cái loại buồn bực, bất mãn, cũng đã biến mất không ít.

Lão thái gia chậm rãi nói được chốc lát. Cuối cùng:

- Giúp ông gửi lời xin lỗi đến cô bé họ Kiều nhé.

- Ông …

Trong nháy mắt, Hàn Đông nghẹn ngào.

Một câu hắn cũng không nói, trong khóe mắt có vài giọt nước mắt đang chuyển động.

- Tút tút

Lão thái gia đã cúp máy điện thoại.

Hàn Đông cầm lấy điện thoại, trong lòng nhất thời cảm xúc dâng trào.

Lúc này, thậm chí Hàn Đông có thể tưởng tượng ra lão thái gia đang ở Tứ hợp viện (một dạng nhà hình vuông với 4 dãy nhà bao quanh một khoảng sân lộ thiên), cô đơn đứng đó, giống như cây cổ thụ chỉ còn một nhành lá đã già nua vậy.

Hai chữ “Xin lỗi”, được nói từ trong miệng của lão thái gia, có thể thấy được, ít nhất lão thái gia không phải không nghĩ đến cảm nhận của mình. Cũng không phải không suy nghĩ đến cảm xúc của Kiều San San.

Hàn Đông ngồi đó, còn có thể oán hận gì đây.

Đưa tay sờ lên mắt, Hàn Đông lấy điện thoại ra, gọi đến văn phòng của Kiều San San, nói

- San San, lúc nãy ông nội vừa gọi điện đến.

Kiều San San lững thững, hỏi:

- Vậy ông đã nói gì?

Hàn Đông hít một hơi, nói

- Ông muốn anh nói lời xin lỗi với em.

- A.

Kiều San San kinh ngạc, điện thoại trong tay của cô rơi xuống bàn.

Hàn Đông thở dài một hơi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK