Mục lục
[Dịch] Người Cầm Quyền (Chưởng Quyền Giả)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nghiêm Văn Bình hận Cao Minh Chân đến nghiến răng ken két, nhưng cũng không thể thay đổi được sự thật.

“Tên Cao Minh Chân này, đúng lúc này lại bày ra trò này, gã chắc chắc muốn mình thua một vố đau trong chuyện của tỉnh Việt Đông, hừ, không có chuyện dễ dàng như vậy đâu.” Nghiêm Văn Bình phẫn hận nghĩ đến, “Nếu Hàn Đông từng bước áp sát, vậy ta cũng sẽ không khách khí, muốn làm phải gây thanh thế lớn hơn một chút, ta xem ngươi đến lúc đó kết cục thế nào, dù sao ta cũng không phải là Chủ nhiệm phòng Kiểm soát.”

Sau khi tan họp, Nghiêm Văn Bình liền gọi điện thoại cho Cục Kiểm soát bên dưới Bộ Tài nguyên đất đai, liên hệ thành lập tổ Kiểm soát liên hợp, sau đó lão lại liên hệ với các ban nghành như Bộ Nông nghiệp.

Chỉ cần là các ban nghành có liên quan đến công tác kiểm tra đôn đốc lần này, Nghiêm Văn Bình đều đã liên hệ rồi.

Lão làm như vậy, hoàn toàn là làm to chuyện lên, để cho mọi người đều biết, phòng Kiểm soát sẽ tiến hành điều tra đôn đốc tỉnh Việt Đông về các vấn đề thu hồi đất đai của nông dân, cưỡng chế giải phóng mặt bằng và khất nợ tiền bồi thường.

Như thế này, mặc dù chính lão ta cũng rơi vào vị trí bất lợi, nhưng đối với hành động kiểm tra đôn đốc lần này, ánh mắt của người khác sẽ tập trung càng nhiều vào cả phòng Kiểm soát và trên người Chủ nhiệm Hàn Đông.

Như vậy Nghiêm Văn Bình chuyến này, bất kể có điều tra được gì hữu dụng hay không, áp lực lớn nhất vẫn là trên người Hàn Đông.

Dù sao có Hàn Đông đỡ đòn, Nghiêm Văn Bình làm người chấp hành cụ thể, áp lực phải chịu cũng đỡ hơn nhiều, chủ yếu là áp lực nội bộ, đến lúc đó lão chỉ cần viện cớ, thách Hàn Đông cũng không thể làm gì lão.

Dù sao Nghiêm Văn Bình cũng là cán bộ cấp Giám đốc sở, cho dù làm việc không hiệu quả, Hàn Đông nhiều nhất cũng chỉ có thể mở cuộc họp phê bình một chút, làm mất mặt lão, ngoài ra cũng chẳng thể làm được gì.

Mặt khác, chuyện lần này làm lớn lên, chỉ có một số người cũng sẽ không nhìn mà không nói lời nào.

“Hừ, nếu muốn mưu hại ta, vậy ta cũng không khách khí với ngươi nữa, xem ai cười đến cuối cùng.” Nghiêm Văn Bình cúp điện thoại, vẻ mặt cười nhạt.

Vừa rồi lão gọi điện thoại cho các ban ngành, bày tỏ đây là bố trí công tác trọng điểm của phòng Kiểm soát, người của những đơn vị đối tác vô cùng kinh ngạc.

Tuy rằng phòng Kiểm soát của Nội các Chính phủ thường xuyên có việc yêu cầu bọn họ phái nhân viên kết hợp điều tra.

Nhưng chuyện lần này, lại có chút khác thường.

Trước tiên không nói đến tính phức tạp của vấn đề tỉnh Việt Đông, mà nói đến Bí thư Tỉnh ủy tiền nhiệm Tô Trọng Vi, hiện tại là Ủy viên Bộ Chính trị, Phó Thủ tướng Nội các Chính phủ.

Tô Trọng Vi vừa từ tỉnh Việt Đông rời đi, phòng Kiểm soát liền gióng trống khua chiêng đến thăm dò vấn đề của nơi đó, người không biết chân tướng còn cho rằng phòng Kiểm soát là nhằm vào Tô Trọng Vi.

Hơn nữa bây giờ Tô Trọng Vi là Phó Thủ tướng, là một trong những lãnh đạo mà Sở Văn phòng Nội các Chính phủ phục vụ.

Phòng Kiểm soát là một ban nghành chức năng bên dưới Sở Văn phòng, làm như vậy coi lãnh đạo vào đâu?

Chính bởi vì như vậy, Nghiêm Văn Bình mới cố ý gây thanh thế, e là đến lúc đó không cần người khác cất lời, thậm chí Tô Trọng Vi cũng không cần thể hiện, lãnh đạo của Sở Văn phòng đều muốn tìm Hàn Đông nói chuyện.

“Haha, đến lúc đó, xem Hàn Đông ngươi ứng phó như thế nào?” Nghiêm Văn Bình trong lòng đắc ý nghĩ thầm, lão vô cùng đắc ý với chủ ý tuyệt diệu mà mình có thể nghĩ đến.

Lập tức Nghiêm Văn Bình quyết định lại nghĩ thêm cách, thêm một bước gây thanh thế lớn hơn chút nữa, như vậy nói không chừng mình vừa đến tỉnh Việt Đông, căn bản không cần động thủ điều tra, đã có người thông báo cho mình rút về rồi.

“Haha, cứ làm như vậy, ngày mai mình chuẩn bị tốt một chút, vấn đề của tỉnh Việt Đông rất phức tạp, công tác chuẩn bị nhất định phải làm cẩn thận mới được.”

Nghiêm Văn Bình đã quyết định chủ ý, phải kiếm cớ đi chậm, kéo dài, sẽ có lợi cho thế cục của lão.

Suy nghĩ trước sau chuyện này một hồi, Nghiêm Văn Bình đã quét sạch buồn bực trước đó, trong lòng tràn đầy vui sướng và mong chờ.

Trước đây đều là Hàn Đông luôn giở trò, cộng thêm Cao Minh Chân ở bên cạnh thêm mắm thêm muối, làm cho lão ta cảm thấy buồn bực.

Bây giờ cuối cùng đã đến lượt lão phản kích, thuận tiện ra một đề khó cho Hàn Đông.

Nếu tổ Kiểm soát còn chưa triển khai công việc, Hàn Đông bị gây áp lực, đình chỉ công tác của tổ Kiểm soát, cũng là tuyên bố hành động đầu tiên của Hàn Đông sau khi đến phòng Kiểm soát hoàn toàn phá sản, mất uy tín, về sau nói chuyện cũng không có mấy người nghe nữa.

Về chuyện lần này Cao Minh Chân cũng giúp Hàn Đông động tay động chân, tạm thời Nghiêm Văn Bình ghi nhớ trong lòng, đợi có cơ hội, nhất định sẽ phản kích mạnh mẽ.

Khi trong lòng Nghiêm Văn Bình cuối cùng đã thoải mái rồi, tâm trạng của Cao Minh Chân lại vô cùng buồn bực.

Vốn dĩ Hàn Đông và Nghiêm Văn Bình đối nghịch nhau là có lợi nhất đối với gã.

Gã cũng chuẩn bị sống chết mặc bây, chỉ có điều không kìm được lại chõ miệng vào một câu, kết quả là cuốn cả mình vào.

Gã đương nhiên hiểu được ý tứ của Hàn Đông, thực ra Hàn Đông là muốn cho gã và Nghiêm Văn Bình đối nghịch nhau, như vậy hắn làm lãnh đạo càng dễ nắm giữ đại cục rồi.

“Nghiêm Văn Bình chắc chắn ghi hận trong lòng, về sau chắc chắn sẽ tìm cơ hội ngáng chân mình.” Cao Minh Chân trong lòng thầm nghĩ, “Mình không sợ lão, chủ yếu là cảm thấy đấu như vậy, lại để cho Hàn Đông được lợi, thật không có lời.”

Chỉ tiếc, tuy rằng gã nghĩ như vậy, nhưng cũng hiểu rõ giữa mình và Nghiêm Văn Bình không thể liên thủ đối phó Hàn Đông. Dù sao bọn họ công tác ở phòng Kiểm soát lâu như vậy, đã tích lũy mâu thuẫn với nhau cũng không ít, bây giờ không thể lập tức biến thù thành bạn.

Nói cách khác, lão và Nghiêm Văn Bình chỉ có thể vừa đấu, vừa lo lắng Hàn Đông luôn chọc vào.

Tuy hai người bọn họ là Phó chủ nhiệm cấp Giám đốc sở, nhưng còn có hai Phó chủ nhiệm khác, bọn họ tuy là cấp Phó giám đốc sở, nhưng dù sao cũng là một trong các lãnh đạo phòng Kiểm soát. Khi gã và Nghiêm Văn Bình vất vả tranh đấu, hai Phó chủ nhiệm kia chắc chắn cũng không ngồi chơi, bọn họ chắc chắn sẽ cố gắng dựa vào Hàn Đông, nói như vậy không chừng còn có thể tiến bộ.

Trong cơ quan, bề ngoài xem ra rất yên tĩnh, nhưng tranh đấu trong đó thì vô cùng tàn khốc.

Người ngoài nhìn thấy chỉ là một góc của núi băng, tranh đấu thực sự ẩn giấu dưới núi băng đó, chỉ có người trong cuộc mới có thể thực sự hiểu được.

Cán bộ lớn nhỏ của phòng Kiểm soát cũng không ít, mọi người ngày thường xem ra hòa hợp êm thấm, nhưng vì tiền đồ của mình, cái nào cần phải tranh giành thì không ai nhượng bộ nửa phần.

Hàn Đông ngồi trong phòng làm việc, tâm trạng khá thoải mái.

Nghiêm Văn Bình và Cao Minh Chân là hai Phó chủ nhiệm có thâm niên cao nhất trong phòng Kiểm soát, cũng có sự ảnh hưởng không nhỏ trong phòng Kiểm soát.

Hơn nữa giữa hai người, bởi vì nguyên nhân tranh đoạt quyền lực, quan hệ với nhau cũng không được tốt.

Điểm này, Hàn Đông cũng đã biết được khi trò chuyện với Đường Thụy.

Cũng chính bởi vậy, Hàn Đông lúc này mới làm ra như vậy.

Dù sao Hàn Đông mới đến, nếu muốn khống chế hai Phó chủ nhiệm có thâm niên này, chắc chắn không dễ dàng như vậy.

Như vậy biện pháp tốt nhất, chính là để cho bọn họ tiếp tục cạnh tranh kịch liệt, không thể để cho bọn họ quá rảnh rỗi, như vậy, mình ngồi đây, sau này căn cứ tình hình, giơ tay chi phối một phen, quyết không để bọn họ liên thủ đối phó mình.

Nếu hai lão Phó chủ nhiệm có thâm niên cấp Giám đốc sở này liên thủ với nhau, vậy công tác của Hàn Đông chắc chắn sẽ không dễ làm.

Bây giờ xem ra, hiệu quả cũng không tệ.

Thật ra điều này chủ yếu là giữa hai người Nghiêm Văn Bình và Cao Minh Chân vốn dĩ đã có mâu thuẫn, nếu không thì Hàn Đông cũng không thể thành công nhanh như vậy.

Về phần vấn đề của tỉnh Việt Đông, cũng là một nhân duyên, Hàn Đông cũng không có ý nhằm vào ai, chỉ là tùy việc mà xét thôi.

Dù sao căn cứ vào tài liệu hồ sơ thể hiện, tỉnh Việt Đông quả thật tồn tại nhiều vấn đề, hơn nữa vấn đề còn tương đối nghiêm trọng.

Hơn nữa bây giờ Thủ tướng Dương Dân Sinh vô cùng quan tâm đến cuộc sống của dân chúng, Hàn Đông cũng nên coi trọng chuyện này.

Nói về Bí thư Tỉnh ủy tiền nhiệm Tô Trọng Vi, ông ta là bố của đối thủ số mệnh Tô Xán của Hàn Đông.

Chuyện này Hàn Đông đương nhiên biết rõ.

Tô Trọng Vi bây giờ là Phó Thủ tướng, tuy rằng trước đây ông ta là nhân vật số một của tỉnh Việt Đông, nhưng cũng không thể hiện tỉnh Việt Đông là địa bàn riêng của ông ta.

Bởi vậy Hàn Đông để Nghiêm Văn Bình đi điều tra vấn đề của tỉnh Việt Đông, cũng không thể nói là nhằm vào Tô Trọng Vi hay là nhà họ Tô, dù sao Tô Trọng Vi đã lên chức thành công, cho dù có vấn đề gì, bây giờ cũng không thể truy cứu đến ông ta rồi.

Đương nhiên đây chỉ là ý tưởng của Hàn Đông, hắn chỉ căn cứ vào nguyên tắc luận sự bố trí công tác.

Về phần người khác nghĩ như thế nào, Hàn Đông khó có thể đoán được.

Dù sao người khác nghĩ như thế nào là chuyện của người khác, Hàn Đông không lo được nhiều như vậy, cũng không sợ cái gì.

Đúng lúc này, điện thoại trên bàn vang lên, Hàn Đông nhận cuộc gọi, khách khí nói: "Xin chào, ai đấy?"

- - Đồng chí Hàn Đông phải không, tôi là Nghê Tuấn Khả, cậu đến văn phòng của tôi nhé, tôi có chuyện muốn nói với cậu.

Điện thoại là của Phó trưởng ban thư ký Sở Văn phòng Nghê Tuấn Khả gọi tới.

- - Vâng, tôi sẽ qua ngay.

Hàn Đông cúp điện thoại, trong lòng có chút kỳ lạ, không biết Nghê Tuấn Khả tìm mình có chuyện gì.

Nhưng Nghê Tuấn Khả là lãnh đạo phân công quản lý phòng Kiểm soát, ông ta đã gọi điện thoại tới, Hàn Đông đương nhiên phải nhanh chóng qua đó.

Hàn Đông rất nhanh đi lên lầu, đến văn phòng của Nghê Tuấn Khả.

- - Hàn Đông đến rồi, ngồi đây đi.

Nghê Tuấn Khả đang phê duyệt tài liệu, thấy Hàn Đông đã đến, liền đặt bút xuống, mời Hàn Đông ngồi xuống ghế sofa bằng da thật.

Đợi sau khi nhân viên pha trà xong, Nghê Tuấn Khả bèn nói:

- - Đồng chí Hàn Đông, công tác của phòng Kiểm soát đã sắp xếp ổn thỏa chưa?

Hàn Đông mang vẻ mặt tươi cười ôn hòa, nói:

- - Cảm ơn Phó trưởng ban thư ký Nghê, tôi mới đến phòng Kiểm soát, bây giờ đang tìm hiểu toàn diện, quen thuộc công tác, kết hợp văn kiện của Trung ương và tinh thần chích sách, bước đầu đã có một phương hướng đột phá…

- - Ồ, vậy cậu nói cụ thể xem.

Nghê Tuấn Khả không có thể hiện gì trên mặt, nói.

Hàn Đông nói:

- - Bây giờ Trung ương đang ra sức chỉnh đốn vấn đề trong tái cơ cấu doanh nghiệp nhà nước, đây là liên quan đến đại sự toàn cục, phòng Kiểm soát chuẩn bị tăng cường cường mức độ công tác trong phương diện này…

Khi Hàn Đông báo cáo, Nghê Tuấn Khả thỉnh thoảng gật đầu.

Đợi Hàn Đông nói xong rồi, ông ta đột nhiên hỏi:

- - Cậu chuẩn bị phái một tổ Kiểm soát đến tỉnh Việt Đông?

Hàn Đông sửng sốt, sao Nghê Tuấn Khả có thể biết chuyện này nhanh như vậy, hơn nữa còn can thiệp vào?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK